Đang trò chuyện vui vẻ cùng nhau bỗng nhiên Tinh Nhật đi đến nơi khác để nghe điện thoại một cách mờ ám, Minh An có chút hoài nghi nhưng cũng không để tâm mà tiếp tục ngồi lại bàn ăn sau khi đã nói chuyện xong với Chí Thần.
Minh An đã phải ngồi đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy anh quay lại, cô lo lắng đi đến hỏi nhân viên thì nhân viên bảo bàn ăn đã được thanh toán và Tinh Nhật sẽ rời khỏi một lúc rồi quay lại.
"Anh ấy nghe điện thoại sao lại lâu như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Minh An cảm nhận được hành tung khó hiểu của anh nhưng vẫn tin tưởng anh sẽ quay lại với cô, mất một hồi lâu nhân viên đến nói với Minh An hãy ra trước cửa nhà hàng vì có người muốn gặp cô.
Tinh Nhật còn chưa quay lại sao cô có thể rời khỏi nhưng cô đã ăn xong từ rất lâu và cũng ngồi lại nhà hàng kha khá thời gian.
"Cô có phải là Minh An không? Có người đang muốn gặp cô ở bên ngoài."
Cô đã gọi điện cho anh nhiều lần nhưng anh đã không bắt máy, điều này khiến Minh An không chỉ lo lắng mà cô đang sắp nổi giận.
Theo lời của nhân viên, Minh An đi đến gặp người đó trong tâm trạng khó chịu và không an tâm.
Tất cả đã được giải đáp khi Minh An đi ra đến cửa, Tinh Nhật đang đợi cô và anh đang lái một chiếc moto phân phối lớn khiến Minh An chỉ biết bật cười trong suy nghĩ của cô.
"Anh để tôi đợi lâu như vậy là đi tìm con xe này sao? Anh sẽ phải đền bù cho tôi khoảng thời gian lúc nảy."
Tinh Nhật mỉm cười rồi hất nhẹ gương mặt ra hiệu cho Minh An lên ngồi ở phía sau anh.
Trong lúc di chuyển đến nhà hàng anh đã nhìn thấy địa điểm cho thuê xe để sử dụng cho việc tham quan địa hình và cảnh đẹp ở nơi đây nên anh đã nảy ra ý tưởng muốn chở cô đi khắp nơi này bằng moto để trải nghiệm cảm giác mới.
"Chúng ta đi xe này mà không cần đến mũ bảo hiểm luôn sao? Tôi không muốn bị phạt."
Tuy chưa được an tâm nhưng Minh An cũng nghe theo lời của Tinh Nhật mà ngồi lên xe, chiếc xe vừa khởi động đã hơi giật về phía trước khiến Minh An mất thăng bằng mà hai tay ôm chặt lấy Tinh Nhật nhưng đó lại là việc cô đang muốn thực hiện.
Chiếc xe nhanh chóng lướt trên từng đoạn đường, cảm giác rất phấn khích và buông thả.
Minh An chưa từng có trải nghiệm này nên đây là lần đầu tiên cô được ngồi trên một chiếc moto.
"Đây là lần đầu tiên tôi ngồi phía sau người khác trên một chiếc moto, cảm giác rất tuyệt đấy."
Tinh Nhật chở cô đi nhìn ngắm một vòng xung quanh nơi này rồi chở cô đến một bãi biển.
Minh An một tay ôm lấy eo của Tinh Nhật làm điểm tựa, một tay đang dơ về phía trước để tận hưởng cảm giác của làn gió biển trong lành và thuần khiết rồi lại nhẹ nhàng tựa má lên bờ vai vững chắc của Tinh Nhật, nhắm chặt đôi mắt, mỉm cười hạnh phúc mà cảm nhận sự yên bình bên cạnh anh.
"Bám chặt vào một chút tôi sẽ tăng tốc đấy."
Không chút sợ hãi, cô hai tay ôm chặt lấy anh, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía trước nơi mà cô sắp được chiêm ngưỡng.
Tinh Nhật dừng xe trên bãi biển, ánh hoàng hôn đang bao chùm lấy tất cả, từng cơn sóng đang dạt dào vào bờ, hương gió biển thật sự rất tinh khiết và khác biệt với nơi thành phố mà cô đang sống.
"Anh nhìn xem Tinh Nhật, có phải rất đẹp hay không?"
Minh An không thể chờ đợi, cô lau ngay ra biển mà phấn khích.
Đã từng đến biển rất nhiều lần nhưng mỗi lần đến đều không có cảm giác này, nếu không phải chỉnh chu cho ngoại hình thì phải luôn đối diện với khung cảnh với rất nhiều người.
Đây là lần đầu tiên mà cô đến với biển chỉ đơn giản là muốn cảm nhận được hương vị của biển.
"Có thích không? Tôi tìm rất lâu mới tìm ra nơi này."
Tinh Nhật di chuyển gần hơn với Minh An, nước biển rất ấm nhưng phải cẩn thận ở khu vực nước sâu.
Minh An vui vẻ bám vào người Tinh Nhật nhìn anh với ánh mắt tươi sáng như chứa những vì sao, ánh hoàng hôn giúp Minh An ánh lên một nét đẹp khó cưỡng lại.
Anh đưa tay đáp lại, giữ chặt tay giúp cô được đứng vững.
"Chính là rất thích."
Minh An kéo tay anh ra biển cùng cô đùa nghịch đến ướt cả quần áo trên người, Tinh Nhật đã muốn ngăn lại nhưng anh không nhanh bằng sự phấn khích của Minh An lúc này.
Cô hất nước biển làm ướt cả mái tóc đang được tạo kiểu của Tinh Nhật nhưng anh chỉ nhẹ vuốt lại mái tóc để lộ ra từng góc cạnh và đường nét sắc sảo trên gương mặt rồi dùng cánh tay hất nước biển đáp trả lại cô.
"Hôm nay để cho cô chơi thỏa thích."
Cả hai cùng nhau đùa giỡn dưới biển, Minh An nghịch ngợm leo hẵn lên lưng anh để được cõng, Tinh Nhật giữ vững Minh An rồi xoay vài vòng khiến cô hơi bất ngờ mà bám chặt vào cổ anh cười lớn.
Đến khi thấm mệt, cả hai đối diện nhau với gương mặt đang lăn dài từng giọt nước biển.
Ánh mắt anh và cô đang thật sự bị cuốn vào nhau và từng nhịp đập đang thổn thức.
"Anh nhìn tay của tôi này, nó đã lạnh cứng hết cả lên."
Dưới ánh hoàng hôn lãng mạn, có thể nghe rõ tiếng sóng biển đang vang êm dịu bên tai, hai trái tim đầy cuồng nhiệt và họ đã không thể khống chế được mà hôn nhau.
Tinh Nhật chiếm thế kiểm soát, nhẹ nhàng nhưng từng nhịp chắc chắn bao lấy môi trên của Minh An.
Cô bị cuốn theo nó mà từng ngón tay bám vào gáy của anh, đôi tay anh đang yên vị trên cánh lưng cong của Minh An mà giữ vững.
[Thật ngọt ngào.]
Họ đã hôn nhau một cách chân thành và chiếm hữu, trong cao trào của nụ hôn ngọt ngào, Tinh Nhật đã nhanh tách ra khỏi môi Minh An.
Ánh mắt luyến tuyến và bối rối của cô đang nhìn anh nhưng không gì vậy mà khiến cả hai thêm ngượng ngùng.
Minh An dùng tay hất nước biển vào gương mặt anh rồi cả hai lại tiếp tục vui đùa dưới biển trước khi quay lại khách sạn.
Khách sạn
Tinh Nhật vẫn giúp Minh An sấy lại mái tóc mềm mượt và thoang thoảng hương thơm, nó đã dài thêm một chút kể từ khi lần cắt tóc đó.
Cảm giác của nụ hôn vẫn còn đang đọng lại, nó chưa phai đi dù anh và cô đã rời khỏi bãi biển nhưng cả hai không ai nhắc lại khoảnh khắc đó.
Chỉ có thể như vậy mới không làm cả hai cảm thấy ngượng ngùng khi đối diện, trong khi anh và cô còn đang ở cùng một phòng.
"Ngày mai chúng ta nên khởi hành sớm, tôi muốn được đi chơi lâu một chút."
Cả hai nhanh chóng lên giường ngủ, Tinh Nhật đưa mắt nhìn lên trần nhà cảm nhận lại nụ hôn và cảm xúc lúc đó.
Minh An nằm trên giường của cô mà nghiêng người cũng nghĩ về nụ hôn đó rồi bất chợt cả hai lại mỉm cười với điều đó.
Tuy chỉ bản thân anh và cô đang cảm nhận nhưng lại đang hướng cùng một nhịp, một sự liên kết vô hình đã bắt đầu xuất hiện.
[Cũng không tệ.]
Đến tối, Minh An xuống giường và vào nhà vệ sinh.
Đôi mắt của cô cơ bản không thể nhìn rõ đường đi nhưng cô không muốn bật đèn để đánh thức Tinh Nhật nên bản thân tự mò trong bóng tối để đến được phòng vệ sinh.
Khi di chuyển ra bên ngoài, Minh An đặt người lại xuống giường tiếp tục giấc ngủ còn đang dang dở.
"Mình nên đi ngủ sớm, ngày mai sẽ là một ngày rất mệt mỏi."
Chóp mũi và hơi thở của Tinh Nhật đang áp sát vào phía sau gáy của Minh An, cảm giác khá dễ chịu đã khiến cô không đề phòng.
Hóa ra, sau khi quay lại giường Minh An đã lên nhầm giường của Tinh Nhật, anh cũng đã quá mệt mỏi để bận tâm đến ai đang nằm ở bên cạnh.
Nhận thấy hơi ấm, Minh An xoay người ôm lấy thân hình đang nằm bên cạnh, từng hơi thở của cô đang bao chùm lấy yết hầu của anh, hương thơm sộc vào mũi khiến Tinh Nhật cảm thấy rất dễ chịu.
[Mùi hương rất quen thuộc, thật dễ chịu.]
Như thế mà Minh An đã nằm trọn trong vòng tay của Tinh Nhật, cằm của anh tựa nhẹ trên đỉnh đầu của cô mà cảm nhận sự dễ chịu gần gũi này.
Cả hai đều đều theo nhịp thở của nhau, làn gió bên ngoài thổi bay chiếc màn lụa mỏng manh ở cửa kính cũng không khiến anh và cô cạm nhận được cái lạnh..