Minh An áp sát má vào chân anh, liên tục lắc đầu không chịu buông ra.
Tinh Nhật khoanh tay trước mặt, nhìn xuống cô ở phía dưới.
Chân anh vẫn cử động, để cô buông ra như trêu được cô, để làm hòa.
"Không còn cảm thấy đau hay sao? Nhanh đứng lên đi uống thuốc."
Tinh Nhật vừa nói xong, cô mới nhận ra, cơ thể đau nhứt của mình sao lại nhất thời không có cảm giác gì? Ngước lên nhìn anh, vết ong đốt trên trán cũng đã dần bớt sưng.
Minh An lúc này mới chịu đứng lên, gương mặt vẫn mong chờ anh không giận.
"Tôi đi uống thuốc, anh phải hết giận."
Tinh Nhật vẫn khoanh tay đứng nhìn Minh An, khẽ gật đầu như đồng ý.
Sau đó, Minh An ngoan ngoãn, nhanh chóng đi lấy thuốc.
Tinh Nhật khoác một chiếc áo, rồi lên xe, chuẩn bị khởi động.
Đột nhiên, Minh An xuất hiện ngay bên cạnh, cô đưa hai tay lên cửa xe, nghiêng nhẹ đầu nhìn anh.
"Anh đi đâu vậy? Cho tôi đi cùng được không?"
Tinh Nhật nhìn cô một lúc, dừng lại hành động, quay sang nhìn thẳng phía trước, đưa tay sờ nhẹ lên trán.
Từ khi nào, cô lại luôn muốn đi theo anh như vậy? Công việc hôm nay, không phù hợp để cho Minh An đi cùng, nên anh đã từ chối.
"Cô không đến đó được đâu, cô vẫn còn bị thương không phải sao?"
Biểu cảm gương mặt Minh An tỏ ra buồn bã, cũng không thích ép buộc người khác.
Cô lùi về sau một bước, hai tay chấp phía sau, nghiêm người nhường đường cho Tinh Nhật.
Gương mặt vẫn cúi nhìn xuống, đôi môi cứ cử động, hai ngón chân cái đang chạm vào nhau.
"Nhanh lên xe đi."
Tinh Nhật vừa lái xe đi, nhưng nhìn qua kính, anh lại nhìn thấy biểu cảm đó của Minh An.
Liền lùi xe lại và bảo cô lên xe.
Minh An ngay lập tức trở lại gương mặt vui cười, vội vàng bước lên xe.
Tinh Nhật đưa cô đến một hồ sen rất lớn, mọi người đang bên dưới hồ để thu hoạch củ sen.
Minh An đang bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, vì hồ sen rất lớn.
"Ở đây, đẹp thật đấy.
Sao anh không đưa tôi đến sớm?"
Không phải anh không đưa cô đến, mà do cô đã bỏ lỡ điều này trước lúc trùng sinh.
Ngồi trên xe, nhìn ra bên ngoài, gương mặt háo hức của Minh An khiến Tinh Nhật cũng vui lay theo cô.
Đậu xe gần đó, anh xuống nhận lấy trang phục chuyên dụng và đôi ủng mang vào.
Thao tác nhanh chóng, từng bước xuống hồ, hòa cùng mọi người ở đây.
"Đừng chạy lung tung, ngồi yên ở đây đợi tôi quay lại."
Minh An lại gần vị trí của những người phụ nữ đang sắp xếp những bông hoa sen, cô có chút tò mò, những bông hoa sẽ được mang đi đâu? Minh An cầm lên trên tay một bông hoa sen trắng, nhẹ ngửi vào nhị hoa, hương thơm nhẹ nhàng lưu lại trên cánh mũi.
"Những bông hoa sẽ được sản xuất thành trà sen, vải từ tơ sen, tin dầu từ sen, những món ăn từ sen và còn rất nhiều thứ khác."
Minh An đã nghe qua những thứ này, nhưng cô đã không thử qua.
Lúc đó, Minh An nghĩ rằng, đều là những thứ không đáng tiền.
Bản thân đã được chu cấp những món đồ hàng hiệu, đã tạo thành thói quen cho cô.
"Đúng là rất thần kì."
Minh An không ngừng quan sát Tinh Nhật đang dưới hồ, sao anh làm gì cũng cuốn hút như vậy? Họ làm việc rất tập trung và có rất nhiều củ sen được thu hoạch.
Tinh Nhật một lúc sau, anh bước lại vị trí của Minh An đang ngồi đợi.
Cô nhanh chóng chạy lại phía anh.
"Nước dưới hồ có lạnh không?"
Tinh Nhật mang lên rất nhiều củ sen, củ đều rất to, Minh An ngồi sụp xuống, nhìn vào vỏ của Tinh Nhật, trên tay vẫn đang cầm bông hoa sen trắng.
Cô giơ một củ sen lên trên cao, ngắm nhìn, nó sắp to hơn cả cánh tay của Minh An.
Một bóng dáng cao lớn đang bao chùm che mát cho Minh An, cô cười híp cả mắt mà ngước nhìn anh.
Khung cảnh này, nhanh chóng được chụp lại.
"Tôi mặc kính như vậy, sao có thể cảm thấy lạnh?"
Minh An cũng phụ giúp một tay vận chuyển những vỏ đựng củ sen lên xe, tất cả sẽ được đưa đến khâu sản xuất.
Bàn tay của cô cũng đã dính đầy bẩn của bùn còn sót trên những củ sen, Minh An xòe hai bàn tay của mình ra để ngắm nhìn.
Vậy mà, cô lại cảm thấy chúng rất đẹp.
Minh An giơ cao hai bàn tay, che đi ánh mặt trời đang chiếu vào gương mặt của cô.
"Đừng nghịch nữa, bùn sẽ ăn tay cô đấy."
Tinh Nhật nắm nhẹ bàn tay của Minh An xuống, dùng chiếc khăn lau qua một lượt.
Sau đó, mang một chai nước mà anh thường chuẩn bị sẵn trên xe, để giúp cô rửa sạch đôi tay.
Đúng là tiểu thư được cưng chiều, cảm giác bàn tay vô cùng mềm mại, các ngón tay đều thon dài và trông rất đẹp.
"Bùn thì làm sao mà ăn tay được? Anh đừng có dọa tôi."
Một cô gái tiến lại gần hai người, cô gái đó đưa cho Minh An bức ảnh cô đã chụp hai người.
Cô ấy là một khách du lịch, tình cờ bắt gặp cảnh hai người lúc nảy, nên chưa xin phép, đã chụp ảnh.
Minh An nhận lấy bức ảnh, xem qua một lúc, không có chút khó chịu.
Tinh Nhật vẫn không dừng lại hành động rửa tay cho Minh An, vì anh nghĩ đơn giản là việc làm anh được giao phó, nên không để tâm đến cảm nghĩ của người khác.
"Anh xem này Tinh Nhật, cũng rất đẹp đấy."
Minh An cảm ơn cô gái đó, rồi không ngừng đưa bức ảnh mà ngắm nhìn.
Cảm giác gì đó rất thích thú, cũng mang lại cảm giác rất yên bình.
Xong công việc cũng đã đến giờ chiều, anh lái xe, đưa cô đi dạo quanh những cánh đồng hoa đầy màu sắc.
Minh An thích thú đến hét thật lớn ra phía cửa xe.
"Xin chào thiên nhiên, tôi rất thích ở đây.
Tôi nói thật lòng mình đấy, tôi yêu mọi thứ ở nơi này."
Hét xong, liền quay sang nhìn anh cười rất tươi.
Minh An như đang trút bỏ đi lớp vỏ bọc bên ngoài, mà cô phải luôn mang lên trên mình.
Những quy tắc, nề nếp, khuôn khổ, cô được dạy dỗ từ nhỏ và phải tuân theo đến suốt cuộc đời.
Trông cô như một cô gái tràn đầy năng lượng, tự do thể hiện những điều bản thân thích, không ép buộc và sống đúng với chính mình.
"Vui như vậy sao?"
Từ khi gặp Minh An, không biết Tinh Nhật đã bất giác cười bao nhiêu lần? Bên cạnh Minh An, anh cũng bỏ hết những quy tắc của bản thân.
Càng ngày, anh cảm nhận được nhiều khía cạnh khác của Minh An, Tinh Nhật để cho Minh An chơi thỏa thích, rồi mới lái xe đưa cô quay về nhà.
"Anh lén mang củ sen về nhà sao?"
Nhìn thấy Tinh Nhật mang một vỏ củ sen từ sau xe vào trong nhà, Minh An nghĩ anh đã lén mang về, vì cô nhìn thấy mọi người đều không cùng mang về như anh.
Nhưng đây là phần củ sen, Tinh Nhật hái riêng về nhà, không hái để vận chuyển đến nơi sản xuất.
"Nếu cô nghĩ vậy, lát nữa đừng đòi ăn."
Minh An nhanh chóng chạy lên lầu, tắm rửa sạch sẽ.
Cô biết, chắc chắn anh đang muốn nấu món gi đó.
Minh An lập tức trở lại phòng bếp, muốn được Tinh Nhật dạy cô nấu ăn.
Anh cũng chỉ vừa tắm xong, vẫn chưa kịp sấp khô tóc, đã nhìn thấy Minh An ngồi đợi sẵn.
"Nếu cô đang rảnh, mang củ sen ra, rửa sạch trước đi.
Lát sẽ nấu món ngon cho cô ăn."
Không cần suy nghĩ, Minh An liền xắn tay áo lên mà thực hiện ngay theo lời của Tinh Nhật.
Chưa bao giờ, làm việc lại cảm thấy vui vẻ như vậy.
Trứng gà bên cạnh cứ nghịch ngợm, Tiểu Tinh cũng giúp cô rửa sạch số củ sen.
Cả hai cùng nhau mang vào bên trong, Tinh Nhật đã chuẩn bị xong nguyên liệu và thực hiện trước các bước.
"Xong rồi đây.
Món này phải nấu thế nào?"
Minh An đứng bên cạnh anh, ánh mắt tò mò nhìn vào những nguyên liệu.
Tinh Nhật chuẩn bị một chiếc thớt và một con dao đặt lên củ sen, đôi tay anh thuần thục cắt từng lát, không khác gì một đầu bếp đã được đào tạo.
Minh An bị cuốn theo từng nhát cắt của Tinh Nhật, chăm chú nhìn vào đôi tay với tốc độ ổn định và lực tay dứt khoát.
"Anh từng làm đầu bếp đúng không Tinh Nhật?"
Trong lúc nấu ăn, Tinh Nhật luôn tập trung, anh không hay nói chuyện khi đang nấu ăn.
Chỉ với củ sen, Tinh Nhật đã làm ra rất nhiều món.
Những món được nấu xong, vô cùng hấp dẫn.
Không thể chờ đợi, Minh An lén ăn trước một miếng, liền bị anh nắm tai kéo ra.
Đương nhiên, lực tay của Tinh Nhật rất nhẹ, không thể làm cô đau.
"Tại món ăn anh nấu rất thơm, tôi không cưỡng lại được.".