An Nhiên quyết đoán cắn thật mạnh lên đầu ngón tay của mình, máu nhanh chóng ứa ra từ vết cắn, cô kéo sợi dây chuyền trên cổ ra khỏi áo sơ mi, chà xát máu lên viên ngọc hình dâu tây.
Viên ngọc như có linh tính dần dần ấm lên, các đường nứt trên đó giống như mạch máu nhỏ điên cuồng hấp thụ máu tươi, đến khi dòng máu chạy đầy viên ngọc thì nó đột nhiên phát sáng.
Xung quanh bắt đầu mờ mịt sương khói, cánh cửa gỗ lim cổ xưa đột ngột xuất hiện trong ngôi nhà gỗ chật hẹp.
Thành công rồi!
Cô vội vã lay tỉnh ông hoàng Uy Hóa, cơ thể chàng vẫn nóng ran chưa thể hạ nhiệt, nhưng chàng đã hé mắt, xem ra có thể thử di chuyển.
Chàng vẫn ôm lấy cánh tay cô không buông nhưng không còn luôn miệng kêu mẹ nữa.
Cô vội trấn an chàng: “Tôi không bỏ anh một mình đâu, anh đi theo tôi được không?”
Ông hoàng trẻ mơ màng gật đầu, vẫn nắm cánh tay An Nhiên thật chặt, theo cô xuống giường.
An Nhiên sợ chàng sẽ không qua được cánh cửa thần kì bèn gỡ dây chuyền bạc xuống đeo lên cổ tay chàng.
An Nhiên đeo ba lô, bảo chàng: “Đừng sợ”, rồi mở cửa dìu chàng bước qua bên kia.
Trong phòng ngủ của An Nhiên đèn điện sáng choang, hai thứ ánh sáng trái ngược hoàn toàn của đèn và lửa, khiến cho tầm mắt hai người bị cản trở.
Khi cô bắt đầu quen với ánh sáng mạnh thì nhanh chóng dìu ông hoàng đến giường ngủ, đỡ chàng nằm nghiêng trên giường.
Ông hoàng vừa nằm xuống chăn bông mềm mại thì nhắm chặt mắt, ngất đi.
An Nhiên theo thói quen muốn lấy điện thoại kiểm tra thời gian nhưng sực nhớ đến điện thoại đã ở bên kia, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Bên ngoài vẫn còn tối om, bác sĩ ở phòng khám tư nhân đã đóng cửa từ lâu, cũng không thể mang vai ác đến bệnh viện, trong phút chốc cô vô cùng rối rắm.
Cô suy nghĩ rồi quyết định làm ít sơ cứu căn bản trước, nếu vẫn không được sẽ gọi xe cấp cứu, chuyện giấy tờ tùy thân thì từ từ tính vậy.
An Nhiên tìm trong tủ thuốc sơ cứu của gia đình được mấy miếng dán hạ nhiệt, bèn dán một miếng lên trán chàng.
Cô lấy đá từ trong tủ đông bỏ vào trong thau nước, dùng khăn tay nhúng nước rồi lau người cho ông hoàng.
Nếu đại vai ác tai qua nạn khỏi, cô nhất định phải đòi chàng thưởng cho cô thật nhiều châu báu.
Cô sống hơn hai mươi năm cũng chưa từng phục vụ ai nhiều đến thế này đâu.
Vất vả lau mát và liên tục thay miếng dán hạ sốt, một giờ sau dường như thuốc bắt đầu có chút công hiệu, trên trán và cổ chàng bắt đầu có chút mồ hôi.
Có mồ hôi là tốt rồi, như vậy nghĩa là không còn sốt nữa.
Cô yên tâm lau khô mồ hôi rồi đắp chăn lại cho chàng.
An Nhiên mệt đến bở hơi tay, không để ý đến nãy giờ cô vẫn đang mặc quần áo ẩm ướt, ngón tay cũng bị đau âm ỉ do vết cắn.
Cô mệt mỏi đi vào nhà vệ sinh tắm rửa bằng nước ấm, thay quần áo sạch rồi dán băng cá nhân vào ngón tay, sau đó vào phòng ba mẹ An ngủ một giấc ngon lành, đến khi nghe tiếng động thật lớn bên ngoài mới giật mình choàng tỉnh.
Cô vừa ngáp vừa mở cửa phòng ngủ của ba mẹ An,thì thấy ngoài phòng khách có khung cảnh như vầy: một bóng người cao lớn dẫm lên remote trên sàn, chàng đang sững sờ đứng trước ti vi, đèn bàn bị rơi xuống đất, trên trán vẫn còn dán miếng hạ sốt hình còn cừu nhỏ.
Tổng hợp lại: người nọ tỉnh lại đi ra đây, vô tình đạp lên remote cô vứt trên sàn, nên ti vi bật lên làm chàng hoảng hốt rồi đánh rơi đèn bàn.
An Nhiên cảm thấy cô rất có năng khiếu làm biên kịch đó chứ.
Cô mệt mỏi khoanh tay trước ngực gieo mình vào ghế sô pha, thích thú nhìn đại vai ác vẫn còn sững sờ nhìn chăm chăm màn hình ti vi đang chiếu phim “Quân Vương Bất Diệt” của Hàn Quốc.
Vua Lee Gon trong ti vi đang cưỡi ngựa chở trung úy Jeong Tae-eul đến vương quốc Corea của ngài, cô gái bị chấn kinh không thể thốt nên lời khi thấy mình đang bị bao quanh bởi một nhóm cận vệ hoàng gia, còn người mà cô luôn nghĩ đầu óc có vấn đề vốn là một vị vua thật sự ở một không gian khác.
Ông hoàng Uy Hóa cũng không đến nổi ngốc nghếch giống như nam chính các phim xuyên không, luôn muốn đấu khẩu với nhân vật trong ti vi.
Chàng chỉ đứng ở đó hai bàn tay nắm chặt thành quyền, trừng mắt nhìn màn hình đến nổi muốn khoét một lỗ thủng xuyên qua nó vậy.
“Đến đây ngồi đi.”
Ông hoàng quay lại nhìn cô, ánh mắt đen tuyền vô cùng sắc bén, làm tim cô giựt thon thót.
Ở trong nhà người ta mà còn có thái độ này, đúng là bản tính ác liệt của vai ác không thể thay đổi.
“Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi.” An Nhiên bày ra vẻ chủ nhà vô cùng rộng lượng và hiếu khách.
“Đây là nơi mà cô nói sao, ở chỗ hôn nhân chỉ có một vợ một chồng?” Giọng của vai ác vốn rất trầm, nay có vẻ hơi lên cao mấy nốt, vừa hỏi vừa đưa tay xé miếng hạ nhiệt trên trán xuống.
An Nhiên nở nụ cười tiêu chuẩn khi tiếp khách: “Đúng vậy, chào mừng anh đến Nước Nam 300 năm sau nhé.”
Ông hoàng ngồi xuống ghế sô pha, vẫn nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, có thể thấy chàng thật sự rất căng thẳng.
Nhớ đến lần đầu tiên cô đi đến Nam Quốc, cũng căng thẳng không kém chàng, chỉ là chàng là người quá khứ tự dưng bị đưa đến hiện tại chắc sẽ hoảng sợ hơn nhiều nhỉ, dù sao đồ vật xung quanh đã khác quá nhiều so với sự hiểu biết của chàng.
Đuôi mày chàng giựt giựt mấy cái, “Nước Nam? Là Nam Quốc ba trăm năm sau?”
An Nhiên cào tóc, dùng dây chun bới tóc lại thành cái bánh bao nhỏ sau đầu, “Vừa đúng vừa không đúng.
Lịch sử nước Nam cổ của chúng tôi tuy tương tự như Nam Quốc nhưng không phải giống một trăm phần trăm.
Nói cho dễ hiểu chính là tên nước, tên vua, tên nhân vật lịch sử, tên địa danh đều khác nhau, nhưng nhân vật và sự kiện quan trọng thì có vẻ như không đổi.
Tôi nghĩ thế giới của chúng ta là hai thế giới song song, có lẽ Nam Quốc chính là một quốc gia phát triển lệch quỹ đạo hơn so lịch sử nước Nam cổ của chúng tôi.”
Hai đường thẳng song song không thể cắt nhau, nay lại bị không gian biến ảo kì diệu làm cho giao nhau bằng một cánh cửa thần kì.
An Nhiên càng giải thích càng không hiểu chính bản thân muốn nói gì, bèn đi vào phòng ngủ lấy máy tính bảng mang ra cho ông hoàng Uy Hóa xem.
Cô chỉ cho chàng cách sử dụng app tìm kiếm, rồi để chàng ngồi đó đọc lịch sử nước Nam cổ, cũng may triều đại hay không gian thay đổi nhưng ngôn ngữ thì vẫn dùng một loại.
An Nhiên đi vào bếp pha một ấm trà, nấu hai tô phở ăn liền và chiên hai cái trứng gà.
Sau đó đem tất cả ra bàn ăn rồi gọi người nọ đến.
Cô bưng một tô phở với trứng chiên vàng óng đến cho ông hoàng Uy Hóa, bản thân cũng ngồi xuống sung sướng ăn ngon lành.
Mấy ngày nay cô đều chỉ thèm một tô phở ăn liền đơn giản thế này thôi.
Ông hoàng thấy cô đã động đũa thì không khách sáo nữa, ăn thử một miếng thì thấy rất ngon.
Lúc trước là do cô giấu diếm tài nghệ sao.
“Còn nói là không biết nấu ăn?”
An Nhiên nuốt xuống một ngụm súp, thật tình đáp: “Thật sự không biết, đây là đồ ăn liền, chỉ cần đổ nước sôi vào là ba phút sau có thể ăn rồi.
Ngoài làm cái này và chiên trứng, còn lại tôi đều không biết nấu.”
Ông hoàng nhìn cô đầy ngờ vực.
Sau khi ăn xong, cô buộc chàng uống thêm hai viên thuốc Panadol nữa mới đồng ý dẫn chàng đi tham quan khắp nhà.
Ở dưới mái hiên của người ta không thể không cúi đầu, chàng bèn thỏa hiệp.
Bắt đầu tham quan từ phòng khách, cô đặc biệt cẩn thận giới thiệu các thiết bị điện tử và tên gọi của chúng, kể cả nguồn điện âm tường cô cũng không bỏ qua.
Thấy chàng chằm chằm nhìn bóng đèn điện trên trần nhà, cô lại giải thích cho chàng, nhưng khi bị hỏi cái đèn chỏng ngược này cấu tạo thế nào, cô lại không biết giải thích, chỉ có thể qua loa bảo chàng có thể tìm hiểu việc đó trên máy tính bảng.
Sau đó là nhà bếp, cô vô cùng tỉ mỉ giảng giải cho chàng cách sử dụng lò vi sóng, bếp ga, tủ lạnh và các chức năng tác dụng của nó.
Cô còn không quên cho chàng xem tủ đựng thực phẩm khô, nơi chứa hàng hà sa số các loại đồ hộp và đồ ăn liền mà cô đã nói qua, chỉ khi chàng thấy mấy gói phở ăn liền trên kệ mới bắt đầu tin lời cô nói.
Phòng ngủ thì chàng đã thấy qua rồi nên cô tự động bỏ qua, dù sao cũng chỉ có giường để ngủ không lẽ còn muốn cô giới thiệu công dụng của nó.
Sau cùng An Nhiên dẫn chàng vào nhà vệ sinh.
Tường gạch men sáng loáng, đèn sưởi ấm áp trên trần nhà, bồn tắm vòi hoa sen và toilet đều giải thích một lượt.
Cô còn không quên chỉ cho chàng cách sử dụng và điều chỉnh nước nóng lạnh.
Còn tốt bụng lấy một bộ quần áo ở nhà của ba An để chàng thay đổi, dù sao cũng không thể để đại vai ác cởi trần đi lại khắp nơi trong nhà được, cô sớm muộn cũng sẽ bị chảy máu mũi mất.
Đi xong một vòng quanh nhà thì cũng gần năm giờ sáng.
An Nhiên thay đồng phục tiệm bánh rồi nhanh chóng xuống lầu chuẩn bị nướng bánh.
Ông hoàng Uy Hóa cũng theo cô đi xuống dưới.
Chàng tò mò nhìn quanh tiệm bánh một lượt.
An Nhiên hãnh diện giới thiệu đây là tiệm bánh nhà cô, hiện tại do cô làm chủ thay ba An.
Nhìn bộ dáng như muốn được luận công ban thưởng của cô, ông hoàng vỗ nhẹ hai cái trên tóc cô, nói “Giỏi.”
Cô liếc chàng: “Làm gì, bộ thân với anh lắm sao?”
Ông hoàng hết nhìn lòng bàn tay rồi lại nhìn cô: “Không phải các cô ở đây đều thích vậy? Người trong cái gương đen kia cũng diễn như vậy.”
An Nhiên vỗ trán, “Đừng tin hết tất cả những gì trong phim chứ.
Đó là phim diễn viên họ chỉ phóng đại lên thôi.”
Ông hoàng gật gù, cũng không biết có nghe lọt tai lời cô nói hay không.
Chàng đi quanh quầy bánh rồi lại theo cô vào bếp tham quan một vòng, cuối cùng bị cô đẩy ngược lên lầu, còn vô cùng cẩn thận dặn chàng nhất định không được xuống tầng trệt, buổi trưa cô sẽ mang thức ăn lên cho chàng.
Ông hoàng không hài lòng: “Ta đâu phải tội nhân sao phải trốn tránh không thể gặp người khác?”
An Nhiên không có nhiều thời gian để giải thích với chàng, chỉ đơn giản nói: “Anh nghe lời tôi đi, tôi không hại anh.
Ở thế giới này cũng có một “anh” khác, nếu anh và anh ta gặp nhau thì phiền phức lắm.
Máy tính bảng này anh đã biết cách sử dụng rồi đấy, nếu muốn biết gì cứ việc gõ chữ vào đây nó sẽ cho anh biết mọi thứ.
Tôi xuống dưới tầng trệt làm việc, anh vào nhà vệ sinh tắm rửa trước đi.”
“Ừm.”
Đồng ý nhanh như vậy, xem ra có chút không bình thường, An Nhiên đã bị trễ giờ không quản được bèn chạy xuống lầu.
Hôm nay là thứ bảy, các văn phòng lân cận vẫn còn làm việc đến trưa mới nghỉ, bọn họ chỉ đóng cửa công ty vào chủ nhật.
Cho nên bình thường tiệm bánh Gia An chỉ mở cửa bán từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chỉ mở cửa đến một giờ trưa, chủ nhật sẽ đóng cửa nghỉ ngơi.
Khi Đăng Khôi đến tiệm thì thấy cửa tiệm đã mở, nhưng bánh trong tủ trưng bày không nhiều lắm.
Anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ do An Nhiên không muốn nướng thêm bánh vào thứ bảy, dù sao cũng chỉ mở đến nửa ngày.
Thỉnh thoảng trên lầu sẽ truyền đến mấy tiếng động lạ, giống như có người đang ở trên tầng sử dụng nhà vệ sinh, hay là tiếng ti vi lúc lớn lúc nhỏ.
An Nhiên thấy vẻ mặt nghi ngờ của Đăng Khôi thì bất giác nuốt nước bọt, “Chắc em mở ti vi quên tắt rồi.
Tối qua toilet cũng bị hỏng cứ hay tự xả nước.”
“Vậy để anh lên xem thử, xem có sửa được không?”
“A, không cần đâu, em gọi thợ đến sửa rồi.
Cùng lắm là dùng nhà vệ sinh ở tầng trệt đến khi thợ đến là được.”
“Vậy đâu tiện cho em, hôm nay cuối tuần họ sẽ không đến đâu.
Ban đêm ban hôm còn phải chạy lên chạy xuống cầu thang làm gì.”
“Không sao, không sao đâu.”
Thấy cô liên tục khoát tay, trong lòng Đăng Khôi cảm thấy thật khổ sở.
Chắc do Dâu tây nhỏ không muốn có liên hệ gì đến anh, nhất là sau chuyện say rượu làm bậy lần trước.
Vất vả lắm mới qua nửa ngày, An Nhiên bảo Đăng Khôi về sớm rồi đóng cửa tiệm, tiện tay mang theo vài loại bánh mặn và bánh ngọt đem lên lầu.
Người nọ đúng là vô cùng tự tại, nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha uống trà, vẫn tiếp tục xem phim Quân Vương Bất Diệt trong ti vi, còn đang ăn mấy phong chocolate Snickers của cô.
An Nhiên bưng khay đựng bánh đến, càu nhàu: “Anh làm gì mà ồn ào thế, ở dưới nhà tôi và nhân viên đều nghe tiếng động rõ mồn một.”
Ông hoàng vai ác liếc cô: “Cô cũng đâu bảo ta phải đi nhẹ nói khẽ.”
“Anh đấy, tính tình không ưa được, có tin tôi quẳng anh ra đảo hoang lại hay không?”
Đại vai ác đắc ý nở nụ cười, lắc lắc cổ tay của chàng ở trước mặt cô, trên đó đang quấn quanh một sợi dây chuyền bạc có viên ngọc nhỏ và chữ An bằng bạc..