18 giờ 32 phút 52 giây.
Lâm Lạc nhìn đồng hồ kiểu cũ trên tường, tầm mắt hơi ngẩng lên trên một centimet, trên đó thể hiện chính là ngày tháng năm.
Ngày 31 tháng Bảy.
Là ngày mà cả đời này cô đều không thể quên.
Chỉ là màn hình hiển thị số năm lại sớm hơn một năm so với trong trí nhớ của mình.
—— trọng sinh?—— vì cái gì không thể sớm hơn ba tháng nữa?Vậy là hãy còn một năm nữa.
Những suy nghĩ tán loạn ở trong đầu Lâm Lạc làm cô đau đầu, nhưng so với những cái đó, càng làm người khó chịu hơn chính là dị năng hệ tinh thần cấp ba còn sót lại trong đầu.
Thân thể này không phải là cơ thể đã trải qua rèn luyện của kiếp trước, hơn nữa dị năng cùng với sức mạnh thân thể phải được tăng lên từng bước cùng nhau.
Hiện tại dị năng của cô bỗng nhiên bạo trướng, cho dù chỉ là cấp ba, đối với hiện trạng của cô bây giờ, cũng giống như nhất định phải nhét một quả bóng bay vào một bình nước nhỏ vậy, không chỉ có làm toàn thân đều cảm giác được đau nhức, còn tùy thời có khả năng nổ mạnh.
Đặc biệt là đầu, giống như có vô số máy khoan điện đang dùng sức khoan vào, đau nhức mang theo bực bội, nếu như kém tự chủ, chỉ sợ hiện tại đã không quan tâm đến cái gì mà lăn lộn trên mặt đất hoặc là hết sức gào thét phát tiết ra.
Nhưng mà, từ hình ảnh mờ hồ phản chiếu lên mặt kính, Lâm Lạc có thể nhìn đến gương mặt tuổi trẻ của mình cùng biểu với tình bình tĩnh trên đó.
Sắc mặt trắng bệch, giữa trán đầy những giọt mồ hôi, tùy thời đều có thể chảy xuống dưới.
Cho dù khó chịu như vậy, cô cũng không có phát ra một chút động tĩnh nào.
Thậm chí, Lâm Lạc còn có thể phân ra tâm tư nhớ lại, ngày này năm nay đã xảy ra chuyện gì.
Năm phút sau, đám người kia sẽ đến, điên cuồng gõ cửa.
Đời trước, bản thân bị bắt phải mở cửa, sau đó khi đang cãi cọ kịch liệt bị đẩy ngã, cái trán đụng vào góc bàn, chảy rất nhiều máu doạ đám người đó chạy trối chết.
Nhưng cũng lưu lại vết sẹo trên trán mình.
Ngón trỏ tay phải của Lâm Lạc hơi hơi động.
Đau, nhưng còn ở phạm vi có thể chịu đựng.
Nếu như sử dụng dị năng, với tình trạng của cô bây giờ, rất có khả năng khống chế không tốt biến toàn bộ bọn họ thành ngu ngốc.
Với dị năng hệ tinh thần cấp ba của Lâm Lạc bây giờ, không có khả năng đối kháng với vũ khí nóng, cô cũng không muốn chỉ vì đám người này mà phải trốn đông trốn tây.
Nếu hiện tại rời đi, không nói đến tình trạng bây giờ của mình, còn vô cùng có khả năng đụng mặt bọn họ.
Chỉ còn thời gian một năm, Lâm Lạc một chút cũng không muốn lãng phí tinh lực cùng thời gian với đám người đó.
Tuy rằng theo góc độ xã hội, từ sau khi cha mẹ Lâm Lạc không còn trên đời, bọn họ hẳn là người thân cận nhất có cùng huyết thống với cô.
Đáng tiếc……Bọn họ không xứng!Tiếng bước chân nặng nhọc hỗn độn rất nhanh phóng đại ở bên tai Lâm Lạc, theo cô phỏng đoán, đám người kia hẳn là đang đến lầu 3, mà nhà Lâm Lạc ở lầu 4.
Cầm ngay lấy điện thoại bàn bên cạnh, Lâm Lạc mặt không biểu tình mà ấn ba con số.
“Xin chào, đây là đồn công an, xin hỏi……”Sau khi tổng đài viên nói xong một đoạn hội thoại, đầu bên kia vẫn là một mảnh an tĩnh, khến cô không khỏi suy đoán, có phải lại là mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện đùa dai hay không, khi đang muốn hỏi lại một lần nữa, nếu không có người đáp lời sẽ dập máy, bên kia điện thoại rốt cuộc truyền đến âm thanh kịch liệt phá cửa.
Phanh….
phanh phanh……phanh phanh phanh, làm người nghe cảm thấy khó chịu.
“Mở cửa! Con nhóc thối tha kia, tao biết mày ở nhà!”“Con nhóc này, mày có lương tâm không hả?”“Mở cửa, mau mở cửa!”………………………….
Ngoài những lời này còn kèm theo vài câu thô tục, cái cửa gỗ kiểu cũ của nhà Lâm Lạc tựa hồ sắp không chịu được.
“Cứu, mạng……” Một giọng nữ mang theo nghẹn ngào cùng hơi thở mỏng manh truyền đến tai tổng đài viên, sau đó chính là một dòng địa chỉ, rồi nhanh chóng dập máy.
Tổng đài viên: “……!”Cô cũng sợ sẽ xảy ra chuyện, nhanh chóng thông báo, còn may là địa chỉ kia cách đồn công an bọn họ không xa, nếu nhanh hết cỡ thì tầm ba phút là đến nơi!Lâm Lạc cúp điện thoại xong, không có mở cửa cũng không có làm gì khác, tiếp tục chải vuốt dị năng tinh thần đang hỗn loạn của mình, đồng thời trong lòng tính nhẩm thời gian.
Tiếng mắng ngoài cửa càng ngày càng khó nghe, ngoài ra từ từ còn có mấy tiếng bước chân của người khác chạy đến.
Răng rắc.
Cánh cửa mở ra mà không hề báo trước, làm mấy người đang gõ cửa giống như quân bài domino, liên tiếp ngã vào cửa, hai người đàn ông phía dưới cùng còn trực tiếp bị đè trên mặt đất, tiếng kêu rên vang ầm lên.
Nhìn bộ dạng như trò hề này, đáy mắt Lâm Lạc hiện lên ý cười.
Nhưng đối với vài vị thân thích nhà nhọ Lâm này mà nói, tình trạng hiện tại lại không vui vẻ như vậy.
Còn không thèm nhìn đến Lâm Lạc, thanh âm hùng hùng hổ hổ lại bắt đầu, hơn nữa còn càng khó nghe hơn.
Đây là bác cả và chú nhỏ của Lâm Lạc, sau khi ba Lâm và mẹ Lâm không may qua đời vì tai nạn xe cộ, bọn họ lại cùng nhau mưu tính chiếm đoạt căn hộ của cháu gái.
Đúng là người thân tốt mà.
Phía sau hai người còn có vợ của bọn họ cùng với cô nhỏ của Lâm Lạc, năm người trưởng thành cùng đứng ở đây làm cho cửa nhà chật kín.
“Mày……”Chú nhỏ tính tình lưu manh, đẩy người trên lưng mình ra, người còn chưa kịp đứng vững, đã muốn duỗi tay ra bắt lấy Lâm Lạc đang đứng ngay gần, muốn dạy dỗ cô thế nào là kính già yêu trẻ.
“Làm gì thế?!” Dưới cái nhìn của cảnh sát, chú nhỏ Lâm giống như là đang muốn duỗi tay đánh người, cho nên tự nhiên là phải ngăn lại.
Tiếng quát chói tai này làm chú nhỏ Lâm run lên theo phản xạ.
Ngay sau đó có một người chen qua cửa đi vào, chắn ở trước mặt Lâm Lạc: “Cảnh sát đây! Mấy người đang làm cái gì thế hả?”.