"Sạch rồi, giờ cô ngồi canh cho cơm chín, tôi ra ngoài dọn dẹp."
Minh An không biết lúc nào cơm sẽ chín, chỉ biết Bà của Tinh Nhật đã phải ngồi rất lâu ở bếp lửa.
Trứng gà được lau cho bộ lông trở lại mềm mượt, giờ đang cùng cô sửi ấm dưới ánh lửa.
Tiếng nổ ở bếp lửa khiến Minh An giật mình, nó đã làm bỏng tay của cô.
"Trứng gà đừng đến gần, lửa sẽ đốt cháy trụi lông của bé luôn đấy."
Một lúc sau, Tinh Nhật quay lại với cô.
Liền nhìn thấy một cô nhỏ đang chán nản ngồi canh bếp lửa, anh tiến lại ngồi cạnh cô.
Một dáng người cao to và một dáng người bé nhỏ đang ngồi cạnh nhau.
Nhìn thấy anh quay lại, Minh An liền phàn nàn.
"Canh chừng đã lâu, ở đây còn nóng, lửa còn làm bỏng tay tôi."
Minh An giơ bàn tay đang ửng đỏ, có chút rát của mình lên trước mắt Tinh Nhật.
Anh còn đang nghi ngờ, rằng cô đang bày trò tinh nghịch.
Nhẹ chạm vào bàn tay bé nhỏ của Minh An, đúng là có vết ửng đỏ.
Không nói lời nào, anh vào bên trong mang ra một tuýp thuốc thoa vết bỏng.
"Nhẹ thôi, nó rất rát.
Nhưng mà, cơm sắp chín chưa vậy?"
Không phải do Tinh Nhật mạnh tay, mà khi thuốc tiếp xúc với vết thương, nên mới có cảm giác đó.
Nhưng theo bản năng, anh lại cử động nhẹ cơ tay hơn.
Minh An quay sang bếp lửa, nhìn một cách chăm chú.
"Khi nào cô nghe có tiếng ục ục, là dấu hiệu cơm đã sắp chín."
Còn nhớ, Minh An đã chán ghét điều này như thế nào.
Vừa nóng, vừa mất thời gian, còn lâu mới ăn được cơm.
Nhưng cô lại đang kiên nhẫn, mà chờ đợi cái tốn thời gian này.
Phải trải qua, thì mới hiểu được cảm giác và rút ra được bài học và kinh nghiệm.
"Hôm nay, anh dạy tôi nấu ăn đi Tinh Nhật."
Vừa nói xong hết câu, Minh An liền hắc xì liên tục, chắc chắn là dấu hiệu của cảm.
Cô đưa hai bàn tay che mũi, khịt khịt vài tiếng, rồi nhìn anh.
Tinh Nhật đang tỏ ra gương mặt bất lực nhìn cô, từ khi gặp cô thì anh đã trở nên bận rộn hơn.
Lập tức kéo tay Minh An vào trong, nhờ Bà giúp cô kiểm tra.
Ba của Bà Tinh Nhật là một thầy thuốc tài giỏi, nên Bà đã được dạy qua một chút.
"Đã bảo là đừng có nghịch nước, cô lại không nghe lời.
Giờ thì bị cảm rồi đấy."
Minh An vẫn đưa tay khịt khịt mũi, đến mũi cũng đỏ ửng lên.
Tinh Nhật không cách nào giận dỗi được con người này, chỉ đành cười trong nổi bất lực.
Một lúc sau, cơm đã chín.
Cơm được nấu chín, thoang thoảng một mùi thơm, hạt cơm mịn và có cảm giác ngon hơn.
Có thể là do quá trình nấu không đơn giản, nên thành quả sẽ có cảm giác hài lòng và tuyệt hảo hơn.
"Tôi vẫn chưa quên đâu, hôm nay anh phải dạy tôi nấu ăn."
Trên bàn ăn, Minh An đã quên quy tắc không được nói chuyện khi ăn của gia đình Tinh Nhật.
Vội đưa tay che miệng, nhưng Bà của Tinh Nhật chỉ nhìn Minh An, rồi cười hiền hậu, gấp thức ăn cho cô.
Sau khi dùng xong bữa, Tinh Nhật phải đi giải quyết công việc.
Minh An lại phải ở nhà trong sự buồn chán.
"Tiểu Tinh, chúng ta đi chơi được không? Ở nhà, chị cảm thấy rất chán."
Tiểu Tinh nhìn sang Minh An, suy nghĩ một lúc, rồi kiểm tra gì đó.
Thằng bé lại ngồi cạnh Minh An, chỉ dám nói nhỏ với cô.
"Em sẽ đưa chị đến nơi này, đây là căn cứ bí mật của em."
Nghe đến đây, có vẻ rất bảo mật.
Thằng bé lại có cả căn cứ bí mật? Nơi bí mật của Tinh Nhật, cô cũng đã được đến.
Thì việc này, sao làm khó được cô.
Minh An lập tức đồng ý và cùng Tiểu Tinh đi đến một nơi.
Đường đi có chút không thuận tiện, phải qua rất nhiều ngã rẽ.
"Đây là nơi nào vậy Tiểu Tinh?"
Trước mắt cô là một nơi, rất giống trong một bộ phim cô đã từng xem.
Xung quanh chia thành nhiều khu hình vuông, mỗi ô vuông sẽ có nhiều thứ khác nhau.
Nơi sẽ được trồng rất nhiều hoa, nơi sẽ được chăn nuôi gà, nơi sẽ trồng rất nhiều rau.
Còn có một căn nhà lớn, Tiểu Tinh nắm tay, đưa cô vào bên trong.
"Đây chính là căn cứ bí mật của chúng em."
Tiểu Tinh tiến lại đứng bên cạnh cô bé xinh xắn, hôm trước đã bán hoa cho Minh An.
Còn có một số đứa trẻ khác ở đây, bọn trẻ đang làm những công việc khác nhau.
Một cậu bé điềm tĩnh, đang chăm sóc những chú sóc nhỏ.
Một cô gái nhỏ nhắn, đang phân tích các loại đất và nước.
Một cậu bé đeo kính, đang bận rộn với các mô hình và bản vẽ.
Cô bé bán hoa cho Minh An, đang chăm sóc bông hoa của mình.
Và Tiểu Tinh bước lại nơi tủ sách riêng của thằng bé.
Còn có một khu vực như mô hình điện năng.
"Những thứ này, đều do các em thực hiện?"
Minh An cảm thấy ngạc nhiên, đây như là một nơi nghiên cứu các lĩnh vực, đã được thu nhỏ lại.
Cô đi quanh ngôi nhà và quan sát.
Đây không phải là những thứ mà bọn trẻ làm ra để giải trí, nó được ghi chép vào từng quyển sổ và đang được phát triển.
"Đây chính là, ước mơ của chúng em.
Chúng em đang thực hiện ước mơ của mình."
Thật quá sức tưởng tượng của Minh An, cô không nghĩ bọn trẻ có thể giỏi như vậy.
Nơi này, không có điều kiện để bọn trẻ được nghiên cứu và học tập.
Nhưng nó không ngăn được đam mê đang thôi thúc bên trong của bọn trẻ.
Nếu không phải là đam mê thật sự, chắc chắn rất khó làm được những điều này.
"Các em rất giỏi.
Nói đi, các em cần gì? Chị Minh An sẽ mang chúng đến cho các em."
Bản thân cô có được điều kiện hơn những bọn trẻ rất nhiều.
Nên cô quyết định sẽ hỗ trợ cho các em, những gì cần thiết và sẽ giúp đỡ một phần cho bọn trẻ tiếp cận gần hơn với ước mơ của mình.
Những đứa trẻ nhìn sang Tiểu Tinh, thằng bé mỉm cười, gật đầu.
Sau đó, bọn trẻ lần lượt, đưa cho Minh An từng cuốn sổ ghi chép.
"Đây là những thứ mà chúng em cần, nhưng ở đây không có."
Minh An ngồi vào bàn, xem qua từng cuốn sổ nhỏ.
Những đứa trẻ đang ngồi xung quanh cô, Tiểu Tinh đang đứng ở phía sau Minh An.
Những thứ được ghi trong đây cô có thể giúp bọn trẻ, nhưng một vài thứ bản thân cô không thể tự quyết định.
"Được, chị sẽ giúp các em chuẩn bị những thứ này.
Sẽ nhanh được mang đến đây thôi."
Bọn trẻ vui mừng ra mặt, nhảy tung tăng trong ngôi nhà.
Tiểu Tinh và cô bé bán hoa chỉ nhìn nhau một cách e thẹn, như đã có cảm tình với nhau.
Tham quan một lúc, tất cả cùng nhau trở về.
Trên đường về, những đứa trẻ rẽ ra từng hướng và đi về nhà của mình.
"Chị phải giữ bí mật, về căn cứ bị mật của em đấy."
Minh An nhẹ ngắt lên mũi của Tiểu Tinh, rồi cùng nhau đi về nhà.
Nhưng cô đã quên điều gì đó, đã xảy ra trước khi cô trùng sinh.
Nhưng nghĩ mãi, vẫn không suy nghĩ ra chuyện gì.
Đang trong suy nghĩ, thì một nhóm người từ đâu chạy về hướng của Minh An và Tiểu Tinh.
"Mau chạy đi, ong đang đuổi đánh đấy."
Còn chưa kịp phản ứng, những con ong phía sau đã khiến cô và Tiểu Tinh chạy ngược trở lại.
Minh An vừa chạy, vừa phải bảo toàn cho gương mặt của mình, miệng thì không ngừng nói với những người đó.
"Không có chuyện gì làm hay sao, lại đi chọc tổ ong vậy?"
Những người này đang làm việc ở rừng và định lấy một ít mật ong, nhưng đã không cẩn thận, khiến đàn ong túa ra khắp nơi và đang đuổi đánh bọn họ.
Chạy được một quảng, cũng thoát được bọn ong.
Tay của Minh An đã bị ong đốt vài dấu, Tiểu Tinh cũng không tránh khỏi.
"Hai người bị làm sao vậy? Sao đến giờ này mới về? Cô quên, bản thân đang bị cảm sao?"
Vì lo lắng, nên Tinh Nhật có hơi lớn tiếng với cả hai.
Minh An chưa từng bị lớn tiếng như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Tinh Nhật, nên cô có chút đơ người ra nhìn anh.
Nhận thấy ánh mắt ấm ức của Minh An, anh cố nén cơn giận, nhẹ giọng lại, rồi nói tiếp tục.
"Vào trong nhà trước đã, rồi hẵn nói chuyện."
Vừa vào bên trong, dưới ánh sáng của đèn, những vết ong đốt liền xuất hiện đỏ ửng.
Mặt của Tiểu Tinh sưng lên một bên má, tay thì chi chít vết ong đốt.
Còn Minh An, cô bị một vết sưng ở trán, do cô đã che kỹ gương mặt.
Hai bàn tay và cánh tay đều bị đốt sưng và vài vết ở cổ.
"Hai người đi chọc tổ ong sao? Còn ra hình dáng gì nữa không?".