Diêu Lan Hạ không ngờ Đào Khánh Trần vậy mà sẽ thay cô nói chuyện vào lúc này, chỉ là Đào Khánh Trần rõ ràng là không hiểu tình hình cũng không biết quan hệ phức tạp giữa cô và Lưu Nguyên Hào!
Bàn tay lớn của Lưu Nguyên Hào giữ cái eo mảnh khảnh của cô, ngón tay siết chặt eo của cô, kiểu này đối với hai người mà nói rõ ràng có hành động hơi quá thân mật, khiến Diêu Lan Hạ cảm thấy có hơi không tự nhiên.
Nhưng, cô lại tham lam cảm giác được anh ôm vào trong lòng, mùi long diên nhàn nhạt trên người anh xộc vào mũi, đốt lên hỏa độc trên người cô, cảm quan mạnh mẽ kích thích khiến cô gần như vùi vào trong vòng ôm của anh.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Chú ý đến sự thay đổi sắc mặt hơi nhỏ vừa rồi của Lưu Nguyên Hào, Diêu Lan Hạ rõ ràng ôn thuận hơn, trong lòng Đào Khánh Trần, có một loại mùi vị không nói lên lời.
Lưu Nguyên Hào đem cả người Diêu Lan Hạ đều ôm vào trong lòng mình, dường như đang bảo vệ một bảo vệ trân quý nhất trên đời, anh nới lỏng tay, bởi vì vừa rồi dùng lực quá lớn, khiến vai của cô đau đớn, nhưng Diêu Lan Hạ một lời cũng không nói, ngay cả động tác vừa rồi cố giãy giụa cũng toàn toàn dừng lại.
Cho dù anh diễn kịch ở trước mặt Đào Khánh Trần, cô cũng muốn ở trong lòng anh nghe được tiếng nhịp tim của anh.
Cô như thế, ti tiện sao?
Cô thừa nhận, cô ti tiện muốn ở lại bên cạnh anh.
Lần này, lần cuối cùng, Diêu Lan Hạ cho phép mình lại ti tiện lần nữa.
“Chuyện của vợ chồng chúng tôi, không cần anh hỏi tới.”
Lưu Nguyên Hào lạnh lùng chốt một câu, đối với lời vừa rồi Đào Khánh Trần nói, trong lòng anh thừa nhận, quả thật rất đúng, thậm chí khiến anh á khẩu không nói nên lời, nhưng Lưu Nguyên Hào, có gì nào thua trước mặt người khác chứ.
Không cho Đào Khánh Trần cơ hội tiếp tục nhúng tay nữa, anh ôm Diêu Lan Hạ xoay người đi về phía xe! Cất bước không chút do dự, bởi vì cảm xúc tức giận và phức tạp đan xen, cô gần như có thể nghe thấy tiết tấu nhịp đập càng nhanh của anh.
Lưu Nguyên Hào, anh cũng sẽ tim đập nhanh sao?
Cô có hơi không dám tin, trong ký ức, Lưu Nguyên Hào mãi mãi đều lãnh huyết, bình tĩnh như thế, thế giới của anh mãi mãi có thể không kinh ngạc khi hoàn cảnh thay đổi, cô thậm chí từng nghĩ, cho dù có ngày xảy ra động đất, Lưu Nguyên Hào cũng nhất định sẽ không khẩn trương mà cầm ly cà phế, lạnh lùng nhìn cảnh trời đất sụp đổ.
Người đàn ông như thế, sao nhịp tim lại đập nhanh được?
Diêu Lan Hạ từ trong vòng ôm của anh quay đầu nhìn Đào Khánh Trần ở đằng sau, đáy mắt của cô, mang theo sự cảm ơn, ánh mắt vô cùng cảm ơn đó của cô nhìn trông giống như cầu sự giúp đỡ hơn.
Đào Khánh Trần nở nụ cười dịu dàng, dùng ánh mắt nói với cô, đừng sợ, nếu như Lưu Nguyên Hào bắt nạt cô, anh ta nhất định sẽ ra tay.
Diêu Lan Hạ thấy ánh mắt của anh ta, khóe môi cong lên, suýt nữa cười khổ.
Cô đang không ngừng suy nghĩ linh tinh, chân đột nhiên nhẹ bẫng!
Diêu Lan Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, khi ánh mắt của cô chạm vào ánh mắt thâm sâu của Lưu Nguyên Hào, eo đột nhiên bị siết chặt, cả người bị Lưu Nguyên Hào bế bổng lên.
Trong lòng cậu Hào vô cùng giận dữ! Đã là khi nào rồi cô vậy mà còn lưu luyến không lỡ mà quay đầu nhìn! Ở trước mặt anh thế mà một chút cũng không biết bớt đi chút!
Cô thật sự đáng chết! Dứt khoát bế cô lên, cắt đứt suy nghĩ cuối cùng của bọn họ.
Cô kinh ngạc, hai tay vô thức ôm lấy cổ của anh, cánh tay của anh dùng sức ôm, nửa người của cô dán vào lồng ngực ấm áp dày rộng của anh, cho dù cách mấy lớp quần áo, cô vẫn cảm nhận được khí lưu ấm nóng chảy trên người anh.
Nơi tiếp xúc với anh, dường như bị thiêu đốt.
Cô thất thần nhìn mắt của anh, cuối cùng nói ra câu đầu tiên: “Lưu Nguyên Hào, anh đây là làm gì?”
Ánh mắt của Lưu Nguyên Hào bình lặng không có nhìn cô: “Thân phận bây giờ của cô là vợ của tôi, cô nói tôi làm cái gì?”
Trong lòng Diêu Lan Hạ nổi lên niềm vui không đúng lúc, gương mặt bị đánh sưng của cô hơi nóng, hiển lên một rạng mây hồng, cô suýt nữa quên mất, bản thân vậy mà cũng sẽ đỏ mặt.
Cho nên, bây giờ Lưu Nguyên Hào đột nhiên bế theo kiểu công chúa, là đã thừa nhận quan hệ của hai người sao?
Nhưng...
Tại sao vòng ôm của anh ấm nóng như thế, biểu cảm lại lạnh như thế?
Anh đi vài bước đến trước xe, một tay ấn vào khóa xe, sau khi âm thanh mở khóa vang lên, anh tạm thời để cô xuống, một tay mở cửa ra, sau đó, lại bế cô lên.
Hai tay quăng ra, cô bị anh quăng vào trong xe!
Giống như ném rách mà quăng cô vào ghế lái phụ! Hoàn toàn không có sự thương tiếc nào!
Biểu cảm và động tác của anh thay đổi quá nhanh, cô hoàn toàn không kịp phản ứng, bị quăng cho đơ người!
“Lưu Nguyên Hào anh đây là có ý gì?” Diêu Lan Hạ lưng đập vào lưng ghế, đau đến mức hít khí lạnh, Lưu Nguyên Hào anh nổi cơn điên gì thế!
Anh vòng qua bên kia xe, thô lỗ mở cửa xe, thô bạo ngồi xuống, đóng chặt cửa xe, không gian chật hẹp trở thành chiến trường của hai người.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Nguyên Hào ghim chặt lấy cô: “Cô hỏi tôi có ý gì? Chuyện cô làm với anh ta không nên giải thích với tôi, là có ý gì!”
Trong lòng Diêu Lan Hạ run lên, sự ấm áp vừa rồi trong nháy mắt trở thành băng sương của tận thế, anh từ đầu đến cuối, chưa từng tin tưởng cô, ngay cả cái ôm vừa rồi, đều là cố ý, vòng ôm của anh đều là trả thù!
Trái tim bị anh chà đạp đến tan nát, Diêu Lan Hạ thật sự muốn cười, cô thật sự là ngu xuẩn! Lưu Nguyên Hào sao biết thương cô chứ?!
“Tôi không có gì để giải thích cả!”
Anh nếu đã không tin, hà tất gì phải giải thích!
Miệng của Lưu Nguyên Hào như dao sắc: “Cô...
rất giỏi!”
Anh cắm chìa khóa vào, điên cuồng khởi động xe, lao nhanh như cuồng phong!
Đào Khánh Trần đứng ở đó bị bỏ lại xa, nụ cười nho nhã ấm áp trên mặt biến mất.
Cô sống không hạnh phúc.
Mà đối diện bên đường, xe của Lưu Nguyên Huyên yên lặng đỗ lại, ánh mắt của anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ nhìn mãi theo chiếc Rolls Royce cho đến khi khuất.
Tay hiện rõ khớp xương siết chặt vô lăng, càng lúc càng chặt, Lưu Nguyên Huyên tức giận cắn răng.
Hướng mà chiếc xe lái thẳng về là biệt uyển Di Cảnh, Diêu Lan Hạ nhìn biển chỉ đường, trong lòng hơi bất an: “Lưu Nguyên Hào, diễn kịch đủ rồi, anh dừng xe, để tôi xuống xe!”
Đèn đường vụt qua, bên ngoài đã biển đèn trải mười dặm, ánh đèn rực rõ phản chiếu trên cửa sổ xe, tô điểm sự phồn hoa khác nhau trên trục đường chính.
Mà trên mặt bọn họ, lại là ánh trăng cô đơn.
“Ngồi yên cho tôi.” Giọng nói của anh không lớn, nhưng mang theo sự lười nhác và sự cao ngạo.
Diêu Lan Hạ dùng sức siết chặt tay, cô không ngại nhảy xuống, xương cho gãy hết cũng được.
“Diêu Lan Hạ luôn cường thế, bây giờ học được cách tức giận rồi sao? Tôi nhắc nhở cô, mạng của cô là của tôi, muốn chết? Cô có quyền đó sao?”
Hai mắt đẫm lệ Diêu Lan Hạ cứng rắn đè nước mắt xuống: “Lưu Nguyên Hào, có ý gì? Trên người tôi làm đủ trò như thế, thú vị lắm sao?”
Anh khẽ hừ một tiếng: “Không thú vị, ba năm trước khi bò lên giường của tôi thì nên biết, không thú vị.”
Anh lại lần nữa nhắc lại chuyện xưa, chèn cô không thể nói một lời.
Trầm mặc một lúc, anh ta đột nhiên nói: “Cơ thể Khánh Vân không thoải mái, là hiểu lầm cô rồi sao?”
Hửm?
Chuyển chủ đề, cô vậy mà chưa hoàn hồn: “Anh tin tôi sao?”
Anh không trả lời, mà lại chĩa mũi nhọn về phía cô: “Cho dù cô ta không cẩn thận ấy nhầm, hiểu lầm cô, cô cũng không nên ở trước mặt mọi người cầu dẫn người đàn ông đó, tôi thấy cô đã quên mất thân phận của mình rồi.”
Anh khựng lại, sự lên án đều có thể ngang nhiên như thế.
“Cho nên thì sao? Anh để tâm? Cậu Hào, người vợ chỉ có danh như tôi ở bên ai, anh để ý sao? Người vợ trên danh nghĩa mà thôi, không, người ngoài nhìn vào, trên danh nghĩa cũng không tính, lúc anh và Mai Khánh Vân chàng chàng thiếp thiếp, hai người ở trước truyền thông hôn nhau, anh từng để tâm tới tôi? Nếu đã như thế...”
Cô tỉnh táo đầu óc: “Thì hà tất can thiệp vào chuyện của tôi?”
“Diêu Lan Hạ, tôi thấy cô sai rồi, tôi có để tâm hay không là một chuyện, cô nên làm hay không lại là một chuyện khác.
Còn nữa, lá gan của cô quả nhiên lớn rồi, vậy mà có ý muốn can thiệp vào cuộc sống của tôi!”
Cô tuyệt vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thanh mát, thật lạnh.
Ý của anh rất rõ ràng, anh có thể khống chế cô, cô không thể xen vào chuyện của anh.
Chiếc xe đến bên ngoài biệt thự, anh điều khiển công tác thông minh, trực tiếp lái xe vào, đèn xe tắt, một mảng u tối, trong xe hô hấp của hai người đều có hơi rối loạn, vừa rồi bọn họ đều tức giận, hô hấp cũng càng nặng, cho nên nhiệt độ lúc này vậy mà có loại ám muội.
Anh lười nhác ra lệnh: “Xuống xe.”
Diêu Lan Hạ cắn răng, xuống xe thì xuống xe!
Đi xuống xe, gió đêm thổi qua, đột nhiên rất lạnh, cô không kìm được mà rùng mình, co mình lại.
Còn tưởng anh muốn đi, lại thấy anh cũng xuống xem, bóng dáng cao lớn thẳng tắp, uy nghiêm bất khả xâm phạm, anh khóa xe lại, sải bước vượt qua cô: “Qua đây.”
Lại là một câu hai chữ, anh nói thành nghiện rồi.
Đại sảnh của biệt thự, đèn điện sáng trưng.
Anh lúc này nhìn thấy vết sưng đỏ xanh tím trên mặt cô, vết thương trên đầu gối, còn chưa khỏi? Vết tát trên mặt, từ đau mà có?
Người phụ nữ ngu xuẩn, cô thế nào sống được đến lớn như này.
“Ngồi xuống!”
“...”
Fuck! Thật sự nghiện rồi!
Diêu Lan Hạ ngồi xuống, trên bàn còn để chiếc túi Hermes màu đỏ, đỏ đến nhức mắt.
Một lúc sau, Lưu Nguyên Hào xách hộp y tế ra, anh uy hiếp nhìn cô: “Vốn dĩ lớn lên không xinh đẹp, cô còn muốn đem bản thân biến thành bộ dạng gì nữa?”
Diêu Lan Hạ: “...!!!”
Anh lấy ra cồn tiêu viêm và thuốc giảm đau, tẩm vào miếng bông, khuỵu xuống đất, cánh tay dài đưa ra...
Cô ngây ngốc, Lưu Nguyên Hào vậy mà giúp cô sát trùng vết thương? Trời sập rồi sao?
“Thu lại mấy cái ảo tưởng nhàm chán trong đầu của cô đi, trước khi tôi chán cô, cô vẫn là người phụ nữ của Lưu Nguyên Hào tôi, tôi sẽ không cho phép bên cạnh mình có thứ xấu xí nào hết!”
Cô nắm chặt tay: “Nếu đã như thế, dứt khoát ly hôn, anh bớt nhọc lòng, hoàn hảo.”
Lưu Nguyên Hào chấm lên mặt cô, cô nhịn đau, miệng không tha người.
“Chết tâm đi!”
“Xịt---”
Động tác trên tay của anh đột nhiên mạnh hơn, cô đau đến hít khí.
Theo cơn đau, cô nhắm mắt lại, mặt hơi ngẩng lên, tiện cho anh bôi thuốc, lông mi dài rơi rung rung, trên mặt gương trắng nõn không có chút tì vết.
Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cô vô thanh tỏa ra sự gợi cảm riêng.
Cổ họng của Lưu Nguyên Hào thắt lại, bụng nhỏ trướng lên, cơ thể cao lớn đứng lên, đè xuống.
Diêu Lan Hạ không kịp phòng bị, bị hai tay của anh giữ chặt trên sô pha, giãy giụa vài cái, hành vi bất ngờ của anh, trong đầu óc của cô hoàn toàn không có ý thức của phương diện này.
Ai biết lực đạo của anh không ngừng mạnh hơn, từ nếm láp đến chiếm đoạt, từ từ tiến sâu.
Chiếc đèn chùm trên trần nhà hòa quyện với ánh trăng, trên sô pha nhập khẩu từ Ý, cảnh xuân vô hạn...
.