Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng trước cửa nhà — không phải nơi nào khác mà chính là nhà lúc cha mẹ còn chưa ly hôn, sau đó tôi từng ở đây một thời gian dài cho đến lúc có thể hoàn toàn độc lập về tài chính.
Cùng lúc đó cha cũng ly hôn với người phụ nữ ông từng ngoại tình.
Tôi không hiểu sao mình lại ở chỗ này, mọi thứ tự nhiên xảy ra ắt hẳn sẽ có nguyên nhân, nghĩ vậy liền đưa tay đẩy cánh cửa trước mặt — giờ tôi mới chú ý rằng bàn tay mình hiện tại nhỏ hơn trong trí nhớ không ít.
Cửa mở, vẫn là vẻ yên tĩnh trong ký ức, đồ đạc trong nhà cũng chẳng hề khác gì, chỉ có điều không có che vải chống bụi. Tôi cảm thấy ngờ vực mà bước vào, liếc nhìn bóng mình trên cửa.
Nói không giật mình là nói dối, trong gương rõ ràng là bộ dáng của một học sinh cấp ba, mặt không hề có cảm xúc, trên người vẫn còn mặc bộ đồng phục học sinh.
Thật quái lạ, tôi chỉ cảm thấy hoang đường rồi lại theo bản năng cho rằng nên như vậy, còn đang do dự liền nghe thấy tiếng động phía sau lưng.
Tôi nhìn thấy bóng Duy Hiên phản chiếu bên trong cửa kính, em ấy vẫn còn là học sinh cấp hai, trên mặt hiện rõ vẻ do dự, một tay siết chặt lấy thành ghế sopha bên cạnh chỗ ngồi.
“Duy Hiên.” Tôi nghe thấy mình gọi em.
Nghe được giọng tôi dường như em hơi cứng người lại — không phải vì tầm mắt tôi sắc bén mà là vì động tác của em quá rõ ràng.
“… Cha mẹ muốn ly hôn.” Em do dự liếc nhìn tôi một cái sau đó liền rũ mắt xuống, tôi nhìn ánh mắt u buồn của em mà khó chịu trong lòng.
Tôi nhớ ra rồi, đây là đêm trước khi cha mẹ ly hôn, hai người vẫn còn đang tranh cãi không ngừng. Hình như bàn bạc ổn thỏa cũng phải mất đến một năm, hoặc cũng chỉ là một tháng, tôi đã quên mất thời gian chính xác.
Lúc này tôi không còn muốn tỏ vẻ nghiêm nghị nữa — tôi ngày trước đã từng hờ hững với Duy Hiên đến mức ấy. Em chỉ mới là học sinh cấp hai, nhỏ hơn tôi năm tuổi, từ nhỏ đã bị mọi người trong nhà coi thường nhưng dù thế em vẫn cảm thấy lo lắng vì cha mẹ ly hôn.
Sự thay đổi luôn làm lòng người sợ hãi, đặc biệt là với những đứa trẻ ở độ tuổi này, hoảng sợ cũng là điều bình thường thôi. Tôi nhìn vẻ lo lắng nghi hoặc trong mắt em mà cảm thấy lòng đau nhói. Tôi nghĩ tới mình ngày trước, lúc này vẫn chẳng thân thiết gì với em. Còn em — tôi chưa từng hỏi xem khi còn bé em có từng muốn ỷ lại vào tôi hay chưa. Nhưng chuyện này thật sự không hỏi ra nổi.
Nếu bây giờ đột nhiên quá mức thân thiết nhất định em ấy sẽ cảm thấy kỳ lạ, sau đó sẽ cách tôi càng xa.
Tôi đi đến, lúc sượt qua người em liền hỏi, “Uống nước trái cây không?”
Quả nhiên em ấy sững sờ, nhưng vẫn trả lời, “Muốn nước nho.”
Em thích ăn nho, điều này tới lớn vẫn không thay đổi — chỉ là em không muốn lột vỏ nên mới lười ăn. Nhưng nếu đem nho đã rửa sạch đặt trên bàn trà trước mặt em, em sẽ tỏ vẻ lơ đãng nhìn qua mấy lần, trong mắt lộ rõ vẻ mong đợi. Nếu tôi ngồi bên cạnh thì em sẽ không tự chủ được mà cọ lại gần rồi nhìn tôi vài lần, ý tứ rõ ràng là muốn tôi lột cho em ăn.
Tôi yêu thích bộ dáng làm nũng em lộ ra trong lúc lơ đãng như vậy, xưa nay đều chiều theo ý em — đương nhiên, bồi thường là không thể thiếu.
Quan hệ cứng ngắc giữa tôi và Duy Hiên thời cấp hai này bắt đầu thay đổi từ sau ly nước trái cây kia. Lúc này tính tình em ấy vẫn chưa im lặng và lạnh nhạt không thèm quan tâm như nhiều năm sau. Em bắt đầu ỷ lại vào tôi, trong ánh mắt cũng lộ ra một vài điều. Bộ dáng em lúc này rất khác biệt, đường nét còn hơi ngây ngô nhưng trong mắt tôi lại vô cùng đáng yêu.
Đương nhiên sau này em cũng đáng yêu, ví dụ như mặc dù có lúc cố chống lại nhưng sau khi ngủ vẫn theo bản năng mà lần đến dựa vào lồng ngực tôi. Tôi yêu tất cả dáng vẻ của em, từ lần gặp lại sau mười năm xa cách đã khó có thể bỏ thứ tình cảm này xuống.
Bởi vì vậy nên cho dù thế nào cũng không thể buông tay, cho dù biết mình bị tổn thương nhưng tôi càng sợ em sẽ bị tổn thương hơn.
Hiện giờ Duy Hiên sẽ đến phòng tôi làm bài tập. Tiếng anh và toán của em rất tốt, chỉ không thích học văn, đặc biệt là rất ghét tập làm văn.
Tôi nhớ sau này vẫn như vậy, tôi đọc sách rất nhiều còn em đều từ chối chẳng muốn xem, động tới cũng không thèm. Bởi vậy có rất nhiều hình của em do tôi chụp lại nhân lúc em ngủ, sau đó rửa ra kẹp vào quyển sách nào đó — cho dù tôi bảo em cầm tới giúp tôi thì em cũng không bao giờ mở ra xem, bảo rằng nhìn vào là đau đầu.
Trong sân nhà trước đây có một bể nước không lớn, bên trong nuôi mấy con cá chép đuôi cẩm. Tôi để ý mỗi khi Duy Hiên buồn bực sẽ tới đó cho cá ăn, nhìn lũ cá chen chúc nhau lại giành ăn mà khuấy nên bọt nước.
Cha mẹ không ở nhà — bình thường cái nhà này chỉ có tôi và em, bây giờ nghĩ thế nào cũng không hiểu sao tôi lúc nhỏ lại đối xử với em lạnh lùng như thế. Nếu biết sau này sẽ yêu em sâu đậm đến tận xương như vậy, sợ là chỉ hận không thể yêu thương chiều chuộng em mỗi ngày kể từ bây giờ, khiến cho em không thèm để mắt đến tình yêu của những kẻ khác dành cho em.
Đặc biệt là sẽ không do dự về tình yêu của tôi. Nếu có thể thì cứ nuôi em ấy đến mức kiêu căng ỷ lại vào tôi, trong mắt chỉ có tôi, vậy là tốt nhất.
“Anh.” Em ngồi xổm ở đó nhìn chằm chằm vào mặt nước, lúc tôi đứng bên cạnh mới lên tiếng gọi tôi.
“Duy Hiên?” Tôi không nhịn được xoa đầu em, tóc em rất mềm mại, cũng như dáng vẻ em bây giờ. Hơn một tháng ở chung tôi nghĩ mình đã thay đổi được em một chút, nhìn ánh mắt ỷ lại em dành cho tôi thì không nhịn được nghĩ đến em của mười năm sau, lòng lại thấy đau.
“Hôm đó em nghe được cha mẹ cãi nhau ở phòng khách.” Em chôn mặt mình vào khuỷu tay, giọng nói nghèn nghẹn, “Bọn họ thật sự muốn ly hôn, em biết, cha có người khác ở bên ngoài.”
Tôi không biết nên nói gì, lúc này lời an ủi thế nào cũng là dư thừa. Tôi đành ngồi xổm xuống ôm lấy thân thể gầy gò của em vào lòng — đây chỉ là cái ôm trấn an, tôi sẽ không có suy nghĩ gì không nên có đối với một đứa trẻ thế này.
“Anh hai, chúng ta phải tách ra sao?” Em im lặng một lát mới nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên là không.” Tôi kiên định nói, “Anh sẽ không rời xa em. Anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.” Đây là một lời cam kết, nếu như năm đó tôi tỉnh ngộ sớm hơn một chút thì có lẽ đã không cần lòng vòng lâu đến như vậy.
Em ấy yên tĩnh chốc lát mới nhẹ nhàng trả lời, “Thật tốt.”
Trái tim của tôi dường như ngừng đập trong giây lát, hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, “Anh mới mua máy ảnh, chụp thử cho em nha?”
Cuối cùng em cũng chịu ngẩng đầu lên khỏi cánh tay, cười rộ lên với tôi, “Được!”
…
“Anh? Sao lại ngủ ở đây?” Tôi nghe thấy giọng Duy Hiên, không phải của tuổi thiếu nên mà là khi trưởng thành, có mang theo từ tính. Với tôi mà nói nó là thứ âm thanh vô cùng mê hoặc, “… Anh đang cầm gì trong tay vậy?”
Tôi mở mắt ra, cậu Duy Hiên học sinh cấp hai đứng mỉm cười bên cạnh bể cá giữa trời chiều ngày hè đã biến mất, trước mặt tôi là Duy Hiên đã ở bên tôi hơn mười năm. Em ấy cầm một tấm hình trong tay, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt. Tôi vừa động đậy em đã lập tức nhìn sang, lộ ra một nụ cười, “Không ngờ anh vẫn còn giữ tấm hình này.”
Có lẽ là nhìn mặt tôi có chút mê man mệt mỏi, em liền giơ bức ảnh ra cho tôi xem, nói. “Đây là anh chụp em bên cạnh hồ nước vào một tháng trước khi cha mẹ ly hôn đúng không? Lúc đó hình như là em đi lạc vào khung hình.”
Tôi nhìn em, trong lòng nghĩ về câu hỏi nặng nề thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu tôi, nửa đêm tỉnh giấc thấy gương mặt yên tĩnh ngủ say của em, lúc nào cũng chỉ muốn hỏi một vấn đề.
“Duy Hiên.” Tôi gọi em, em liền nhìn sang, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Lòng tôi khẽ động, kéo em ôm vào lòng, đầu tiên là hôn môi một lát, trong dư vị nụ hôn cuối cùng tôi cũng tìm được dũng khí.
“Lúc đó em có ghét anh vì anh đối xử lạnh nhạt với em không?” Tôi nghe thấy mình hỏi, không biết em có nhận ra sự căng thẳng trong giọng nói của tôi không.
“Lúc nào cơ?” Dường như em hơi nghi hoặc nhưng nghĩ ra rất nhanh, “Trước khi cha mẹ ly hôn sao?” Em hỏi, liếc mắt nhìn tấm hình kia, “Anh là anh trai của em, Tần Dục Minh.”
Tôi sững sờ.
“Với em mà nói anh là độc nhất vô nhị. Anh rất lãnh đạm, quả thực em đã từng rất buồn vì điều đó.” Tôi cảm thấy em cà cà lên gáy mình, đây là tư thế làm nũng quen thuộc của em, “Nhưng xưa nay em chưa từng ghét anh.” Em chống người ngồi dậy hạ mắt nhìn tôi, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng.
Sau đó em tiến lại, hôn lên môi tôi.
Tôi ôm em thật chặt, cuối cùng cũng không cần suy nghĩ về vấn đề kia nữa rồi.
~~TOÀN VĂN HOÀN~~