“Cái này không phải do ở xa sao, được rồi, ngày mai tôi đi lên thị trấn xem thử có thể lấy lương thực đổi ít phiếu vải được không.”“Lương thực nhà chúng ta vốn dĩ đã không đủ ăn, sau này còn phải nuôi gia đình thằng cả nữa, làm gì đủ chứ.”“Không đủ cũng phải nuôi mà, ít nhất mỗi người một bữa, ăn ít lại, cài thắt lưng chặt lại chút.”Tô Tô sắp nghe không nổi nữa rồi, vì phiếu vải mà phải buộc chặt thắt lưng, cô cũng ăn hai ngày cơm miễn phí ở nhà người ta rồi.Hơn nữa, gia đình này quả thực không tồi, đối xử với cô cũng rất tốt.
Vì thế cô mượn ánh sáng yếu ớt tìm lấy ví tiền và lấy ra hai tờ phiếu vải, tiền thì cô cảm thấy có thể mượn, nhưng năm nay dường như phiếu còn ít hơn tiền.“Bác gái, bác trai, cháu có chút chuyện, cháu có thể vào phòng không.”“Vào đi cháu gái, nửa đêm rồi cháu chạy ra làm gì, lạnh lắm đấy.” Nói xong mẹ Lận nhìn thấy Tô Tô mặc một bộ đồ ngủ lông tơ đã bước vào phòng, nhưng mà mùa đông trong phòng lạnh cóng, run hết cả người.“Màu vào trong chăn đi.” Mẹ Lận vén chăn lên, Tô Tô cũng không khách sáo mà lên giường rồi chui vào chăn của bà ấy.
Ở nông thôn Đông Bắc bây giờ, không thịnh hành lịch sự khách sáo, phụ nữ phải mạnh dạn chút mới không chịu thiệt.
Hơn nữa cô cũng không ghét mẹ Lận.“Bác gái, cháu ở trong phòng nghe hai người nói thiếu phiếu, vừa hay trong tay cháu có nên mang đến cho mọi người.” Nói xong, cô cầm hai tờ phiếu đặt lên gối của mẹ Lận, còn thuận tay chỉnh lại cái chăn đang đắp lên chân mình.Mẹ Lận căng thẳng nói: “Thế này làm sao mà được chứ, đây là đồ của cháu, gia đình bác……”“Bác gái, bây giờ gia đình bác đang cần gấp, quần áo cháu cũng đủ, không cần gấp.
Cứ như vậy đi, lạnh quá cháu về phòng đây.” Cô nhanh chóng bước chân xuống đất và ngay khi vừa mở cửa thì cô va phải vào một “bức tường.”Ôi chao!Cô ôm mũi suýt chút nữa rơi nước mắt rồi, bờ ngực này của Lận Xuyên làm bằng đá hay sao mà cứng vậy chứ.“……” Lận Xuyên chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, tai anh thính, ở bên phòng kia cũng nghe cô gái này đến đưa phiếu cho nhà mình.Anh nghĩ không thể nhận đồ của một cô gái xa lạ được, cho nên anh nhảy xuống giường đến ngăn cản lại, ai ngờ vô tình bị ôm một cái.Cô gái nhỏ mềm mại thật, đến anh cũng bị làm cho choáng váng, một lúc sau mới vươn tay kéo người lên xem có chuyện gì không.Nhưng mà cô gái này giống như thỏ vậy, vậy mà chui qua cánh tay anh và nói: “Tôi về ngủ đây, lạnh thật.”“Cô……”“Cháu gái, cháu cầm phiếu……”Nhưng mà, cánh cửa đã đóng lại rồi.Ba người nhìn hai tấm phiếu dưới ánh trăng mà không nói nên lời, cha Lận nói: “Sáng sớm mai rồi tính vậy.”Lận Xuyên gật đầu, sau đó quay về phòng ngủ.Anh vừa nằm xuống thì Lận Hải mơ mơ hồ hồ hỏi: “Anh cả, chuyện gì thế?”“Ngủ đi, nghe ngóng cái gì.”“Ồ.” Lận Hải trở người, và bây giờ cậu với anh cả của mình đắp chung một chiếc chăn.
Bất ngờ đụng phải thứ gì đó, cậu bất giác nhỏ tiếng hỏi anh cả của mình: “Anh, sao anh lại đứng lên rồi, mỗi sáng em mới đứng lên một lát, thế nào, qua hai năm nữa buổi tối cũng có thể đứng lên sao?”Cả người Lận Xuyên cứng đơ, sau đó anh đấm cho cậu em trai không hiểu chuyện của mình một cái và nói: “Còn không ngủ nữa, anh ném em ra ngoài đấy.”“……” Lận Hải không còn cách nào khác chỉ có thể ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng thật ra vẫn không muốn buổi tối cái đó nói đứng là đứng, kỳ cục biết bao.Lận Xuyên cũng bị chính mình làm cho hoảng sợ, nhiều năm như vậy lần đầu tiên bốc đồng như thế, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Có thể, đến tuổi lấy vợ rồi nhỉ?Ừm, nhất định là như thế.May mà, vài ngày nữa là kết hôn rồi.Anh đã trải qua thời gian ở trong quân đội từ khi còn là một thiếu niên mù mà mù mờ, vì vậy anh thực sự không biết nhiều về những thứ này, chỉ nghĩ rằng sau này đừng có chuyện xấu hổ như vậy nữa.Không dễ gì mới ngủ được, ngày hôm sau anh nhìn thấy cô gái nhỏ mới ngủ dậy vẫn còn chút mơ hồ đang đứng ở cửa rửa mặt.Bởi vì buổi sáng có khói nên cô để cửa mở một lúc, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của cô, như được dát một lớp vàng.Cô quay đầu lại nhìn thấy Lận Xuyên thì vẫy tay nói: “Lận Xuyên chào buổi sáng nha.”Trái tim Lận Xuyên đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp, anh bất giác quay mặt sang một bên và không lên tiếng.
Nhưng anh hoàn toàn không biết nội tâm lúc này của cô gái đó đang gào thét: Đồ đầu gỗ, cười cái không được à?Mẹ Lận ở một bên đậy nắp nồi lại, nói: “Gọi tên gì chứ, gọi anh đi.”“Ồ, anh Xuyên.” Nhanh như vậy đã thành anh trai rồi?.