Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng


Tiếng động ầm ầm của ngọn núi khi xuất hiện lại vang lên lần nữa, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời quay người nhìn lại.
Kỳ thực, đối với hình ảnh như vậy, ở trong trận pháp kia, Thẩm Tu Lâm đã nhìn thấy rất nhiều lần.
Dù là vậy, nhưng đối với thị giác vẫn có cảm giác kích thích như cũ, đồng thời còn có một loại cảm giác xa xôi.
Rõ ràng hắn mới ra khỏi trận pháp kia thôi, thế nhưng lại có một loại cảm giác, giống như đã trải qua cả một đời người.
Thẩm Tu Lâm nheo mắt nhìn hai người Đậu Ân và Khởi Phong.
Lúc trước hai người kia không nói rõ ràng đã ném hắn vào trong luyện tâm trận đỉnh cấp, tuy rằng hắn có thể thành công phá trận, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ không tìm bọn họ tính sổ.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển nhìn hai người xuất hiện.
Đậu Ân nói “Chúc mừng ngươi có thể ra khỏi luyện tâm trận.”
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nói “Ta có cần phải cám ơn các ngươi đã quá để mắt tới ta hay không?”
Khởi Phong nhìn Đông Phương Hiển “Các ngươi muốn tiếp tục không?”
Thẩm Tu Lâm cười haha “Muốn, đương nhiên là muốn.

Kỳ thực đi vào trong đó một lần vẫn là có rất nhiều ích lợi.

Đông Phương nhà ta đương nhiên cũng có thể phá trận.

Chỉ là, dựa vào cái gì mà phải nghe theo lời các ngươi?”
Đông Phương Hiển cũng lạnh lùng nói “Phải, dựa vào cái gì.

Ngươi cho rằng, các ngươi là ai.”
Đậu Ân cười “Hoá ra là giận à.

Đừng giận, kỳ thực chuyện này không liên quan tới ta, ta cũng là người bị hại mà.

Sau khi ngươi vào trong rồi ta mới biết đó là luyện tâm trận đỉnh cấp.

Muốn trách thì ngươi phải trách Khởi Phong mới đúng, đều là Khởi Phong làm.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu.

“Hừ, trách hắn sao, được, vậy trách hắn.”
Dứt lời, Thẩm Tu Lâm đột nhiên tấn công, Đông Phương Hiển cũng không chậm bao nhiêu, phối hợp đánh cùng với Thẩm Tu Lâm.
Khởi Phong chỉ thoáng ngẩn người, dù sao cũng không phải là con nít, càng không cần người cứu giúp, cho nên, sau khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tấn công, Khởi Phong cũng đáp trả lại.
Chỉ là, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không phải người bình thường, thêm vào hai người lại đang nổi giận, cho nên Khởi Phong thực sự cũng bị đánh tới choáng váng.
Nhất là Khởi Phong còn bị xích trói trên người hạn chế hành động, tự mình tạo thành bia ngắm cho Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.
Thế nên, Khởi Phong nhận đủ.
Một, hai lần tấn công còn có thể đỡ được, nhưng nếu tám lần, mười lần thì sao.
Tiếp đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều chăm chú dùng hết sức mình tấn công Khởi Phong.
Đậu Ân cũng không nhúng tay vào.

Theo Đậu Ân quan sát, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển mặc dù ra tay tấn công rất nhiều, nhưng lại không phải là đòn trí mạng.
Khởi Phong cũng có thể đỡ đòn, chỉ cần không vượt quá giới hạn là được.
Vì vậy, chưa tới thời điểm cuối cùng, Đậu Ân cũng chỉ đứng nhìn mà thôi.
Nếu như Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thật sự làm quá, thì Đậu Ân mới tham gia vào.
Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cũng hiểu được quan hệ của Đậu Ân và Khởi Phong kỳ thực cũng không phải là kẻ thù.
Ít nhất, Đậu Ân coi như có chút ân oán với Khởi Phong, nhưng mà bên nào có lợi, bên nào có hại, Đậu Ân vẫn còn phân biệt được.

Đậu Ân tuyệt đối sẽ không để Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm thực sự ra tay với Khởi Phong.
Thế nên, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển dù tấn công cũng sẽ không dùng tới đòn trí mạng.
Nhưng mà Thẩm Tu Lâm lại là “tiểu nhân thích báo thù”, cho nên trong lúc tấn công, lôi hệ dị năng của hắn cộng thêm với tinh thần lực ầm ầm nện xuống.
Kết quả cuối cùng, đương nhiên là Khởi Phong thảm rồi.
Đợi đến khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ngừng tấn công, vách núi bên Khởi Phong cũng bị đánh nát một bên.
Nhưng ngay lúc này, một màn kỳ dị đã xảy ra.

Vách núi kia, thế nhưng lại đang tự động khép lại.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nheo mắt nhìn.
Khởi Phong bị đánh thảm như vậy, vốn tưởng rằng đối phương nhất định sẽ tỏ ra không vui, không ngờ đối phương lại giật mình nhìn xuống một bên tay của mình.
Cũng không biết Khởi Phong đang nhìn cái gì.
Kỳ thực, vào lúc này, Đậu Ân cũng ngẩn người nhìn sang.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đánh chán rồi, miễn cưỡng xem như đã báo thù.
Sau đó, Đông Phương Hiển kể cho Thẩm Tu Lâm nghe những gì đã xảy ra ở nơi này, chủ yếu là chuyện sau khi Thẩm Tu Lâm đi vào trong luyện tâm trận.
Thẩm Tu Lâm lẳng lặng nghe, hắn nghe Đông Phương Hiển nói việc y lấy thiên lôi ra uy hiếp hai người kia, cũng nghe y nói làm thế nào lại có thể có được thiên lôi.
Thẩm Tu Lâm nghe rồi lại chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập xót xa.
Hắn chính là như vậy, bản thân mình dù có đau khổ hơn, dù phải trải qua vô số dằn vặt trong luyện tâm trận, thì hắn đều không thèm để ý.
Nhưng Thẩm Tu Lâm lại đau lòng Đông Phương Hiển, đối phương dù chỉ phải chịu một chút khổ, hắn đều sẽ rất đau lòng…
Nhìn thấy Thẩm Tu Lâm rõ ràng biểu hiện ra nét đau lòng, Đông Phương Hiển chỉ cười nhạt “Đều là chuyện đã qua.”
“Ừm, em nói đúng, đều là chuyện đã qua.” Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói, vuốt ve lòng bàn tay của Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển hơi cúi đầu, khoé miệng cũng nhịn không được khe cong lên.
Sau đó, Đậu Ân hít sâu một hơi, nói “Hai người các ngươi thế mà lại có thể đánh vách núi này thành tình trạng như vậy, làm sao có khả năng.”
Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày “Điều này có gì khó?”
Đậu Ân cười khổ “Khó chứ.

Đương nhiên là rất khó.

Ít nhất, người đánh nát được nó, chúng ta còn thật chưa từng thấy qua.

Vừa nãy, các ngươi không dùng hết toàn lực đúng không?”
“Đúng vậy.” Thẩm Tu Lâm cười nhạt, nói “Chúng ta nếu muốn dùng hết toàn lực, đánh người bị thương, các ngươi còn không phải sẽ liều mạng với chúng ta?”
Đậu Ân dừng một chút, lần thứ hai cười khổ “Trước đó là chúng ta không phải, không nói rõ ràng với hai người.

Chỉ là…” Đậu Ân bỗng nghiêm túc lên “Hai người đánh nát được vách núi này, vậy thì có thể giúp đỡ chúng tôi.

Chúng ta hợp tác đi.”
“Hợp tác? Hợp tác làm cái gì?” Thẩm Tu Lâm to ra không có hứng thú mấy.
“Đương nhiên là hợp tác cùng rời khỏi nơi này.”
“Không có các ngươi, lẽ nào chúng ta không có cách rời khỏi?” Ánh mắt Thẩm Tu Lâm loé qua một tia sáng, nhìn thẳng Đậu Ân và Khởi Phong.
“Không biết.” Đậu Ân nghiêm túc nói “Nhưng nếu hai người có thể ra khỏi đây, chắc hẳn sẽ không dễ dàng gì.

Mặt khác… Hai người có phải vẫn còn đồng đội đúng không? Tình trạng của bọn họ hiện giờ có vẻ không tốt cho lắm.”
Thẩm Tu Lâm nghiêm mặt.
Đậu Ân vội vàng nói “Hai người đừng hiểu lầm, không phải chúng tôi làm.

Tôi nghĩ hai người cũng nhìn ra rồi, chúng tôi đều bị người nhốt ở nơi này, mà hiện giờ chúng tôi cũng không biết người kia đang ở nơi nào.

Nơi này, vốn là không dễ dàng thoát ra khỏi.”
Thẩm Tu Lâm im lặng nghe.
Đậu Ân và Khởi Phong nhìn nhau một cái, Đậu Ân nói “Khởi Phong, ta biết, ngươi cũng không cam lòng.

Trước mắt đây là cơ hội lớn nhất mà chúng ta có thể thoát khỏi đây, thử một lần đi.”
Khởi Phong quay đầu đi, nhưng chung quy cũng không lên tiếng phản đối.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không ngắt ngang cuộc đối thoại của hai người bọn họ.
Đậu Ân lại nói “Phối hợp với ta một chút đi.”
Khởi Phong cuối cùng cũng nghiêng đầu sang, mím môi lại, rồi đưa tay ra trước mặt làm một vài thủ ấn.
Đậu Ân thấy thế vội vã làm theo.
Sau đó không lâu, một hình ảnh xuất hiện ở trước mặt Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.
Trong hình, chính là tình huống hiện tại của mấy người Thẩm Dật Hiên.
Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình hiện tại có chút chật vật, xung quanh bọn họ có không ít lửa lớn bao vây,
Không, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, những thứ này không phải là lửa, mà là một loại thú hệ hoả.
Hình thể của những con thú này cũng không lớn, nhưng số lượng lại rất nhiều, cho nên Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình mới giống như bị lửa bao vây xung quanh.
Nếu là lửa bình thường, Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình hoàn toàn có thể dễ dàng giải quyết được.
Nhưng mà, loại thú hệ hoả mà bọn họ đang đối đầu gường như có chút kỳ quái.
Ít nhất, từ trong hình tới xem, Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình hoàn toàn không có cách giải quyết chúng nó.
Mặt khác, ở trong hình, lại không nhìn thấy những người khác.
Ví dụ như, Lâm Tôn, Nghiêm Hạ Khê, Ngô Tranh cùng với Tang Thì.
“Bọn họ đang ở đâu.

Hơn nữa, làm sao ta có thể tới đó!” Đông Phương Hiển hỏi trước.
Thẩm Tu Lâm cũng bỏ thêm một câu “Những người đồng đội còn lại của chúng ta đâu?”
“Đều ở đó, nhưng bị đám thú này bao vây rồi.

Đám thú này thì chúng tôi cũng không có cách giải quyết, nhưng có thể truyền tống hai người tới đó trong một khoảng thời gian ngắn.

Sau mười phút các người nhất định phải trở về, nếu không sẽ có phiền phức lớn.”
“Phiền phức gì lớn?” Thẩm Tu Lâm hỏi cặn kẽ.
“Truyền tống trận sẽ có khe hở, trong vòng năm năm sẽ rất khó chữa lành lại.

Nếu không có truyền tống trận này, dù chúng tôi muốn dẫn các người ra ngoài, không để lại vài mạng người khẳng định là không thể.” Đậu Ân nghiêm túc nói.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trong lòng hiểu rõ, gật đầu “Được, tôi biết rồi, trong vòng mười phút nhất định dẫn bọn họ lại đây.

Đi thôi.” Bạn đang
Đậu Ân gật đầu, rồi cùng Khởi Phong liên thủ khởi động truyền tống trận.
Khi truyền tống trận này xuất hiện, sắc mặt của Đậu Ân và Khởi Phong đồng thời trắng bệch, có thể thấy được, ảnh hưởng của truyền tống trận này đối với hai người họ là rất lớn.
“Cảm ơn.” Thẩm Tu Lâm chắp tay, rồi cùng Đông Phương Hiển đi vào.
Đông Phương Hiển lúc sau cùng còn liếc mắt nhìn Đậu Ân và Khởi Phong một cái, không phát hiện khác thường gì, lúc này mới cùng Thẩm Tu Lâm đi vào.
Mấy giây sau, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình.
“Baba! Cha!” Thẩm Dật Hiên giật mình, rồi vô cùng vui vẻ “Hai người cuối cùng cũng xuất hiện!”
Thẩm Tu Lâm cười cười “Ừ, hiện giờ không có thời gian nói chuyện.

Hai người mau nói cho chúng ta biết, mấy người Lâm Tôn ở đâu.”
“Ở bên kia.” Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình đồng thời chỉ về một hướng.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn sang đó, nói “Đi theo chúng ta.” rồi vội đánh giết hướng về hướng kia…
Những con thú này tuy rằng lợi hại, nhưng hoàn toàn không thể ngăn được bước chân của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.
Nhưng tốc độ như vậy vẫn là quá chậm!
Sau ba phút, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trực tiếp mỗi người một tay xách Thẩm Hình và Thẩm Dật Hiên lên, bay lên giữa không trung.
Những con thú kia cũng bay lên theo, nhưng tốc độ không bằng bọn họ.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đứng ở trên không, liên tiếp đánh xuống từng đợt tấn công, cũng bởi vì vậy, tốc độ của bọn họ nhanh hơn rất nhiều.
Rốt cuộc, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng thấy được mấy người Lâm Tôn.
Cũng may bốn người đều ở rất gần nhau, hơn nữa còn là hai người một cặp đứng chung, Lâm Tôn cùng với Tang Thì, Ngô Tranh cùng với Nghiêm Hạ Khê.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển từ trên cao hạ xuống, dùng tinh thần lực cuốn lấy bốn người Lâm Tôn.
Lúc này, thời gian vừa vặn trôi qua sáu phút đồng hồ.
Lâm Tôn và Ngô Tranh nhìn thấy Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển xuất hiện, đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đương nhiên là không hy vọng hai người Thẩm Tu Lâm gặp chuyện.
“Trước đó hai người đi đâu vậy? Chúng tôi không tìm được hai người, còn gặp phải mấy thứ quái quỷ này nữa.” Lâm Tôn nói.
Ngô Tranh cũng gật đầu “Những thứ này thực sự rất kỳ quái, chúng tôi dùng tinh thần lực tấn công chúng nó cũng không có hiệu quả, nếu không thì chúng tôi cũng không vất vả như vậy.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu.”Hiện tại đừng nói nhiều, dẫn mọi người tới một chỗ, mọi người nắm chặt tay nhau đi.”
Mấy người còn lại dù không hiểu tình hình, nhưng vẫn nghe theo lời Thẩm Tu Lâm nói.
Giây lát sau, một luồng ánh sáng nhạt loé lên, tất cả mọi người biến mất….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui