Trở Lại Một Năm Trước Mạt Thế


Hai người lại hàn huyên thêm mười mấy phút, cuối cùng trước khi ra về Diêu a bà còn tươi cười rồi nháy mắt với Lâm Lạc.

Thôn có nhỏ cũng có thôn quy, mấy người kia đắc tội chính là lão tổ tông, người trẻ tuổi có lẽ cảm thấy không sao cả, nhưng còn những người già trong thôn đều rất để ý ……Lâm Lạc tiễn Diêu a bà tâm tình vui sướng ra về, xoay người vào nhà đứng dựa ở cạnh cửa bếp, nhìn Vân Thư đang “Bận rộn” bên trong.

Ban nãy cô hàn huyên cùng với Diêu a bà gần nửa tiếng đồng hồ, nhưng Vân Thư lại một lần cũng chưa đi ra.

“Sức lực rất lớn nha.

”Câu nói bâng quơ này của Lâm Lạc làm Vân Thư đang băm thịt dừng lại, ngay sau đó quay mặt đi, trên mặt hiện lên vẻ thấp thỏm bất an sau khi làm chuyện xấu.

Lâm Lạc lại vẫy vẫy tay, “Không có việc gì, tôi không trách anh, giữa trưa ăn cái gì vậy?”Vốn dĩ chính là, chẳng sợ Vân Thư không làm, Lâm Lạc cũng sẽ ra tay.

Tất nhiên là cô sẽ không làm việc phiền toái như Vân Thư, đại khái chính là trực tiếp khiến cho bọn họ gặp ác mộng, sau lại làm cho bọn họ lăn xa một chút đừng có làm mình chướng mắt nữa!Chẳng qua hiện tại có người mất công, vậy cô cứ nhìn xem kết quả thế nào trước đã.


Lại nói tiếp, cách làm của Vân Thư thật ra rất giống với cách cô trừng phạt ba vị phụ nữ kia, hiệu quả tuyệt diệu như nhau, am hiểu sâu sắc tác dụng của dư luận, có thể nói là anh học rất nhanh.

Bên này Vân Thư lập tức báo tên các món, năm món ăn cộng thêm một canh, đối hai người là thập phần phong phú, nhưng có Vân Thư, Lâm Lạc cũng không lo lắng lãng phí lương thực.

Nghe được đáp án, Lâm Lạc dứt khoát đi lên lầu làm việc khác, mà Vân Thư tiếp tục cúi đầu băm thịt cũng lộ ra một nụ cười quả nhiên như thế.

Anh biết Lạc Lạc sẽ không để ý loại sự tình này.

Nhưng Vân Thư là một “Đứa trẻ ngoan”, tự nhiên không thể sau khi làm “Chuyện xấu” còn ra vẻ như không có việc gì, anh phải thể hiện mình thấp thỏm cùng bất an.

Trên thực tế, đã từng giết vô số dã thú, Vân Thư từ nhỏ không biết tam quan luân thường, một chút cũng không cảm thấy mình làm quá mức chỗ nào.

Nếu không phải sợ mang đến phiền toái cho Lạc Lạc, thật ra anh còn muốn tút lưỡi của ba mụ già kia, còn muốn chọc mù mắt lão già không quy củ kia nữa!Nhưng mà không thể làm như vậy!Lạc Lạc sẽ có phiền toái.

Ánh mắt Vân Thư một lần nữa lại tập trung đến chỗ thịt băm ở trước mặt.

—— xôi bọc thịt viên phải chưng trước, nó tương đối tốn thời gian.

Vẫn là Lạc Lạc quan trọng nhất!*Buổi chiều ở thôn Chu gia ánh nắng tươi sáng, khiến người ta có chút mơ màng buồn ngủ.

Lâm Lạc cùng Vân Thư đem măng đào ngày hôm qua ra lột, trước tiên là phải bóc vỏ cùng cắt bớt phần già đi, đồng thời ở trong sân cũng đun một nồi nước to, cái nồi này vẫn là do ông ngoại Lạc lưu lại.


Vừa to vừa nặng, chẳng qua có Vân Thư nên rất nhẹ nhàng.

Chờ nước sôi thì cho măng vào nồi luộc, đồng thời cho thêm chút muối, như vậy phơi lên sẽ không dễ bị biến chất.

Nhốt sói con muốn quấy rối bên cạnh vào, Vân Thư phụ trách nấu măng, Lâm Lạc phụ trách đem chúng đi phơi.

Vì thế đám cây trúc được rửa sạch từ ngày hôm qua lập tức phát huy tác dụng, bầy một đám ở trong sân, đem cái sân vốn dĩ không lớn càng trở nên có vẻ chen chúc.

“Lạc Lạc, chúng ta có cần phải nuôi ít gà vịt không?”Hai tay đang lao động, lúc này không nói chuyện phiếm thì có vẻ hơi nhàm chán, Vân Thư chủ động khơi mào đề tài.

Ở nông thôn nuôi gà vịt là chuyện bình thường, giống như Diêu a bà nuôi năm sáu chỉ gà, ngày thường ăn trứng gà, tết nhất lễ lạc thì giết một con bồi bổ.

Có điều……Lâm Lạc hơi nhăn mày lại, “…… Quá bẩn.

”Phân của gà và vịt thật sự khiến Lâm Lạc có chút tiếp thu không nổi, ngày trước ông bà ngoại Lạc cũng không có nuôi, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do sợ gà vịt ăn mất dược liệu.

Lạc Lạc không thích vậy thì không nuôi, Vân Thư tự nhiên là không sao cả, dù sao bây giờ có muốn ăn thì trực tiếp đi mua là được.


“Chúng ta vẫn nên nuôi mấy con đi.

”Lâm Lạc thở dài, về sau mạt thế đến bọn cô không thể cứ ăn thịt đông lạnh mãi được, bây giờ nuôi gà nuôi vịt để sau này có thể có đồ ăn tươi mới, hơn nữa gà vịt đều rất dễ nuôi.

Chứ như heo, dê, bò này đó rất khó kiếm, nghĩ như vậy thì vẫn là gà tốt nhất.

Vân Thư: “Được, vậy cứ để tôi nuôi, Lạc Lạc không cần nhọc lòng!”Lâm Lạc vẻ mặt cảm thán nhìn về phía Vân Thư, nếu không phải hiện tại trong tay đang bận làm việc, cô đúng là rất muốn vỗ vai vị này, trịnh trọng mà nói một câu: “Tổ chức may mắn có anh!”Vào ban đêm, video dạy học của Vân Thư từ 《 mỗi ngày một món cơm nhà 》 biến thành 《 hướng dẫn nuôi gà》.

Ngay cả trong lúc ngủ mơ tựa hồ đều có thể nghe thấy tiếng gà kêu khanh khách.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận