Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Lãnh Truyện Phong thực sự tức đến nổ phổi!

Bản thân Lãnh Truyện Phong không nghĩ tới, Thẩm gia lại xuống tay với Lãnh gia.

Cho dù là Chu gia hay Châu gia, Lãnh Truyện Phong đều sẽ không bất ngờ lắm. Thế nhưng lại là Thẩm gia, nơi có Thẩm Tu Lâm yêu mình sâu đậm nhất.

Sao có thể có khả năng.

Cho nên, Lãnh Truyện Phong tức điên lên rồi.

“Tu Lâm, nhà ngươi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bỗng nhiên động thủ với nhà của ta? Người có biết ta đã bị cha ta và ông nội bọn họ mắng đến thế nào sao? Tu Lâm, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có hiểu lầm gì sao?”

Giọng điệu Lãnh Truyện Phong phi thường khó chịu, đặc biệt là nói đến khi bị mắng. Cách oán giận cùng chán ghét càng làm mắt Thẩm Tu Lâm lạnh thêm hai phần.

“À, thế cơ à? Có chuyện như vậy? Ta hai ngày nay không ở công ty, đợi ta về xem tình huống.”

Nói xong, Thẩm Tu Lâm trực tiếp cúp điện thoại, căn bản không thích thú gì nghe giọng điệu Lãnh Truyện Phong giương nanh múa vuốt.

Phía bên kia, Lãnh Truyện Phong sau khi xác định sự thật mình bị cúp điện thoại, nhất thời sợ tới ngây người.

Sao vậy, làm sao lại như vậy?

Thẩm Tu Lâm … hắn cúp điện thoại của mình? Sao có thể có khả năng.

Hít sâu một hơi, thế nhưng Lãnh Truyện Phong vẫn không thể che lấp sắc mặt khó coi đến mức vặn vẹo. Sau một khắc lại hung hăng ném điện thoại di động trong tay ra ngoài.

“Được. Được. Thẩm Tu Lâm. Ngươi tàn nhẫn. Chiếm được cư nhiên dẫm đạp lên. Ta xem như nhìn rõ ngươi. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Hung tợn nói xong, cuồng bạo trong mắt Lãnh Truyện Phong nếu như có thể biến thành nước thì đại khái sẽ trực tiếp nhấn chìm người khác.

Thẩm Tu Lâm tuy rằng không nhìn thấy sắc mặt khó coi lúc này của Lãnh Truyện Phong nhưng cũng không khó suy đoán.

Không tới hai mươi phút, Thẩm Tu Lâm tới tập đoàn Thẩm thị.

Đi vào, lên thang máy tới thẳng tầng nhà văn phòng tổng giám đốc, sau đó Thẩm Tu Lâm trực tiếp đi tìm ba mình, Thẩm Hoa Phong.

“Con còn biết quay về a.” Thẩm Hoa Phong nhìn thấy Thẩm Tu Lâm xuất hiện liền hung tợn trừng đối phương.

Thẩm Tu Lâm bình tĩnh trừng mắt nhìn “Hả. Ba muốn nói cái gì?”

“Con ngược lại tốt, ném bom liên tiếp, sau đó trực tiếp đi.” Thẩm Hoa Phong kỳ thực chính là cố ý nói như vậy, trên thực tế, ông mỗi ngày đều rất lo lắng. Lo lắng người nhà, lo lắng con trai, hiện tại con trai xuất hiện, ông mới yên tâm được một ít.

Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Ba, con cũng không biết ba và ông nội lại nhanh tay như vậy, đã tiến hành rồi.”

Thẩm Hoa Phong nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng “Nhanh sao? Ta còn thấy chậm”

Thẩm Tu Lâm cười đi tới “Tiến hành tới mức nào?”

“Không đến đâu cả, chỉ là làm cho tất cả mọi người đều biết Thẩm gia cùng Lãnh gia đối đầu.” Thẩm Hoa Phong nhàn nhạt nói, kia chút vân đạm phong khinh ý vị quả thực như đang nói: Thời tiết ngày hôm nay cũng không tệ lắm.

Thẩm Tu Lâm mặc dù cho rằng ba hắn và ông nội sẽ làm cái gì đó, cũng ngẩn ngơ với tốc độ làm việc của bọn họ.

Thẩm Hoa Phong nhìn bộ dáng có chút ngốc của con trai rốt cục cảm thấy vui vẻ một chút.

“Tu Lâm, con vẫn còn non lắm. Khi mà thời gian không còn nhiều, đương nhiên là muốn hung hăng ra tay, đem bọn họ đùa đến sợ.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy không khỏi khẽ cười “Vâng, con nên sớm nói cho ba cùng ông nội.”

“Con còn biết à.” Nói đến đây, Thẩm Hoa Phong lại phẫn nộ “Con đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy, con nên biết thời điểm cần nói ra.”

“Vâng, con sai rồi.” Thẩm Tu Lâm phi thường sảng khoái nhận sai, sau đó nói “Ba, đối phó Lãnh gia không phải trọng yếu nhất, tối trọng yếu vẫn là … nghênh đón mạt thế.”

Thẩm Hoa Phong thần sắc nghiêm túc lên “Ta biết rõ. Ta và ông nội con đều đã có kế hoạch …”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui