Bệnh nhân chỉ khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, bởi vì lây nhiễm bệnh AIDS đã nhiều năm, bây giờ đã gầy như que củi, đôi mắt hằn sâu trong hốc mắt tràn đầy thù hận, hơi thở cuộc sống vẫn còn, nhưng cả người giống như một xác chết vậy.
Đây là bệnh nhân AIDS đầu tiên mà cô tiếp xúc gần.
Diêu Lan Hạ đeo găng tay lên, mở mí mắt của bệnh nhân, sau đó nghe nhịp tim của bệnh nhân, bác sĩ đồng hành nhìn Diêu Lan Hạ tiếp xúc với cô ta, bị dọa lùi về sau liên tục.
“Thất thần làm gì? Lấy hòm thuốc ra, hô hấp của bệnh nhân yếu ớt, tim đập chậm chạp, rất có thể là vì bệnh tình tăng thêm đột nhiên đau đầu dẫn đến bất tỉnh, trước tiên truyền dịch cho bệnh nhân, ba trăm ml theo quy định.”
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Bác sĩ nhỏ run rẩy: “Tôi...
tôi không dám.”
Đến cả mấy bác sĩ nam không dám đến gần, vốn là tổ tám người chữa bệnh, chỉ còn một mình cô thực sự chữa bệnh cứu người.
Diêu Lan Hạ tức giận, mắt hạnh trợn tròn nhìn chằm chằm bảy người: “Nghe đây, đã đến đây rồi, thì làm việc đàng hoàng cho tôi! Con đường lây nhiễm của virus chỉ có ba đường, chỉ cần làm tốt biện pháp an toàn thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả, nếu như hôm nay không kiểm tra tất cả bệnh nhân một lần, ngày mai chúng ta tiếp tục, các người tự chọn đi.”
Nghe được việc có lẽ ngày mai còn phải tiếp tục, bác sĩ nam lập tức tỉnh táo: “Được… Được, tôi lập tức chuẩn bị truyền nước.”
Diêu Lan Hạ tìm được mạch máu ở trên mu bàn tay khô gầy của bệnh nhân, đâm kim tiêm, chất lỏng chậm rãi chảy vào trong cơ thể của bệnh nhân.
Cậu bé khủng hoảng trừng to mắt nhìn Diêu Lan Hạ: “Dì ơi...
Mẹ cháu có thể chết hay không? Hôm qua dì ở bên cạnh đã chết.
Mẹ cháu...
Có phải là cũng sẽ chết?”
Trên người trên mặt của cậu bé đều là bùn đất, đôi tay giống như đã rất nhiều ngày chưa rửa sạch, quần áo có mồ hôi được gió bắc hong khô, vẫn tiếp tục mặc, mùi mồ hôi sặc sụa cả mũi, nhưng đôi mắt của cậu bé rất trong sáng, khiến người ta không có bất kì định kiến nào.
Diêu Lan Hạ cúi người, nhìn vào mắt của cậu bé: “Sẽ không, lát nữa mẹ cháu sẽ tỉnh, ba của cháu đâu?”
Cậu bé cúi đầu, trên người cậu bé gầy gò, chỉ có một cái đầu treo ở cổ: “Ba cháu… ông ấy đã chết năm ngoái.
Mẹ cháu nói bà ấy cũng sẽ chết, cháu cũng sẽ…”
Giọng nói của cậu bé nhỏ như tiếng muỗi kêu, Diêu Lan Hạ nghe được mà thấy trong lòng đau đớn và chua xót, đáy mắt có ánh nước lấp lóe.
“Bạn nhỏ, đừng sợ, kỳ thật...”
Cậu bé ngẩng mặt lên, nước mắt tràn trên gương mặt lấm lem: “Dì, cháu biết, bệnh này không trị được.
Dì không cần lừa cháu.”
Diêu Lan Hạ thấy không thể nói dối được nữa, lời nói xoay chuyển: “Dì sẽ không lừa cháu, xem ra cháu chính là một đứa trẻ thông minh, dì muốn nói là, mỗi người chúng ta đều sẽ chết, hoặc sớm hoặc muộn, dì cũng sẽ chết, nhưng sau khi chết, cháu sẽ gặp được ba cháu ở một chỗ khác, cho nên không có gì phải sợ cả.”
Cậu bé cọ cọ cái mũi: “Thật sao?”
“Thật! Dì sẽ không lừa cháu.”
Cậu bé sợ hãi nói: “Vậy… Chúng ta ngoéo tay.”
Diêu Lan Hạ giật mình, ngón tay trắng nõn sạch sẽ ôm lấy bàn tay đen đen của cậu bé, dịu dàng cười nói: “Ngoéo tay.”
Mấy bác sĩ đằng sau hai mặt nhìn nhau, thấp giọng cô: “bác sĩ Diêu có phải bị điên rồi hay không? Đứa nhỏ này cũng...
Có bệnh.”
“Nhưng, mấy người không cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của bác sĩ Diêu rất ôn nhu, rất xinh đẹp sao?”
“Đến lúc nào rồi còn nhìn mỹ nữ? Không muốn sống sao!”
Một bác sĩ nam chủ động xách hộp thuốc cho Diêu Lan Hạ: “Thật không nghĩ đến, bác sĩ giỏi nhất nội khoa lại có dáng vẻ như vậy?”
Diêu Lan Hạ cười khẽ: “Vậy tôi nên có dáng vẻ gì?”
Bác sĩ nam không được tự nhiên cười cười: “Tóm lại không giống như nghe nói.”
Giao cho cậu bé ở đây trông mẹ mình, mấy bác sĩ đi đến lều dựng tạm lên để xem bệnh, bọn họ còn chưa tới, liền thấy bên ngoài có đội ngũ xếp hàng thật dài, cả thôn này, có bốn, năm mươi người bệnh.
Tuổi tác lớn nhất chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhỏ tuổi nhất thì còn đang được ôm ở trong ngực.
Tám bác sĩ, mỗi người quản lí chức vụ của mình bắt đầu ngồi khám bệnh.
Diêu Lan Hạ phụ trách kiểm tra toàn diện vấn đề trái tim của bọn họ, may mà những người này mặc dù thân thể rất yếu, nhưng trái tim cũng không có bệnh nghiêm trọng gì, nếu không thì thực sự không còn gì hy vọng.
“bác sĩ Diêu, có một bệnh nhân nữ một năm trước đã té gãy chân, vẫn chưa nối xương trị liệu, tình huống bây giờ rất không ổn, nếu muốn để xương cốt khép lại nhất định phải phẫu thuật.”
Phẫu thuật, đối mặt với những người này, là khảo nghiệm lớn đối với bác sĩ, hơi không cẩn thận thì sẽ...
Hai bác sĩ nam khoa chỉnh hình im lặng, Diêu Lan Hạ cũng im lặng: “Không có biện pháp khác sao? Uốn nắn ở bên ngoài không được sao?”
Bác sĩ nam lắc đầu: “Không được, trật khớp xương rất nghiêm trọng, cưỡng ép uốn nắn sẽ khiến xương bị gãy.”
Bệnh nhân là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nghe được lời của bác sĩ thì cười ha ha: “Tôi biết các ngươi sợ cái gì, giải phẫu thì sẽ chảy máu, sợ bị tôi truyền nhiễm! Sợ bị truyền nhiễm thì các người đến nơi này làm gì! Cút! Cút ra ngoài!”
Nữ bệnh nhân gãy một chân, hô to gọi nhỏ với các bác sĩ.
Nữ bác sĩ nghe không nổi nữa, đứng lên biện minh: “Chính mình sống không đúng đắn bị lây bệnh, chúng tôi có ý tốt đến khám bệnh cho mấy người, thế mà còn mắng chửi người! Đáng đời!”
“Người phụ nữ chết tiệt kia, cô nói cái gì! Có gan thì cô lặp lại lần nữa! Dù sao tôi cũng không thể sống lâu, ha ha, trước khi chết tôi cũng muốn kéo theo đệm lưng.”
Nói xong cô ta túm lấy tay của nữ bác sĩ, nữ bác sĩ bị dọa vội vàng chạy đến trốn ở sau lưng của bác sĩ nam, run rẩy, bị dọa khóc tại chỗ.
Diêu Lan Hạ cố gắng trấn an bệnh nhân: “Trước tiên cô đừng gấp gáp, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi chân của cô, như vậy nhé, chúng tôi thương lượng xong biện pháp trị liệu cho cô rồi quyết định, được không?”
Nữ bệnh nhân cười lạnh: “Đồ giả bộ! Các người chính là những người giả bộ! Mấy người đến đây chỉ là để có tin tức, tán thưởng các người, Đừng giả bộ!”
Diêu Lan Hạ cũng có tính tình táo bạo: “Cô gái, chúng tôi không có thời gian rảnh rỗi chơi đùa với cô, đằng sau còn có rất nhiều bệnh nhân xếp hàng, làm phiền cô nhường một chút.”
“Lòng dạ hiểm độc, cặn bã! Tôi muốn mạng của các người! Tôi muốn mạng của các người!”
Cảm xúc của nữ bệnh nhân còn chưa bình phục, một giọng nói khàn khàn của một người đàn ông truyền tới ở phía sau hàng ngũ, người đàn ông tuổi chừng hơn bốn mươi cầm một con dao phay ở trong tay, vừa gầm rú vừa liều mạng chạy về phía này!
Mắt của Diêu Lan Hạ trừng lớn: “Ông làm gì vậy!” Giọng hét lên vang lên từ trong cổ họng của cô, khiến cổ họng của cô cũng cảm thấy đau đớn.
Người đàn ông vung đao lên liền muốn chém người!
“Tôi muốn giết những người chết tiệt này! Lừa gạt tiền còn sát hại tính mạng! Tôi muốn giết các người!”
Mẹ kiếp! Làm tình nguyện viên này, thật là!
Bí thư thôn vội vàng chạy tới, nghiêm nghị quát lớn: “Vương Đại Chí, bỏ dao xuống! Buông xuống! Mấy bác sĩ chuyên môn này đều từ thành phố lớn tới khám bệnh cho mọi người, ông làm gì vậy! Bỏ xuống!”
Trên gương mặt đen nhánh của người đàn ông là đôi mắt đỏ hồng, ông ta nhìn chằm chằm vào mấy bác sĩ đang sợ ngây người, nhìn từng áo khoác trắng của bọn họ, khuôn mặt: “Chính là các người! Chính là các người! Tôi ở bệnh viện bán máu một lần...
Vì để chữa bệnh cho con tôi, tôi bán máu một lần, liền mắc phải loại bệnh này! Vợ con của tôi đều chết hết! Đều chết hết!”
Diêu Lan Hạ yên lặng thất sắc, hóa ra là như vậy.
“Thưa ông, bán máu vốn tồn tại nguy hiểm nhất định, nhưng như vậy cũng không thể là do lỗi sai của bác sĩ, virus ở bên trong, thời gian dài nhất có thể lên tới hai mươi năm, cũng có thể là vì…”
“Người phụ nữ chết tiệt này! Cô biết cái gì! Cô biết cái gì! Chính là các người! Tôi muốn giết các người! Báo thù thay cho vợ con tôi!”
“Ông bình tĩnh lại… Á!”
Dao phay bổ xuống! Cánh tay trái của Diêu Lan Hạ không kịp né tránh, lưỡi đao trực tiếp cắt vào da thịt!
Chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói một trận, máu đỏ tươi thuận cánh tay cấp tốc nhanh chóng nhuộm đỏ áo khoác trắng, máu tươi kéo dài, thuận theo bàn tay nhỏ xuống mặt đất, không nhìn thấy vết thương, nhưng từ vết dao chỉnh tề ở trên quần áo có thể thấy được cánh tay này, hơn nửa là muốn phế rồi.
“Bác sĩ Diêu! bác sĩ Diêu!”
Bác sĩ đang co rúm ở đằng sau vội vàng chạy tới giữ chặt cánh tay của cô: “Bác sĩ Diêu, cô chịu đựng, lập tức cầm máu cho cô!”
Diêu Lan Hạ đau đến mức đôi mi thanh tú đều nhíu lại: “Á!”
Con dao đã chém người của Vương Đại Chí rơi lạch cạch trên mặt đất, khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch: “Tôi… Tôi…”
“Vương Đại Chí, nếu như cánh tay của bác sĩ Diêu có bất kỳ vấn đề gì, ông chờ bồi mạng đi!”
Bí thư thôn rõ ràng cũng đã sợ đến choáng váng, đây chính là bác sĩ nổi danh đến từ thủ đô! Thôn bọn họ có phá ra cũng không đền nổi.
Nữ bác sĩ vừa lau nước mắt lau vết máu ở cánh tay cho Diêu Lan Hạ: “Huhu, bác sĩ Diêu...”
Diêu Lan Hạ nhíu mày: “Tôi còn chưa có chết đâu? Khóc cái gì?”
Đám người, hoàn toàn yên tĩnh, không ai còn dám nói nhiều một câu, người đàn ông vừa rồi chém người bịch một tiếng, quỳ trên mặt đất, miệng lúng túng, ấp úng nói không nên lời: “Tôi… Tôi không biết…”
Cánh tay của Diêu Lan Hạ đau đến mức không có sức lực: “Ông cái gì? Còn muốn lại đến một đao?”
“Không phải! Không phải!”
“Đã không phải, thì đứng dậy đi.”
Người đàn ông sững sờ: “Tôi...”
Bác sĩ đứng ở bên cạnh mắng: “Ông còn không đứng dậy nhanh lên sao! Nhanh! Cút!”
Trên găng tay của bác sĩ nam đầy dính đầy máu của Diêu Lan Hạ, gân xanh trên trán cũng nổi hết ra ngoài: “Bác sĩ Diêu, cắt đến động mạch, máu...
không ngăn được, làm sao bây giờ?”
Diêu Lan Hạ: “...”
“Mẹ kiếp!” Cô suýt nữa quên mất, mấy tên này đều là người mới ở bệnh viện, kinh nghiệm ít, thực tiễn chênh lệch, gặp được tình huống khẩn cấp sẽ hỏi giáo sư nên làm sao bây giờ.
Dừng!
“Mẹ nó, cậu bình tĩnh một chút cho tôi được không, trước cầm máu, nói cho tôi là động mạch gì? Động mạch chủ?”
“Không phải...”
“Vậy cậu sợ cái rắm! Trước tiên cầm máu, gây tê cục bộ, khâu vết thương lại!”
“Bác sĩ Diêu, tôi...
Không dám...”
Mẹ kiếp! Diêu Lan Hạ muốn giết người! Những tên nhóc con, cô muốn bóp chết bọn họ! Đã như vậy còn dám tới chữa bệnh cho người ta! Chết như thế nào cũng không biết!”
“Diêu Lan Hạ!”
Thời điểm bác sĩ thực tập luống cuống tay chân, một âm thanh đột nhiên xuyên qua đám người, sau đó là thân ảnh Đào Khánh Trần chạy nhanh đến.
Bờ môi của Diêu Lan Hạ tái nhợt khô khốc ngồi ở trên ghế, hơn nửa thân thể đã bị máu nhuộm đỏ, cả người giống ngâm mình ở bên trong máu.
“Chuyện gì đã xảy ra?!!”
Đào Khánh Trần quỳ một chân xuống đất, ánh mắt sáng rực nhìn mặt của Diêu Lan Hạ.
Trong lòng giống như bị dao cắt.
“Phó viện trưởng...
bác sĩ Diêu mới vừa rồi bị chém, bị thương động mạch ở cánh tay trái...”
“Cút ra!”
Đào Khánh Trần luôn luôn nho nhã, trong cơn giận dữ mắng bác sĩ nam vụn về, dùng lực lớn nén vết thương của cô lại, xoẹt! Xé toạc áo khoác trắng ở vết cắt, ở cánh tay trắng nõn đầy máu.
“Đừng sợ, là động mạch bên cạnh bị cắt đứt, cô nhịn một chút.
Nhịn một chút.”
“Thất thần làm gì?! Thuốc mê!”
“Vâng… Vâng…”
Đào Khánh Trần gấp gáp đến mức đầu đầy mồ hôi, phản ứng ngây người của mấy bác sĩ càng làm đổ dầu vào lửa: “Kim cầm máu!”
“Kim khâu! Nhanh!”
Cánh tay bị gây tê, đau đớn chậm rãi biến thành chết lặng, Diêu Lan Hạ bị đặt ngang ở trên cáng cứu thương, cô ngửa đầu nhìn Đào Khánh Trần mặt mũi tràn đầy mồ hôi: “Phó viện trưởng, lần này tôi không chết được.”
“Đừng nói chuyện, bảo tồn thể lực, rất nhanh liền tốt rồi.”
“Chút vết thương nhỏ đó, đối với Phó viện trưởng thì tính là gì, sao lại khẩn trương như vậy?”
“Bởi vì là cô! Hiểu không?”
Đào Khánh Trần quỳ ở trên mặt đất, từng kim từng kim khâu vết thương lại, nếu như không phải có kinh nghiệm kỹ thuật cường đại chống đỡ, anh ta cũng đã sớm rối tung lên.
“Tôi ấy… Ha ha.”
Đôi môi tái nhợt của cô, cười giống một hoa trà màu trắng, núi xa trống vắng, mây cao trời rộng, Diêu Lan Hạ nhìn lên bầu trời.
Cuộc đời, con mẹ nó đến cùng còn có bao nhiêu kinh hỉ?
Đào Khánh Trần thay cô khâu lại vết thương, quấn băng gạc lên: “Diêu Lan Hạ, cô có biết hay không, cô níu lấy trái tim của bao người?”
.