Kết thúc hôn lễ, họ chào tạm biệt nhau.
Bạn gái cũ của Tinh Nhật cùng bạn trai của cô ấy di chuyển ra xe.
Ánh mắt có chút luyến tiếc của anh, cứ nhìn theo chiếc xe đang lăn bánh.
Cả hai tuy không còn trong mối quan hệ yêu đương, nhưng Tinh Nhật luôn hy vọng, cô ấy sẽ tìm được một người đàn ông tốt và yêu thương, chăm sóc cho cô ấy vô điều kiện.
"Đã đi xa lắm rồi, anh còn nhìn cái gì? Nắm lên được, thì bỏ xuống được.
Đừng có trưng bộ mặt tiếc tình đó ra được không?"
Một điều mà Minh An đã lãng quên, vừa về đến nhà, tên bạn trai của cô đã đứng chờ sẵn ở cửa.
Anh ta vẫn với phong cách lịch lãm và quý ông, đứng châm điếu thuốc phía trước quán mì.
Hiên tại, cô mới nhận ra, tại sao bản thân lại yêu con người này? Minh An đang cảm thấy chán ghét anh ta, cô không muốn bước tiếp vào nhà.
"Sao lại dừng? Người đó, là người quen của cô sao?"
Minh An đang cảm thấy rất rối, nếu không giả vờ với tên bạn trai đó, thì anh ta sẽ nghi ngờ.
Nhưng nếu cô hợp tác với anh ta, Tinh Nhật sẽ là người bị tổn thương.
Minh An đã cố gắng đến bước này, mọi kế hoạch, cô cũng đều đã tính toán chu toàn.
Không thể vì một phút, lại khiến mọi người quay lại con số không.
"Đúng vậy, là người quen của tôi."
Anh mắt Minh An đang ngước nhìn Tinh Nhật.
Tên bạn trai của cô, đã nhìn thấy, lập tức đến ôm lấy eo của Minh An, như những lúc cả hai gặp nhau.
Gương mặt cưng chiều, tràn đầy yêu thương của anh ta đang nhìn cô, khiến Minh An rất muốn cho anh ta một cái tát.
Tinh Nhật hiểu được chuyện gì đang xảy ra, anh liền tránh đi vào bên trong.
"Sao anh lại đến đây vậy? Em đã bảo, sẽ quay lại thành phố sớm thôi mà."
Minh An dù đang chán ghét và kinh tởm, nhưng vẫn phải cố gắng tỏ ra bình thường với anh ta.
Tính cách kêu ngạo và tự tôn của Minh An trước đây, lập tức quay trở lại.
Nhiên Viễn không có chút nghi ngờ, rồi cả hai cùng nhau vào bên trong nhà.
Tinh Nhật và Minh An chạm mắt nhau, có thứ cảm giác gì đó rất khó chịu trong anh và cô, vô cùng ngột ngạt.
"Minh An, sao em có thể ở một nơi như thế này? Nhìn những món đồ bám đầy bụi bẩn, không tốt cho hô hấp của em đâu Minh An."
Lời nói này, mà anh ta cũng dám thốt ra.
Tinh Nhật đã bắt đầu khó chịu, nhưng không muốn gây chuyện với anh ta.
Minh An vẫn bám vào cánh tay của Nhiên Viễn, bắt đầu than vãn với anh ta.
Cô phải thực hiện điều đáng ghét này, vì tương lai, cô sẽ cho anh ta nếm mùi thê thảm.
"Anh ngồi xuống uống nước trước đã, đi đường mệt lắm đúng không?"
Minh An đưa tay lau vết mồ môi trên trán của Nhiên Viễn, Tinh Nhật đã nhìn thấy, anh đặt ly nước lên bàn cho Nhiên Viễn.
Anh ta cầm ly nước lên xem xét, rồi đăt xuống với thái độ khinh thường.
Minh An vẫn luôn quan sát sắc mặt của Tinh Nhật, cố gắng hạn chế, không cho anh ta động chạm đến anh.
"Điều kiện ở đây, sao có thể phù hợp với thân phận của em? Hay anh đưa em về thành phố, anh sẽ nói chuyện với Ba của em."
Vẫn chưa đến lúc chở lại thành phố, Minh An còn một số việc cần bí mật chuẩn bị.
Thêm một điều đặc biệt, là cô đã quá yêu vùng đất này và cả con người ở đây.
Phải tìm ra một lý do thuyết phục, để anh ta không nghi ngờ cô.
Minh An cố gắng suy nghĩ lý do, trước gương mặt kiên quyết của Nhiên Viễn.
Tinh Nhật vẫn đang không hài lòng, đứng bên cạnh như một người hầu ở đây.
"Anh cũng biết đó, em phải khiến Ba hài lòng.
Chỉ một khoảng thời gian nữa thôi, anh đợi em được không?"
Đúng vậy, một ngày nào đó cô sẽ trở về.
Những gì xảy ra giữa cô và anh, chỉ còn là kỷ niệm.
Cô sẽ quay lại thành phố, rồi cùng bạn trai sống một cuộc sống hạnh phúc của họ.
Anh sẽ trở thành người thoáng qua trong cuộc đời của Minh An, có thể cô sẽ không nhớ đến người con trai này.
Trong suy nghĩ của Tinh Nhật, luôn xuất hiện những vấn đề này.
Anh không cho phép bản thân quá giới hạn với cô, tất cả chỉ là nhiệm vụ bảo vệ cho Minh An.
"Được rồi.
Vậy anh sẽ ở lại đây với em, thời gian này anh không bận việc."
Những điều tiếp theo đã xảy ra trong quá khứ, Minh An sẽ cố gắng hạn chế để nó lặp lại.
Cô đứng lên, tiến lại phía của Tinh Nhật, nhưng anh lập tức lùi về sau.
Chỉ là sự xuất hiện của Nhiên Viễn, mà Tinh Nhật đã bắt đầu giữ khoảng cách với Minh An.
Cô vẫn giữ nét mặt bình thường nhất và bảo anh.
"Lên dọn phòng giúp tôi, bạn trai của tôi sẽ ở lại đây vài ngày."
Còn vừa mới dính chặt lấy nhau, vui vẻ và tình tứ trong hôn lễ.
Nhưng hiện tại, cô đang ra lệnh cho anh với thân phận của một tiểu thư quyền thế.
Minh An không muốn làm điều này với Tinh Nhật, nhưng không thể để bại lộ trước mặt của Nhiên Viễn.
Tinh Nhật nhìn cô với ánh mắt đầy thất vọng, rồi làm theo lời của Minh An, di chuyển lên phòng.
Minh An nhìn theo bóng lưng của anh, nhưng đành để anh thất vọng, rồi sẽ giải thích sau với anh.
"Tên đó, nhìn vào đã không thấy tốt lành.
Nhưng anh cảm thấy, em rất thân thiết với tên đó đấy Minh An."
Cô quay lại nhìn Nhiên Viễn với gương mặt tươi cười, tiến lại choàng tay vào cổ của anh ta.
Nhiên Viễn cũng thuận theo, nắm lấy bàn tay của Minh An.
Cả hai vui vẻ bên nhau, Tinh Nhật ở phía trên lầu, đã nhìn thấy khung cảnh này và cũng đã nghe những lời của Minh An.
Anh cũng gạc bỏ tâm tư, rồi chuẩn bị phòng ngủ cho Nhiên Viễn.
"Em thì thân thiết được với ai, ngoài anh? Anh ta thì có gì để em thích? Đừng có ghen tuông như vậy."
Buổi trưa
Bà của Tiểu Tinh đón thằng bé về nhà.
Nhiên Viễn nhìn thấy, cũng không mở lời chào hỏi.
Tiểu Tinh nhìn thấy sự xuất hiện của anh ta, thì liền nhìn xung quanh tìm Tinh Nhật.
Tiểu Tinh lập tức chạy ra phía sau, nơi Tinh Nhật đang phơi quần áo.
Bà của Tinh Nhật vẫn thân thiện và đối đãi chu đáo với Nhiên Viễn.
Minh An rất muốn, đá anh ta ra khỏi đây ngay lập tức.
"Anh không được bỏ cuộc, phải biết giành lấy tình yêu của mình."
Ngay từ đầu, đã không là của anh, thì giành lại bằng cách nào? Tinh Nhật chỉ nhìn sang Tiểu Tinh với ánh mắt bất lực, thằng bé cứ di chuyển theo anh.
Tiểu Tinh là một đứa trẻ thông minh, nên nhận ra việc này cũng không khó hiểu.
Anh nhẹ xoa đầu thằng bé, rồi bảo Tiểu Tinh vào nhà cùng dùng cơm trưa.
Trên bàn ăn
Nhiên Viễn vẫn với thái độ tự cao, kêu ngạo của anh ta.
Gấp hết món này đến món khác, chén đĩa còn phải lau chùi bằng khăn lau của anh ta, thì mới an tâm sử dụng.
Gia đình của Tinh Nhật đã có chút ái ngại với hành động này của Nhiên Viễn, nhưng Minh An phải chiều theo ý của anh ta.
"Những món ăn này, sao có thể nấu cho Minh An vậy? Cô ấy không thích ăn những món này, nguyên liệu thì sơ sài.
Hay để anh đặt món ở nhà hàng cho em?"
Minh An đành đặt chén đũa xuống bàn, mọi ánh mắt đang nhìn vào anh ta và chờ đợi phản ứng của cô.
Rõ ràng, đều là những món mà Minh An thích, cô đã bảo hãy để cô thưởng thức hết những món ngon ở đây.
Nếu thừa nhận theo ý của Nhiên Viễn, không chỉ Tinh Nhật, mà Bà và Tiểu Tinh cũng sẽ thất vọng về cô.
"Anh đặt món, thì khi nào họ mới giao đến đây? Những món này, em đều ăn được."
Không khí của bữa ăn không chút vui vẻ, thái độ tỏ vẻ khinh thường của Nhiên Viễn, khiến Tinh Nhật rất khó chịu.
Nhưng anh không thể đáp trả lại, nó chỉ khiến tất cả càng khó xử và trở bên khó coi.
Dùng xong bữa, Nhiên Viễn liền kéo Minh An đến sofa ngồi.
Cô muốn giúp Tinh Nhật rửa chén đĩa, nhưng không thể, cứ nhìn theo anh, đang dọn dẹp ở bàn ăn.
"Mọi người ở thành phố, luôn nhắc đến em.
Anh cũng rất nhớ em đấy Minh An."
Nhiên Viễn nhẹ ôm lấy Minh An, từng lời nói và hành động của anh ta luôn dịu dàng và ngọt ngào.
Minh An cũng đáp lại cái ôm của Nhiên Viễn, rồi cùng nhau nói chuyện ở phòng khách.
Tiểu Tinh giúp Tinh Nhật lau khô chén đĩa, cứ liên tục quan sát anh, cũng không hiểu tại sao, Minh An bỗng nhiên lại thay đổi nhanh như vậy?
"Đừng nhìn nữa, về phòng làm bài tập đi Tiểu Tinh.".