Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Hoá ra, hồ nước này thực sự có chỗ không bình thường.

Chuyện xảy ra vào ngày thứ chín sau mạt thế.

Nghe nói có thứ gì đó rơi vào trong hồ, thế nhưng rốt cuộc là vật gì thì không ai biết.

Có người nói đó là thiên thạch vũ trụ.

Nhưng đến hiện giờ vẫn chưa có ai biết thứ rơi xuống là cái gì.

Mọi người chỉ biết là sau khi vật này rơi xuống, hồ nước lập tức xảy ra biến hoá.

Không chỉ thế, khi tang thi cấp năm xuất hiện ở nơi này, hồ nước cũng theo đó mà trở nên càng kì dị hơn.

Một khối khí màu tím, trông không giống sương mù, cũng không giống mây, bay là là ở trên mặt nước hồ.

Phía trên khối khí đó còn có mấy thứ giống như sâu nhỏ quấn quanh.

Ngày đó, mắt của những người nhìn thấy cảnh tượng đó đều bị kích thích, có người bị mù, có người thì chữa trị rất nhiều ngày mới khỏi.

Sau mấy ngày, những người bị mù đều dần dần chết hết.

Những người chữa trị khỏi thì không có dị năng.

Cho nên, nơi này cũng trở thành cấm địa.

Chỉ là ngoại trừ lần đó ra, lại không có hiện tượng kỳ dị nào xuất hiện nữa.

Tiếp sau, bởi vì tang thi cấp năm, động vật biến dị xuất hiện quá nhiều lần, thế nên Đế đô không thể không phái người xuống kiểm tra.

Những người được phái đi, mặc dù lúc xuống hồ kiểm tra không xảy ra vấn đề gì, nhưng sau đó lại vì đủ mọi loại nguyên nhân mà chết, giống như bị nguyền rủa vậy.

Có khi là chết vì thân thể xảy ra biến hoá.

Có khi là chết vì giao đấu với người khác.

Có khi là chết vì bị kẻ địch hãm hại.

Nói chung đều chết hết… Không một ai sống sót.

Cuối cùng, không ai dám xuống hồ này nữa.

Thẩm Tu Lâm nghe xong, nhíu mày.

Không nghĩ tới ở nơi này còn có chuyện như vậy.

Sờ sờ cằm, Thẩm Tu Lâm nghĩ, nếu những điều này là thật… vậy bọn họ đi xuống, sẽ gặp phải cái gọi là “nguyền rủa” kia hay sao?

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển “Đông Phương, em thấy thế nào?”

Đông Phương Hiển suy nghĩ, nói “Tôi nhất định phải xuống dưới xem một chút.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, nở cụ cười “Vậy được, chúng ta cùng nhau xuống xem.”

Nghiêm Hạ Khê chớp mắt, đột nhiên nói “Tôi cũng muốn xuống.”

“Ngũ thiếu!” Đội trưởng sợ hãi kêu lên.

Nghiêm Hạ Khê lạnh lùng liếc nhìn đối phương “Bác cả và anh tôi đã nói, tôi phải theo sát Thẩm thiếu, Thẩm thiếu bảo làm cái gì thì làm cái đó.”

Khoé miệng người đội trưởng giật một cái “Cậu nói cái gì?”

Nghiêm Hạ Khê hoàn toàn không để ý tới đối phương, chỉ chăm chăm nhìn Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm nhíu mày, cự tuyệt “Thực lực của cậu quá kém, chúng tôi không thể kéo theo một cái đuôi được.”

Mặt Nghiêm Hạ Khê lập tức đen thui.

Thực lực quá kém! Thực lực quá kém!

Trong nhà, mọi người cũng chỉ nói đầu óc mình không tốt lắm. Không có ai nói thực lực của mình kém cả!

Nghiêm Hạ Khê hít sâu một hơi, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười méo xệch “Haha, Thẩm thiếu, được rồi, tôi hiểu mà.”

Thẩm Tu Lâm mỉm cười “Ừm.”

Sau đó, Thẩm Tu Lâm bỏ lại Nghiêm Hạ Khê thất thểu đứng một mình trong gió, cùng Đông Phương Hiển, Huyết Sát, Long Thành Uyên xuống hồ.

Về phần Ngô Tranh, cậu ta ở lại trên mặt đất.

Đây là quyết định của chính bản thân Ngô Tranh, dường như cậu ta đang chờ thứ gì đó xuất hiện.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều rất tin tưởng năng lực tự vệ của cậu ta, cho nên cũng không hỏi đến.

Sau khi bọn họ xuống hồ, trên mặt đất, Nghiêm Hạ Khê lân la tới chào hỏi “Xin chào, không biết phải xưng hô thế nào…”

Ngô Tranh khẽ cười một cái “Ngô Tranh, gọi thẳng tên tôi là được.”

“Được.” Nghiêm Hạ Khê cười “Ngô Tranh, cậu…”

Đang muốn hỏi điều gì đó, sắc mặt Ngô Tranh bỗng nhiên thay đổi.

Nghiêm Hạ Khê lập tức ngậm miệng.

Anh ta tưởng Ngô Tranh không hài lòng việc mình tới nói chuyện, đang nghĩ xem có nên giải thích chính mình không có ác ý gì hay không…

Lúc này, một thanh âm ông ông vang lên.

Nghiêm Hạ Khê hơi giật mình, rồi nhìn về phía trước.

Chỉ thấy lúc này, trên hồ nước, không biết từ khi nào lại xuất hiện một đám côn trùng, có chỗ giống mà cũng có chỗ không giống ong mật.

Thanh âm ông ông kia là do đám côn trùng đó phát ra.

Hơn nữa, theo thanh âm kia càng tới gần, bọn họ phát hiện… Đám ong mật cũng tiếp cận bọn họ rồi.

Tốc độ vô cùng nhanh.

“Lửa.” Giọng Ngô Tranh nghiêm nghị vang lên “Phong hệ dị năng phối hợp với hoả hệ dị năng, đốt chết chúng nó. Tốc độ phải nhanh lên. Nếu bị chúng nó tấn công, các người đều chờ chết đi.”

Giọng của Ngô Tranh không lớn, thế nhưng lại vang lên rõ ràng trong đầu mỗi người.

Ngay sau đó, Nghiêm Hạ Khê cũng thét lên “Mau! Mọi người mau tấn công! Làm theo lời của cậu ấy!”

Tiếng thét của Nghiêm Hạ Khê chấm dứt, mọi người mới hoàn toàn phản ứng lại, cũng không biết tại sao, khi nãy bọn họ lại cảm thấy cả người uể oải trong chớp mắt. Chính nhờ tiếng thét của Nghiêm Hạ Khê mới khiến cho bọn họ lấy lại tinh thần.

Dị năng giả trong đội ngũ lập tức vội vàng tấn công.

Ngô Tranh nhíu mày, cũng triển khai tinh thần lực.

Sau đó không lâu, Nghiêm Hạ Khê cũng tới gần, anh ta cảm thấy bản thân mình đã có chút cố hết sức.

Nghiêm Hạ Khê nhận thấy dị năng của mình không phát huy ra được.

Tuy rằng Nghiêm Hạ Khê lớn lên thanh tú nhã nhặn, nhưng hành động lại vô cùng nam tính.

Khi anh ta tới gần, Ngô Tranh đang đối phó với một đội nhỏ ong mật. Hơn nữa, Ngô Tranh suýt chút đã bị một con trong đó tấn công.

Nghiêm Hạ Khê lập tức kéo đối phương một cái, khiến Ngô Tranh nhào vào trong ngực của mình.

Dáng vẻ của Ngô Tranh vốn gầy gò nhỏ xinh, kéo một cái như thế… cũng không tính quá mức gây kích thích thị giác.

Chỉ là, tuy rằng hình ảnh không tới mức gây bất ngờ, thế nhưng Ngô Tranh lại ngây ngẩn cả người.

Bởi vì cậu ta còn chưa từng… tiếp xúc thân mật với người khác như vậy.

Ngô Tranh vội vàng lùi lại, cau mày “Anh làm cái gì thế.”

“Tôi có làm cái gì đâu.” Nghiêm Hạ Khê không hiểu, đây hoàn toàn là một đứa ngốc, không hề hay biết bản thân mình vừa làm ra hành động gì.

Ngô Tranh mặc kệ đối phương “Tôi có thể tự lo, anh chú ý bản thân mình là được rồi.”

Nghiêm Hạ Khê chớp mắt, nói “Cậu có thể tự lo cho mình? Thế nhưng tôi không thể tự chú ý chính mình được. Dị năng của tôi bị áp chế, hiện tại cảm giác chỉ bằng cấp ba, cấp bốn mà thôi. Chuyện gì xảy ra thế này!”

Ngô Tranh ngạc nhiên, quay đầu lại “Anh nói cái gì?”

Nghiêm Hạ Khê rất vô tội, nói “Tôi cũng không biết lý do vì sao, nhưng dị năng của tôi không thể sử dụng một cách bình thường được.”

Ngô Tranh đột nhiên nhìn về phía hồ nước.

Nếu dị năng thực sự bị áp chế, như vậy, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm có phải cũng sẽ gặp phải tình huống tương tự hay không?

Nếu đúng là thế… Ở phía dưới chắc chắn đã gặp phiền phức rồi.

Lúc này, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm đã sớm biến mất ở phía dưới hồ. Hơn nữa, sau khi bọn họ xuống phía dưới mới biết nơi này còn có những không gian khác.

Bọn họ đi vào bên trong không gian kia, rồi phát hiện ra… Nơi này có chút bất ổn.

“Cấp bậc dị năng bị áp chế rồi.” Thẩm Tu Lâm cau mày nói.

Đông Phương Hiển cũng nhận thấy vấn đề này “Ừm, tôi cũng bị áp chế.”

Ngược lại, Long Thành Uyên có chút kỳ quái nói “Vậy sao? Nhưng mà… Tôi không cảm nhận được như vậy, tôi chỉ thấy… Dường như rất thoải mái.”

Huyết Sát cũng hỏi một câu “Vậy em cảm thấy thoải mái về phương diện nào?”

Long Thành Uyên cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ “Là sao?”

Huyết Sát hỏi lại một lần “Thoải mái ở đâu? Như thế nào?”

Long Thành Uyên cũng không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, chỉ có thể nói “Tôi không biết, chỉ là cảm thấy rất thoải mái, có vẻ là… Khí tức?”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc nhau một cái, sau đó, Thẩm Tu Lâm nói “Long Thành Uyên, cậu cảm nhận xem… Có nơi nào mà cậu thấy thoải mái nhất hay không? Chính là loại cảm giác hấp dẫn cậu đi tới chỗ đó nhất.”

Bởi vì vấn đề cấp bậc của Long Thành Uyên, những nơi mà mấy người Thẩm Tu Lâm từng đi qua, Long Thành Uyên cũng không đi cùng.

Cho nên, Thẩm Tu Lâm mới giải thích cặn kẽ như vậy.

Long Thành Uyên cũng không ngốc, lập tức hiểu ý của Thẩm Tu Lâm.

Cậu ta nhắm hai mắt lại, cẩn thận dò xét.

Một lát sau, Long Thành Uyên mở mắt ra, chỉ vào một chỗ “Ở đó.”

Không gian dưới lòng đất này mặc dù tạo thành một khoảng không riêng biệt, nhưng đường lại rất khó đi, dưới chân cảm giác vô cùng lầy lội.

Bốn phía đều là vật gì đó trông giống như bùn nhão, che kín mọi thứ. Hoàn cảnh nơi này thật sự khiến cho người khác cảm thấy chán ghét, đè nén.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi về phía Long Thành Uyên vừa nói.

Chỉ là, càng đi tới gần bên kia, hai người phát hiện cấp bậc của bọn họ càng bị áp chế nhiều hơn.

Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm nói “Long Thành Uyên, chúng tôi không thể đi tiếp được nữa. Chính cậu đi xem tình huống bên đó trước đi.”

Long Thành Uyên nghe vậy lập tức nói “Được rồi, Thẩm thiếu, Đông Phương tiên sinh, mọi người chờ ở đây một chút.”

Huyết Sát không yên lòng về Long Thành Uyên, nói “Anh đi với em.”

Long Thành Uyên nhíu mày “Cấp bậc của anh cũng bị áp chế rất nhiều đúng không? Đi qua đó làm gì? Chờ ở đây đi, nếu có vấn đề gì, tôi gọi anh cũng có thể nghe thấy, lúc đó chạy tới là được rồi.”

Sắp xếp như thế rất hợp tình hợp lý, nhưng Huyết Sát không đồng ý.

Huyết Sát lắc đầu “Không được, anh đi với em.”

Huyết Sát dứt khoát nói ra, Long Thành Uyên muốn cãi lại, thế nhưng Huyết Sát đã ôm lấy cậu ta tiếp tục đi về phía bên kia.

Đồng thời, dường như Huyết Sát sợ Long Thành Uyên lại nói ra lời phản bác nào đó nữa, thế nên anh ta úp sấp Long Thành Uyên lại, giấu vào trong ngực của mình.

Long Thành Uyên thực sự suýt chút nữa đã hôn phải hai điểm…

Cuối cùng, Long Thành Uyên giận dữ nằm ở bên trong cắn ngực Huyết Sát, không thèm nói gì nữa.

Huyết Sát bị cắn, thế nhưng lại rất hài lòng.

Phía sau, Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, nói “Chúng ta không thể đi tiếp nữa, có lẽ, có thể thử lùi về phía sau xem sao.”

Đông Phương Hiển nhíu mày “Anh yên tâm?”

Thẩm Tu Lâm cười khẽ “Mọi người đều có cơ duyên khác nhau, anh thấy Huyết Sát và Long Thành Uyên đều không phải là người đoản mệnh.”

Đều không phải là người đoản mệnh… Đây là loại lý luận gì vậy?

Đông Phương Hiển bĩu môi, Thẩm Tu Lâm cười, nói “Chúng ta đi lên thôi.”

Đông Phương Hiển cau mày “Chờ một chút.”

“Sao vậy em?” Thẩm Tu Lâm không hiểu lắm.

Đông Phương Hiển nhìn xung quanh, chậm rãi nói “Tôi muốn xuống nơi này, cũng là bởi vì nơi này có thứ gì đó đang hấp dẫn tôi. Thế nhưng không phải là chỗ kia. Đó là cơ duyên của Long Thành Uyên, không phải của tôi.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy hơi kinh ngạc “Đông Phương nói là… thứ em cần còn chưa xuất hiện?”

Đông Phương Hiển gật đầu “Phải, tôi có cảm giác như vậy, cho nên chúng ta chờ một chút.”

“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm đương nhiên là không có ý kiến gì, cũng đồng ý.

Bỗng nhiên, sắc mặt của hai người đều thay đổi.

Ngô Tranh dùng phương pháp truyền âm đặc thù để cầu cứu.

“Thực lực của Ngô Tranh, vốn không thể dễ dàng cầu cứu như vậy.” Thẩm Tu Lâm nói.

Đông Phương Hiển nhấp môi “Đi lên xem một chút.”

“Đợi chút.” Thẩm Tu Lâm kéo tay Đông Phương Hiển “Anh lên xem là được rồi, em đợi ở dưới này đi.”

Đông Phương Hiển lập tức nhíu chặt mày, đang muốn cự tuyệt, Thẩm Tu Lâm lại nói “Chỗ Ngô Tranh đã xảy ra biến cố, phỏng chừng bên phía Huyết Sát và Long Thành Uyên cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió, em ở lại đây che chở cho bọn họ một chút.”

Đông Phương Hiển im lặng.

Thẩm Tu Lâm hôn lên khoé môi Đông Phương Hiển “Nghe anh đi, nếu như anh ở phía trên gặp phải khó khăn, anh sẽ cầu cứu em. Huống chi, Đông Phương, thực lực của anh hiện giờ, không kém hơn em bao nhiêu.”

Đông Phương Hiển nghe vậy, sắc mặt rốt cuộc cũng dễ nhìn hơn một chút.

Thẩm Tu Lâm tiếp tục nói “Hơn nữa, phía trên hẳn là cũng có nhiều người giúp đỡ.”

Đông Phương Hiển cuối cùng cũng nói “Ừm, anh lên đi.”

Thẩm Tu Lâm cười “Được.”

Thẩm Tu Lâm đung tinh thần lực đi lên phía trên.

Lúc này, Đông Phương Hiển cũng nghe thấy một tiếng vang thật lớn truyền tới từ hướng đi của Long Thành Uyên và Huyết Sát, không kịp nghĩ nhiều, Đông Phương Hiển chỉ nhớ tới lời dặn của Thẩm Tu Lâm nhờ mình giúp đỡ bọn họ, vì vậy vội vàng đi về phía trước…

Đến nơi, Đông Phương Hiển nhìn thấy một pho tượng thuỷ tinh.

Bên trong pho tượng, chính là… Long Thành Uyên bị đóng băng.

Huyết Sát không biết tại sao lại biến về hình dáng tuyết lang, đang đứng đó kêu thảm, dường như muốn phá vỡ pho tượng kia, nhưng lại không tìm được phương pháp.

Đông Phương Hiển lúc nãy cũng phát hiện vấn đề của mình. Sau khi thừa thế xông vào bên trong, loại cảm giác bị áp chế khi nãy đã giảm bớt rất nhiều.

Tuy rằng vẫn còn, nhưng thực sự đã giảm đi không ít.

Đông Phương Hiển chưa hiểu rõ tình huống nơi này, cũng không tuỳ tiện ra tay, y hỏi Huyết Sát “Huyết Sát, đến cùng đã có chuyện gì xảy ra?”

Huyết Sát chỉ kêu lên một tiếng, tiếp tục tìm cách phá vỡ tượng băng, cứu Long Thành Uyên ra.

Đông Phương Hiển nhìn thấy thế, mày càng nhíu chặt hơn, rồi cũng gia nhập vào hàng ngũ tấn công.

Điều khiến Đông Phương Hiển bất ngờ chính là, cấp bậc tinh thần lực hiện giờ của y kỳ thực rất mạnh, mặc dù đang bị áp chế, thế nhưng vẫn mạnh hơn Huyết Sát rất nhiều.

Chỉ là, chính y cũng không phá được pho tượng băng nhìn thì có vẻ không hề vững chắc kia.

Hơn nữa, y cũng phát hiện ra vấn đề của Huyết Sát.

“Huyết Sát, ngươi không thể nói chuyện?”

Đúng vậy, tình huống hiện giờ của Huyết Sát… Khá giống như cấp bậc bị rút lui.

Từ thân thể con người biến trở lại thân thể tuyết lang.

Từ có thể nói chuyện biến thành không thể nói.

Có chút kỳ quái…

Tuyết Lang xoay đầu về bên này một chút, dường như gật đầu một cái, nhưng vừa nhìn lại thấy không giống.

Đông Phương Hiển nhận thấy bản thân mình hoàn toàn nghe không hiểu, nhìn không hiểu ý tứ của Tuyết Lang.

Y thử dùng tinh thần lực giao tiếp với Tuyết Lang, thế nhưng lại bị bài xích.

Hơn nữa, còn là vô cùng bài xích.

Đông Phương Hiển lập tức cảm thấy không ổn.

Ngay tại khi Đông Phương Hiển cảm thấy tình huống nơi đó không ổn, phía trên bờ, Thẩm Tu Lâm cũng cảm thấy rất nguy nan.

Hắn quay trở lại trợ giúp Ngô Tranh, vốn cho rằng cũng không phải chuyện khó khăn gì mấy.

Thế nhưng lên tới bờ, hắn mới phát hiện, phía trên này, cấp bậc bị áp chế còn nặng hơn rất nhiều lần so với phía dưới.

Như vậy còn chưa tính, hơn nữa… hắn cảm giác, tinh thần lực của mình đang biến mất dần.

Tinh thần lực là cản bản của con người. Tinh thần lực biến mất là chuyện vô cùng nguy nan, cảm giác cũng tuyệt đối không hề dễ chịu gì.

Một người thực lực đang vô cùng mạnh mẽ, còn có chuyện gì khó chịu hơn việc sức mạnh của chính mình biến mất?

Ít nhất, Thẩm Tu Lâm cũng cảm thấy… hiện giờ vô cùng khó chịu.

Hắn đi tới bên cạnh Ngô Tranh.

“Ngô Tranh, xảy ra chuyện gì? Sao lại có nhiều ong mật kỳ quái như vậy?”

Đúng vậy, nơi này hiện giờ khắp mọi chỗ đều bị từng bầy từng bầy côn trùng giống như ong mật che kín.

Mặc dù những con côn trùng này cấp bậc không cao, thế nhưng số lượng đông đảo như vậy hoàn toàn có thể đè chết người.

Ngô Tranh cười khổ nói “Tín hiệu liên lạc không truyền đi được, người cũng không ra được, chúng ta bị nhốt rồi.”

Thẩm Tu Lâm nheo mắt “Bị nhốt?”

Thẩm Tu Lâm im lặng một lúc, nói “Được, vậy để tôi thử xem.”

Lúc ban đầu, phong hệ và hoả hệ dị năng giả cùng nhau phối hợp tiêu diệt đám ong mật này. Thế nhưng, thời gian trôi qua, đám ong mật này càng ngày càng nhiều, công kích cũng không có hiệu quả nữa.

Cứ kéo dài tình huống như vậy, nơi này lập tức gặp phải nguy hiểm.

Nếu như cấp bậc của Thẩm Tu Lâm không bị áp chế, như vậy, muốn giết động vật cấp thấp như vậy là chuyện hoàn toàn đơn giản.

Cố tình hiện giờ cấp bậc lại bị áp chế quá lợi hại, biện pháp như vậy đã không thể dùng được nữa.

Bản thân Ngô Tranh không bị áp chế dị năng, thế nhưng chỉ một mình cậu ta thôi thì cũng không thể làm được cái gì.

Phải đối đầu với cả một quần thể khổng lồ trước mắt, sức mạnh cá nhân Ngô Tranh vẫn quá yếu ớt.

Tuy rằng dị năng của Thẩm Tu Lâm bị áp chế, thế nhưng nếu so ra, ít nhất, hắn muốn toàn lực thoát khỏi vòng vây, thoạt nhìn còn không quá khó khăn.

Thẩm Tu Lâm chọn một đường giết ra bên ngoài, dị năng giả còn lại tập trung phối hợp. Chỉ tiếc là bởi vì bọn họ bị nhốt ở nơi này, dị năng giả cũng không nhiều.

Dựa theo thực tế, nơi này đáng lý ra phải rất được chú ý, bọn họ bị nhốt ở đây tới nửa giờ đồng hồ, sao lại không có người tới cứu viện?

Người đội trưởng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hiện giờ không có thời gian và cơ hội để suy nghĩ.

Thẩm Tu Lâm đang phá vòng vây, tất cả mọi người đều hỗ trợ hắn.

Thế nhưng… lại không thành công như tưởng tượng.

Đám ong mật kia dường như biết được ý đồ của Thẩm Tu Lâm, từng bầy từng bầy lao tới chặn đường, liên tục không ngớt hướng về phía Thẩm Tu Lâm. Quả thực không hề biết chết là thế nào!

Thẩm Tu Lâm bất đắc dĩ dùng tinh thần lực dựng một vòng phòng hộ ở quanh thân. Nếu không như vậy, hắn sớm đã bị cắn thành cái sàng.

Nhưng, dị năng vẫn bị áp chế, vòng phòng hộ lại cứ dùng liên tục như vậy… kết quả thực sự thảm không chịu nổi!

Ngô Tranh đi tới, cau mày nói “Thẩm thiếu, cứ tiếp tục như vậy, sẽ không ổn.”

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Lúc trước cậu nói dị năng của cậu không bị áp chế?”

“Đúng vậy, làm sao?”

Thẩm Tu Lâm nói “Tôi cảm thấy tinh thần lực của tôi đang mất dần đi. Cấp bậc dị năng của tôi bị áp chế, không phát huy được. Nhưng không có nghĩa là không tồn tại, có đúng không?”

Ngô Tranh lập tức hiểu ra “Thẩm thiếu muốn tôi làm nơi lưu trữ?”

“Ừm, thực lực của tôi không phát huy ra được, nhưng vẫn có cách để dùng tới nó.”

Ngô Tranh cười “Được, vậy Thẩm thiếu, việc này không thể chậm trễ được nữa, chúng ta bắt đầu đi.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được, bắt đầu đi.”

Sau đó, Ngô Tranh tập trung giết ong mật, Thẩm Tu Lâm đứng phía sau đặt một tay lên bả vai của Ngô Tranh.

Ngô Tranh có tinh thần lực cao cấp của Thẩm Tu Lâm chống đỡ, lực sát thương lập tức vượt lên gấp mấy chục lần.

Đây chính là thực lực chân chính của Thẩm Tu Lâm.

Tuy rằng cách Ngô Tranh vận dụng tinh thần lực vẫn tương đối đơn giản, thế nhưng Ngô Tranh cũng không phải là người bình thường. Cảnh giới ban đầu cùng ý thức trước kia vẫn còn tồn tại, lực sát thương đương nhiên là không thể khinh thường.

Vì vậy, Ngô Tranh phất tay một cái, đám lớn ong mật theo đó rụng xuống.

Bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy số lượng ong mật đang giảm xuống liên tục.

Nghiêm Hạ Khê không nhịn được há lớn miệng “Thực sự là quá trâu bò rồi!”

Đội trưởng nghe vậy cũng không nhịn được nói “Đúng vật, quá lợi hại. Làm thế nào lại lợi hại như vậy?”

Nghiêm Hạ Khê quay đầu qua “Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?”

Khoé miệng đội trưởng co rút, trước giờ đều nghe nói đầu óc Nghiêm gia Ngũ thiếu tương đối ngốc, đây phải là rất rất ngốc mới đúng!

Mình chỉ bình luận thế thôi, đâu có phải câu hỏi.

Có “máy giết ong” Ngô Tranh hiển lộ tài năng, lòng tin của mọi người cũng tăng vọt lên.

Đặc biệt là Nghiêm Hạ Khê, có thể bởi vì số lượng ong mật giảm xuống đáng kể, anh ta cảm thấy dị năng không còn bị áp chế quá nhiều nữa.

Hơn nữa, anh ta cảm thấy, chính mình ngàn vạn lần không thể bị xem là yếu hơn người vừa nhỏ bé vừa xinh xắn như Ngô Tranh được.

Mình là nam tử hán! Là đại trượng phu! Nhất định phải bảo vệ tốt cậu bé xinh xắn kia!

Đồ ngốc Nghiêm Hạ Khê nghĩ như vậy, cho nên, cả người lập tức tràn đầy sức mạnh.

Nghiêm Hạ Khê cũng bắt đầu đại sát tứ phương.

Bên phía Ngô Tranh, sắc mặt Thẩm Tu Lâm cũng có chút thay đổi.

Liên tục chuyển hoá dị năng, tất cả chỉ dựa vào một mình hắn, thực sự có chút mệt.

Nhưng mà… Rất đáng giá.

Nhìn đàn ong mật vốn rậm rạp giờ ít đi rất nhiều, tâm trạng của Thẩm Tu Lâm cungz vui vẻ lên.

Tiếp tục chuyển hoá dị năng hơn mười phút.

Ngô Tranh đã tiêu diệt phần lớn đàn ong.

Lúc này, Thẩm Tu Lâm cười “Tuy rằng rất mệt, thế nhưng tôi cảm thấy dị năng dường như không còn bị áp chế nữa.”

Ngô Tranh cũng cười “Vậy Thẩm thiếu nhanh chóng khôi phục, còn dư lại, để chúng tôi lo là được rồi.”

Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Thêm năm phút nữa.”

Ngô Tranh nghe vậy cũng không phản đối, gật đầu “Được. Vậy thêm năm phút nữa.”

Thẩm Tu Lâm tiếp tục chuyển hoá, Ngô Tranh tiếp tục tấn công.

Từng đám ong mật cứ thế rơi rụng xuống…

Cấp bậc của Nghiêm Hạ Khê cuối cùng cũng khôi phục bình thường. Nhất thời, anh ta đánh càng thêm hăng say.

Những người khác cũng không bị áp chế dị năng nữa, có thể tấn công giết ong.

Quan trọng nhất là… viện binh cuối cùng đã tới.

Mọi người nhìn thấy viện binh đều thở phào nhẹ nhõm.

Đặc biệt là người đội trưởng trung niên, quả thực suýt chút nữa đã rơi nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui