“Diêu Lan Hạ, cô tưởng rằng cô thì thanh cao sao? Ba năm trước cô làm gì với anh Hào, đừng tưởng rằng tôi không biết! Anh Hào ghê tởm cô như vậy, đến chạm cũng không muốn chạm vào cô, lúc có nhu cầu thà tìm đến tôi…”
“Chát!”
Mai Khánh Vân còn chưa nói xong, Diêu Lan Hạ đã tát thật mạnh lên mặt cô ta! Cô ra sức tát, không nghi ngờ gì, toàn bộ trọng lượng đã dồn hết vào năm ngón tay.
Mai Khánh Vân bị cô tát đến choáng váng, gương mặt nhọn hoắt như hạt dưa của cô ta bị đánh lệch sang một bên, hai má trắng nõn nổi lên năm dấu vân tay đỏ ửng, gương mặt được truyền thông xưng là đẹp nhất châu Á của Mai Khánh Vân, giờ lại bị Diêu Lan Hạ phá hỏng rồi.
“Diêu Lan Hạ, cô dám đánh tôi!” Mai Khánh Vân ôm mặt nhìn chằm chằm cô, cắn môi, đôi mắt sắt bén nhìn Diêu Lan Hạ như muốn lăng trì cô.
Đọc FULL bộ truyện.
Nhưng cô, vẫn khẽ mỉm cười: “Mai Khánh Vân, cô cảm thấy tôi ngốc, hay là đang thật lòng sỉ nhục thẩm mĩ và phẩm vị của Lưu Nguyên Hào đây? Chỉ dựa vào cô…” Diêu Lan Hạ khinh thường quan sát Mai Khánh Vân một lượt: “Nào có chỗ nào xứng để lọt vào mắt anh ta chứ? Lúc có nhu cầu thì tìm cô có đúng không? Ồ, là cô đang muốn nói với tôi cô sống rất tốt, hay muốn nói với tôi, đối với anh ta mà nói, cô chỉ có giá trị lợi dụng ở vài phút trên giường mà thôi?”
Mai Khánh Vân bị Diêu Lan Hạ nói đến tái mét mặt, cô ta ôm lấy gương mặt sưng đỏ của mình, vì đau đớn mà đôi mắt long lanh nước, khiến người ta thấy vô cùng tiếc thương.
Dáng vẻ như chực khóc này, đã từng lừa cô biết bao lần! Biết bao lần chứ!
“Diêu Lan Hạ, cô đánh đủ chưa? Nếu còn chưa đủ, nhằm vào đây mà đánh! Ra sức mà đánh!”
Mai Khánh Vân nắm lấy tay Diêu Lan Hạ, đặt lên bụng cô ta, tiếng cười chói tai, giống như ma quỷ: “Đánh đi!”
Ánh mắt Diêu Lan Hạ hiện lên vẻ kinh ngạc, cô không khỏi cúi đầu xuống nhìn bụng cô ta, cái bụng phẳng lì, không nhìn ra có điều gì khác thường, vẻ đắc ý nơi đáy mắt Mai Khánh Vân, lại khiến cô cảm thấy nỗi bất an sâu sắc.
“Lên cơn điên gì vậy!”
Diêu Lan Hạ rút tay ra, sắc mặt nặng nề.
Mai Khánh Vân nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, khẽ mát xa một lượt: “Không phải cô xem thường vài phút đó sao, tôi có thể mang thai con của anh Hào, còn cô…” Ánh mắt cô ta di chuyển xuống, dừng lại ở bụng của cô: “Ba năm rồi không có gì, haha, gà mái không đẻ trứng, hóa ra lại có thật.”
Con của Lưu Nguyên Hào?!
Diêu Lan Hạ đột nhiên cảm thấy như sét đánh ngang tai, thế giới trước mắt xay chuyển, Mai Khánh Vân cười càng lúc càng đắc ý, càng lúc càng huênh hoang, dáng vẻ ác độc trong ánh mắt khiêu khích của cô ta, như đang muốn bóp chết cô.
Diêu Lan Hạ đưa tay chống lấy lưng ghế sofa, hai mắt vô hồn, sao có thể… sao Lưu Nguyên Hào có thể cho phép Mai Khánh Vân mang thai?
Mai Khánh Vân nhìn thấy phản ứng của Diêu Lan Hạ, sự bất an trong ánh mắt ban nãy đã lập tức biến mất, Diêu Lan Hạ quả nhiên có tử huyệt!
Cô ta chậm rãi mở túi xách ra, lấy vài tờ giấy từ trong đó ra, đặt lên bàn, đôi tay mảnh khảnh khoanh lại, kiêu ngạo nhìn Diêu Lan Hạ: “Bác sĩ Diêu, phiếu kiểm tra khoa phụ sản, chắc là cô xem hiểu chứ?”
Diêu Lan Hạ nhìn đầu tờ phiếu kiểm tra có viết bệnh viện trung tâm Thủ đô.
Kết quả kiểm tra hiển thị rõ, Mai Khánh Vân mang thai bốn tuần…
Biểu cảm lúc Diêu Lan Hạ nhìn thấy kết quả kiểm tra khiến Mai Khánh Vân rất hài lòng.
Cô ta chậm rãi đi đến bên cạnh huých Diêu Lan Hạ rồi ghé vào tai khẽ chửi rõ ràng: “Tiện nhân, cái tát này ngày hôm nay, tôi sẽ đòi lại.
Những gì cô nợ tôi, tôi sẽ đòi lại toàn bộ.”
“Với cả nơi này… liệu mười tháng sau nữa chủ nhân có còn là cô nữa không, haha, tốt nhất là từ bây giờ mỗi ngày cô hãy dập đầu thắp hương cầu xin phước lành đi!”
Cho đến khi cổng biệt thự đóng lại, cho đến khi Mai Khánh Vân hoàn toàn đi ra khỏi khu biệt thự, cho đến khi tiếng lái xe hoàn toàn biến mất, Diêu Lan Hạ vẫn duy trì tư thế ban nãy, không nhúc nhích.
Sao Mai Khánh Vân có thể mang thai được?
Sao Lưu Nguyên Hào có thể làm như vậy được!
Mà lúc này, con xe tiền tỉ của Mai Khánh Vân dừng lại.
Cô ta ấn một dãy số, ánh mắt sắc lẹm nhìn vào gương mặt sưng đỏ của mình trong gương, ác độc nghiến răng, cười lạnh.
“Khánh Vân à, buổi chiều còn có một cảnh quay, sao cô lại không trở về?”
“Chị Bội, giúp tôi đăng một thông báo, càng giật gân càng tốt, càng nhiều người biết càng tốt.
Còn nữa, nhất định phải tạo ra được hiệu quả chuyện này không phải tôi tự nguyện tung ra.”
“Cô muốn làm gì? Xảy ra chuyện gì rồi? Bà cô của tôi ơi, bây giờ cô là ngôi sao hạng A trong nước, bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào cô đấy, cô tùy ý đăng một tấm ảnh tự sướng thôi cũng có thể làm chấn động cả Facebook rồi.”
Móng tay tinh xảo của Mai Khánh Vân bấu vào vô lăng: “Không, loại ảnh hưởng này vẫn chưa đủ, tôi muốn chấn động cả nước! Tôi không muốn đợi thêm nữa, lần này, tôi nhất định phải có được anh ấy!”
“Cô nói là Lưu Nguyên Hào sao?”
“Đúng! Chị Bội, mười phút sau, gặp mặt ở cổng Hilton, nhớ rõ thân phận của tôi bây giờ, tôi là một người phụ nữ mang thai, tôi mang thai con của Lưu Nguyên Hào.”
“Cái gì! Khánh Vân, cô nói cái gì! Cô mang thai con của Lưu Nguyên Hào? Không phải anh ta không hề… cô thật sự mang thai rồi sao? Ba của đứa bé là Lưu Nguyên Hào?”
Mai Khánh Vân sờ bụng, ba của đứa bé này là ai, cô ta cũng không biết, đêm đó mọi thứ quá hỗn loạn, đạo diễn, nhà sản xuất và cả mấy diễn viên chính cùng nhau uống rượu, cuối cùng mọi người đều uống say, lúc cô ta tỉnh lại, có mấy đôi nam nữ nằm bên cạnh không mặc gì.
Tháng sau kì kinh nguyệt của cô ta lại chậm không tới, đến bệnh viện mới biết là đã mang thai.
Nhưng… Mai Khánh Vân híp mắt lại, đứa bé này đến thật đúng lúc!
Mai Khánh Vân cười lạnh: “Chị Bội, ba của đứa bé là ai quan trọng sao? Bất kể là ai, từ bây giờ trở đi, ba của nó chính là anh ấy, cũng buộc phải là anh ấy! Chị nhớ kĩ vào! Tôi mang thai con của Lưu Nguyên Hào, chuyện còn lại làm thế nào, không cần tôi dạy chị đâu nhỉ?”
“Nhưng mà, làm như vậy lỡ như để Lưu Nguyên Hào biết được…”
“Chị Bội, đừng quên thân phận của tôi, trách nhiệm của chị là bảo vệ tôi, không phải tôi đang thương lượng với chị, cũng không phải trưng cầu ý kiến của chị.”
“Được… tôi sẽ đi sắp xếp ngay, cô đừng để xảy ra bất cứ sai sót nào là được.”
Cúp máy, Mai Khánh Vân nhếch môi nhìn về phía trước, năm ngón tay nắm chặt lại, Diêu Lan Hạ, cô đấu với tôi sao? Được, chúng ta cùng xem xem, rốt cuộc là ai sống ai chết!
Những năm nay Diêu Lan Hạ không có gì cả, còn cô ta đã mang thai cháu đích tôn của “nhà họ Lưu”, Lưu Đình và Vũ Trúc Ngọc chắc chắn sẽ thay đổi thái độ với cô ta.
Haha, Diêu Lan Hạ là cái thá gì chứ, không lâu nữa sẽ cút khỏi nhà họ Lưu mãi mãi, cút khỏi anh Hào thôi.
Lúc này, tòa nhà MBK, văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
Quý Đông Minh đứng trước bàn làm việc của Lưu Nguyên Hào, báo cáo lại hết những gì anh ta tận mắt chứng kiến, im lặng đợi Boss lên tiếng.
Lưu Nguyên Hào lật vài trang văn kiện, nhanh chóng kí tên của mình lên, rồi cầm ly café lên, nhấp một ngụm, để hương vị của café lan tỏa ra không khí.
“Xem ra, đã đến lúc nên nhắc nhở nó rồi.”
Ánh mắt của người đàn ông sâu không thấy đáy, tỏa ra một sự lạnh lẽo, cao ngạo.
Quý Đông Minh gật đầu: “Boss, cậu hai đang trong độ tuổi ham chơi, có lẽ cũng không có ý đồ gì khác, tôi nghĩ, tạm thời không cần đâu.”
Lưu Nguyên Hào liếc mắt qua, Quý Đông Minh không dám nói bừa nữa.
Sau đó, Lưu Nguyên Hào nói: “Mai Khánh Vân ở biệt thự Di Cảnh.”
“Cái gì?! Boss, anh… anh lại để cô Mai đến biệt thự sao?!” Quý Đông Minh sợ hãi đến mức suýt bắn tim ra ngoài! Thế nên, ban nãy lúc anh vừa đưa người đến đó, nhìn thấy một chiếc Ferrari đỏ, là của Mai Khánh Vân sao?!
Lưu Nguyên Hào nhìn anh ta: “Ở bên cạnh tôi lâu như thế rồi, gặp chuyện còn thất thố đến mức này.”
Quý Đông Minh nuốt nước miếng: “Không phải chứ… Tôi nói này Boss, anh sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao, để mợ chủ và cô Mai trực diện, ngôi nhà này, anh không cần nữa sao?”
Trời ạ, bọn họ ở cùng nhau, trời cũng sẽ thủng một lỗ lớn mất!
Boss, trái tim anh rộng thật đấy.
Lưu Nguyên Hào đặt ly café xuống, chậm rãi mở phần văn kiện khác ra: “Cô ta dám ngang nhiên ôm ấp với em trai tôi, tôi để Mai Khánh Vân đi nhắc nhở cô ta một chút thì có gì không được chứ?”
Quý Đông Minh bị hỏi một câu như vậy cũng cạn lời, logic của Boss thật mạnh.
“Hơ hơ, Boss, anh làm như vậy, liệu có phải quá tàn ác rồi không? Mợ chủ bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng, lỡ như hai người đánh nhau, mợ chủ sẽ không thể chiếm thế được.” Quý Đông Minh không nhịn được mà đỡ trán.
Lưu Nguyên Hào như thờ ơ nói: “Có bản lĩnh làm sai chuyện, thì phải có bản lĩnh gánh vác hậu quả.”
Hơn nữa, với tính cách đó của Diêu Lan Hạ, sẽ để cho bản thân chịu thiệt sao? Anh không tin.
Quý Đông Minh không dám gật đầu, run rẩy nói: “Boss, hay là, lát nữa tôi gọi điện hỏi xem sao.
Đừng để họ đánh nhau thật.”
Lưu Nguyên Hào lạnh lùng liếc qua: “Cậu tích cực như vậy làm gì chứ?”
Quý Đông Minh hít sâu một hơi: “Không phải… chuyện đó, nói thế nào nhỉ, cô ấy cũng là vợ của Boss, chuyện này…”
Lưu Nguyên Hào ném văn kiện xuống: “Nếu cô ta còn nhớ cô ta là vợ tôi, đã không làm ra…” Dù tức giận đến cực điểm, anh vẫn kìm chế được sự kích động, mất kiễn nhẫn xua tay: “Ra ngoài đi.”
“Vâng, Boss, lát nữa anh vẫn nên đi xem xem sao.”
Vài tiếng sau.
“Tin tức mới nhất, ngôi sao hàng đầu Mai Khánh Vân và người quản lý của cô cùng ra vào một khách sạn cao cấp nào đó, bị phóng viên bao vây, trong tình hình cấp bách, người quản lý đã tiết lộ tin tức Mai Khánh Vân mang thai để ngăn cản sự bao vây dữ dội của phóng viên, Mai Khánh Vân mang thai? Rốt cuộc là thật hay giả?”
“Mai Khánh Vân mang thai, người quản lý không cẩn thận tiết lộ tin tức!”
“Mai Khánh Vân đang quay phim mới, lại ngang nhiên cho đạo diễn leo cây, không ngờ là đã mang thai!”
“Phân phân hợp hợp với tổng giám đốc Lưu Nguyên Hào của MBK ba năm, cuối cùng Mai Khánh Vân đã thành công lên chức! Bây giờ Mai Khánh Vân đã mang thai con của cậu Lưu, liệu có thể chính thức bước vào danh gia vọng tộc rồi không?”
“Mai Khánh Vân mang thai, đã được bệnh viện xác nhận! Có nguồn tin tiết lộ, không lâu trước đó Mai Khánh Vân đã đến khoa sản bệnh viện trung tâm Thủ đô làm kiểm tra, xác nhận đã mang thai!”
Nhất thời, tin tức Mai Khánh Vân mang thai bao trùm mọi nơi, đã lên top đầu tìm kiếm với tốc độ chóng mặt, là chủ đề hot nhất Facebook lúc này!
Mai Khánh Vân mang thai, kết tinh tình yêu của Mai Khánh Vân và Lưu Nguyên Hào, Lưu Nguyên Hào lên chức ba…
Tin tức này càn quét các trang mạng xã hội với sức mạnh không thể ngăn cản, số lượt tìm kiếm tên Mai Khánh Vân và Lưu Nguyên Hào đã đạt tới một trăm triệu lượt trong gần nửa tiếng.
“Boss, xảy ra chuyện rồi! Mở máy tính lên xem tin tức đi!”
Giọng nói của Quý Đông Minh khàn đi, anh ta mở cửa phòng tổng giám đốc ra, không để ý đến vẻ mặt ghét bỏ của Lưu Nguyên Hào, lớn tiếng hét.
Lưu Nguyên Hào lạnh lùng nhìn anh ta: “Xảy ra chuyện gì?”
Quý Đông Minh nóng ruột, vừa gấp vừa tức vừa phát điên lên: “Boss, anh… anh… anh tự xem đi!”
Anh ta muốn nói, sao anh có thể phạm phải tội lỗi thấp kém của một người đàn ông như vậy được, anh là cậu cả Lưu đó! Anh là Boss Lưu đó!
Lưu Nguyên Hào mất kiên nhẫn lướt chuột, thoáng nhìn thấy tin tức chiếm toàn bộ màn hình, trên ảnh là Mai Khánh Vân đeo khẩu trang lớn, đội mũ lưỡi trai, được Đặng Vân Bảo bảo vệ đi vào khách sạn.
Tiêu đề bài báo rất thu hút.
“Mai Khánh Vân mang thai: Sắp gả vào nhà họ Lưu!”
“Mang thai con của Lưu Nguyên Hào, lại không dám công khai thừa nhận, Mai Khánh Vân nhẫn nhịn, mang ‘nặng’ vì tình yêu.”
Ngón tay thon dài, sạch sẽ của Lưu Nguyên Hào khẽ chạm vào trán: “Mang thai?”
Thấy dáng vẻ không chút sốt ruột của anh, Quý Đông Minh suýt chút nữa bật khóc: “Boss, anh đừng tu tiên nữa! Phóng viên đã tụ tập kín mít phía dưới rồi! Anh… trời ơi! Bây giờ anh là người nổi tiếng rồi đó! Mẹ ơi! Boss!”
Ngón tay thon dài của Lưu Nguyên Hào gõ lên bàn, tiết tấu không nhanh không chập: “Liên lạc với Mai Khánh Vân.”
“Không phải bây giờ anh muốn đi gặp cô ấy đấy chứ? Nếu mà anh đi gặp cô ấy, việc cô ấy mang thai sẽ được chứng thực, việc anh là ba của đứa bé cũng sẽ được chứng thực!”
Boss, anh đừng hồ đồ nữa!
Lưu Nguyên Hào nhíu mày: “Làm sao? Không chúc mừng tôi lên chức ba à?”
.