Nghe nói chị gái tên Lục Thanh Nghiên, khi vừa mới đến trong thôn, thực ra cô bé lén nhìn cô qua cánh cửa, cô bé thấy được cô dễ dàng giáo huấn bà nội.
Khi đó Bảo Nhi cảm thấy trên người Lục Thanh Nghiên như đang tỏa sáng.
Bảo Nhi lộ ra tươi cười thân thiện nhất với Lục Thanh Nghiên, mở tay ra đưa củ khoai lang đỏ nhỏ còn dư lại cho Lục Thanh Nghiên:
“Chị, chị ăn không? Ăn rất ngon, rất ngọt!”
Lục Thanh Nghiên nhìn đôi mắt nhỏ chân thành của Bảo Nhi, rõ ràng khổ như vậy, sao cô bé còn có thể cười đẹp như thế?
Cô vươn tay cầm lấy củ khoai lang đỏ nhỏ to cỡ ngón tay cái, lại cho tay vào trong túi thực ra là lấy miếng bánh nén khô trong không gian ra đặt vào lòng bàn tay Bảo Nhi.
“Chị trao đổi với em, được không? Đây là bánh quy, Bảo Nhi có thể nếm thử.
”
Sở dĩ Lục Thanh Nghiên lấy bánh quy ra là vì bánh nén khô chống đói còn để lâu được, cho dù không cần đoán cũng biết Bảo Nhi nhận lấy chắc chắn luyến tiếc một lần ăn hết.
Cho nên bánh nén khô là đồ tốt nhất.
Cô có thứ tốt hơn có thể giúp Bảo Nhi, nhưng cô là người ngoài không có bất cứ lập trường gì, cũng không có khả năng trợ giúp nhiều đứa bé mới gặp mặt lần đầu.
Bảo Nhi không biết cái gì gọi là bánh nén khô, nghe là bánh quy thì biết là đồ quý.
Cô bé từng thấy em trai ăn bánh quy, là thím hai mang từ nhà mẹ đẻ về, nghe nói ăn rất ngon.
“Đừng từ chối chị, bởi vì chị còn có việc muốn Bảo Nhi giúp chị.
”
Bảo Nhi giống với Nữu Nữu nghe lời còn hiểu chuyện, rõ ràng rất muốn ăn nhưng không thể tùy ý chiếm tiện nghi của người ta.
“Chị muốn Bảo Nhi giúp gì ạ?”
“Bảo Nhi có biết trong núi này có cây dây leo có gai hay không?”
Lục Thanh Nghiên vừa nói như vậy, Bảo Nhi nghĩ một lát gật đầu: “Có, Bảo Nhi dẫn chị đi.
”
Bảo Nhi thật cẩn thận cất bánh nén khô, lại cõng sọt đựng đầy rau xanh còn to hơn cô bé đứng dậy.
Lục Thanh Nghiên đi theo Bảo Nhi đi lên núi, vòng qua không ít cây dại.
Mười phút sau hai người đừng trước một rừng trúc nhỏ.
Cách đó không xa là một vùng cây tường vi nở rộ, có màu trắng cũng có màu đỏ, kinh diễm đôi mắt của Lục Thanh Nghiên.
“Chị, cây này được không ạ?”
Bảo Nhi chỉ vào cây tường vi, nhỏ giọng dò hỏi.
Thực ra trên núi có nhiều cây có gai, nhưng Bảo Nhi cảm thấy cây này mới xứng với chị gái xinh đẹp.
“Được.
”
Lục Thanh Nghiên đặt sọt xuống, lấy một cái xẻng nhỏ trong sọt ra.
…
Ngồi xổm trước một cây tường vi, Lục Thanh Nghiên cẩn thận đào cây, lại chậm rãi đặt vào sọt.
Bảo Nhi muốn giúp Lục Thanh Nghiên bị cô từ chối, sợ Bảo Nhi bị đâm trúng.
“A…”
Đào mười mấy cây tường vi, mới quay người lại Lục Thanh Nghiên bị dọa sợ.
Một con chuột màu xám chạy nhanh về phía Lục Thanh Nghiên.
Bảo Nhi nhanh chóng lao tới, đè chặt con chuột: “Chị, em bắt được chuột tre.
”
“Chuột tre?”
Ánh mắt nhìn về phía con chuột trên tay Bảo Nhi, con vật không ngừng giãy giụa này là chuột tre sao?
“Đúng vậy, chuột tre ăn rất ngon.
”
Bảo Nhi cười ngượng ngùng, trong nhà từng bắt được chuột tre bà nội không cho phép cô bé ăn, nhưng mà cô bé từng gặm miếng xương rơi xuống đất, ăn rất ngon.
Lục Thanh Nghiên vốn định bảo Bảo Nhi ném đi thấy được ánh sáng trong mắt Bảo Nhi, cuối cùng không mở miệng.
“Bảo Nhi đưa cho chị.
”
Bảo Nhi đưa chuột tre cho Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên nhận lấy, ước lượng chuột tre trong tay khoảng hai ba cân, thoạt nhìn còn rất mập.
“Bảo Nhi muốn ăn không?”
“Có… Có thể ăn ạ?”