Sáng hôm sau
Minh An nhẹ cử động cơ thể nhưng cảm giác nặng nề khiến cô không cô xoay người, cô ngước mặt nhìn lên và đang nhớ lại chuyện gì đã xảy ra thì vội cúi mặt khi biết bản thân đã lên nhằm giường của anh.
Nếu như Tinh Nhật thức giấc, trong hoàn cảnh này sẽ rất xấu hổ nhưng Minh An muốn rời khỏi giường cũng không dễ dàng vì anh đang ôm cô rất chặt.
[Phải làm sao đây? Cho mình trùng sinh thêm một lần nữa mới thoát khỏi tình huống khó xử này.]
Bản thân anh cũng đã bị cô làm cho thức giấc nhưng lại cứ nằm im bất động chờ đợi phản ứng của cô, cả đêm anh cũng đã ôm cô ngủ nếu mở mắt ngay lúc này thì phải giải thích thế nào? Tinh Nhật nhẹ thả lỏng cánh tay, xoay người lại giả vờ như vẫn còn ngủ, Minh An lập tức lăn xuống khỏi giường.
Quan sát anh vẫn chưa thức, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
[Sao mình cũng không đề phòng vậy? Ôm cô ấy ngủ cả đêm.]
Sau khi chuẩn bị xong đồ dùng cần thiết, cả hai gọi xe để di chuyển đến địa điểm ngày hôm nay.
Anh và cô không chút nghi ngờ mà lên chiếc xe dừng lại trước mắt, đây là chiếc xe đã được người khác sắp xếp và mục đích là không đến đưa anh và cô đi tham quan du lịch.
Còn nghĩ sẽ sắp được đến một hòn đảo xinh đẹp nhưng chiếc xe đột ngột dừng lại ở một chạm dừng chân.
"Để di chuyển đến hòn đảo du khách phải đi bằng thuyền đến đó nên tôi chỉ có thể chở hai người đến đây, nhân viên bên trong sẽ hướng dẫn cho hai người."
Cả hai vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác lạ và bước xuống xe, đây thật sự là một điểm dừng chân.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi, anh và cô từ từ đi vào bên trong nhưng kết quả là không nhìn thấy ai ở đây.
Cảm giác không đúng, nơi này có vẻ im lặng hơn là một nơi có người làm việc, anh đưa mắt nhìn xunh quanh và nhận ra cả hai đã bị lừa đến đây.
"Chúng ta đã bị tên đó lừa, nơi này không có ai ngoài tôi và cô đâu."
Xung quanh chỉ có mỗi cánh rừng, cảnh vật rất trầm lặng, Minh An thất vọng đến mức ngồi sụp trên một băng ghế.
Cô đã mong chờ như vậy, cuối cùng lại bị đưa đến một nơi cả một bóng ma cũng không nhìn thấy.
Tinh Nhật lấy điện thoại để liên lạc đến nơi đặt xe vừa rồi nhưng nơi này nằm ngoài vùng phũ sóng nên không thể gọi điện.
"Chắc chắn đây đã được sắp xếp, chúng ta đã quá mất cảnh giác."
Hiện tại có đi bộ trở về thì cũng không nhớ rõ đường đi, cả hai ngồi đợi ở bên đường xem có xe nào đi qua đây hay không? Kết quả chờ đến trưa muộn cũng không nhìn thấy chiếc xe nào, xung quanh cũng không có nhà ở hay có người chăn nuôi.
Khả năng anh và cô sẽ phải cấm trại ở nơi này đêm nay.
"Yên tâm đi, khách sạn không thấy chúng ta trở lại nhận phòng sẽ đi tìm chúng ta."
Thức ăn mang theo không nhiều, chỉ đủ cho bữa trưa nhưng cần phải trữ thức ăn cho đêm nay.
Anh và cô cố gắng đi xung quanh tìm nơi có người ở hoặc có thể tìm được bảng chỉ dẫn đường quay trở lại.
Đi đến rã chân vẫn không ra khỏi nơi này, nước cũng sắp dùng hết, cô thật sự rất mệt mỏi.
"Đừng để tôi biết ai là người làm việc này, tôi sẽ mang họ đến đây ở vài ngày để trải nghiệm cảm giác này."
Chiếc xe quay lại vị trí cũ và nhận được số tiền còn lại, chiếc xe mà Minh An đã gọi đến cũng đã bị hủy vì không liên lạc được với khách đặt xe.
Trong lần tham gia trò chơi hôm trước, một cặp đôi khác cũng đã muốn giành chiến thắng nhưng lại thất bại.
Cô bạn gái đã giận dỗi và chê trách bạn trai của mình vô dụng, vì lòng tự cao nên anh ta muốn trả đũa lại mà sắp xếp chuyện này.
"Là do các người không biết tốt xấu lại dám tranh giành với tôi nên mới nhận kết quả này."
Trở lại nơi của anh và cô, Tinh Nhật vẫn cảm thấy cánh rừng này có thể giúp cả hai cầm cự được trong vài ngày nếu không ai phát hiện ra anh và cô đã biến mất bất thường.
Minh An từ nhỏ đã sống sung sướng sao có thể thích nghi được với hoàn cảnh này nhưng cũng phải chấp nhận vì lương thực mang theo không nhiều.
"Chỉ đành chờ đợi ở đây, tôi nghĩ trong rừng sẽ có thức ăn cho chúng ta."
Với kinh nghiệm nhiều năm hoạt động trong rừng thì Tinh Nhật đương nhiên sẽ biết được đâu là nơi an toàn khi quan sát địa hình ở đây.
Minh An hoàn toàn đặt niềm tin ở anh và cả hai quyết định di chuyển vào khu rừng.
Đi cả buổi cũng chỉ toàn nhìn thấy cây, đi một vòng lại quay trở lại vị trí cũ.
"Không ổn rồi tôi phải nghỉ một lát, không đi được nữa đâu."
Thời gian cũng đã dần trôi qua, nếu để màn đêm bao chùm thì sẽ rất khó di chuyển nên cả hai cần phải nhanh tìm ra nơi để nghỉ ngơi đêm nay.
Sau một lúc quanh quẩn, họ cũng đã tìm được một nơi khá thoáng và Tinh Nhật dựng tạm một lều bằng cây để che sương đêm.
"Để tôi đi tìm xem có trái cây rừng hay thú rừng gì đó không? Bao nhiêu đây thức ăn không đủ cho cả hai."
Minh An hơi sợ vì phải ở lại đây một mình nên cũng muốn đi cùng anh, nếu như anh bị lạc như lúc nảy thì sẽ càng rắc rối hơn.
Minh An vốn rất sợ bóng tối, nếu còn ở một mình thì cô không dám tưởng tượng bản thân sẽ thành ra thứ gì.
Một nguồn sống đang hiện ra trước mắt cả hai, bao nhiêu mệt mỏi và khó chịu đã tan biến và họ nhìn nhau rồi ngã ra cười sảng khoái.
"Chúng ta sống rồi."
Một con suối bên trong khu rừng đã được anh và cô phát hiện, còn có cá đang bơi lội bên dưới.
Cả hai dọn lều đến bên cạnh con suối rồi mới đi tìm thức ăn tiếp tục.
Minh An có hơi sợ hãi vì không biết có thú dữ hay không? Nếu xuất hiện một con gấu lớn thì xem như rắc rối lớn, cô cứ nắm chặt lấy tay anh mà đi theo phía sau.
"Xem ra chúng ta có thể ở đây cả tuần đấy.
Nơi này chắc chắn đã có người đến săn bắn hoặc sinh tồn."
Một vài cây dừa được anh tìm thấy, trên đường đi cũng tìm thấy vài cây rừng có quả ăn được.
Cánh rừng không có vẻ hoang sơ mà rất phong phú chỉ là không biết được thú rừng nào đang sinh sống ở đây.
Tinh Nhật nhanh chóng leo lên một cây dừa và hái vài quả xuống, Minh An đứng bên dưới đang sợ hãi vì bụi rậm bên cạnh đang có thứ gì ở bên trong.
"Tinh Nhật, hình như trong bụi cây có thứ gì đó."
Anh vội vàng leo xuống, đứng trước cô rồi từ từ tiến đến bụi cây đang sột soạt.
Không có gì nguy hiểm, chỉ là một con thỏ đang ăn thức ăn của nó bên trong bụi cây.
Cả hai ôm lấy những trái dừa rồi quay lại con suối, lần này anh đã ghi nhớ rất kỹ lối đi nên sẽ không bị lạc.
"Anh nghĩ xem, bao lâu thì họ mới phát hiện ra chúng ta ở đây?"
Tinh Nhật dùng con dao nhỏ luôn mang theo để bổ quả dừa, nó không quá lớn.
Minh An ngồi bên cạnh ăn thử trái cây rừng tiện tay hái trong lúc quay trở lại lều, một vài nhánh cây khô cũng được anh mang về để đốt lửa sưởi ấm cho sương lạnh về đêm.
Lúc đầu cứ nghĩ là một ngày tội tệ nhưng xem ra cũng không hẵn mà còn rất thú vị.
"Chắc sẽ sớm thôi, nếu họ không tìm được chúng ta thì tôi và cô sẽ thống trị khu rừng này."
Minh An cười phá lên vì điều này khá hài hước, nếu nó trở thành sự thật thì không phải cả hai sẽ xây dựng một bộ tộc ở nơi này rồi sẽ phát triển nó thành một địa điểm mới, mở rộng khu vực sinh sống, còn có thể phát triển du lịch ở đây.
Bao nhiêu phiền não đã được xóa tan và cả hai đang tận hưởng chuyến cấm trại bất đắc dĩ này.
"Vậy thì tôi sẽ trở thành nữ vương của cả khu rừng này.
Nếu ở đây, sẽ không cần phải lo lắng thế giới bên ngoài ra sao, cũng không ai đến đây làm phiền chúng ta.".