Một là nói cho người khác cô đã không còn tiền, đừng trong tối ngoài sáng có ý đồ với cô.
Hai là không khiến người ta cảm thấy cô ham ăn biếng làm, đi con đường nhà tư bản, chọc người ta phê bình.
“Đúng là nên tới làm việc, có gì không hiểu cứ hỏi bọn thím.
”
Mấy thím thoạt nhìn rất thân thiết vây quanh Lục Thanh Nghiên.
Ngưu Lan Hoa cách đó không xa hừ lạnh một tiếng, Trần Ni đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Lục Thanh Nghiên.
Người khác tin, nhưng cô ta không tin lời Lục Thanh Nghiên nói.
Biểu hiện của Lục Thanh Nghiên không giống người không có tiền.
Bộ quần áo mặc khi mới tới, cộng thêm nhiều ngày nhìn cô đổi quần áo, ngoại trừ một hai bộ có mấy mụn vá, còn lại đều mới tinh, đâu giống người không có tiền.
Trong lòng Trần Ni sinh ra ghen ghét, tự ti và cảm thấy thẹn khiến cô ta không dám giằng co chính diện với Lục Thanh Nghiên.
Ngày hôm qua bị nhục nhã, buổi tối cô ta cố ý tắm rửa, tuyệt đối sẽ không còn dáng vẻ dơ bẩn như trước đây nữa.
Nghĩ tới đây, dường như Trần Ni lại có tự tin giằng co với Lục Thanh Nghiên.
“Trần Ni.
”
Mấy cô gái trẻ tuổi trong đội tiến tới trước mặt Trần Ni.
Trong đó có một người mặt đầy mụn, nhìn Lục Thanh Nghiên với vẻ hâm mộ:
“Không biết đồng chí Lục có lai lịch gì, lớn lên đẹp thì thôi, còn mặc đẹp như vậy.
Nếu tôi đẹp bằng nửa cô ấy thì tốt.
”
“Tiểu Anh, cô nghĩ hay quá nhỉ.
”
Mấy cô gái cười đùa với nhau.
“Đẹp mắt cái gì? Cô ta mới đến mấy ngày đã thay mấy bộ quần áo không trùng nhau, ai biết có phải cô ta làm chuyện gì đó không thể nói hay không.
”
Trần Ni âm dương quái khí nói, có lẽ là sợ Lục Thanh Nghiên nghe thấy được nên nói rất nhỏ.
“Không có khả năng, không phải đồng chí Lục là bác sĩ sao?”
Cô gái mặt đầy mụn Ngô Tiểu Anh không quá tin, dáng vẻ của Lục Thanh Nghiên không giống loại người làm ra chuyện không biết xấu hổ gì đó.
Lúc này tâm tư của cô gái vẫn tương đối đơn thuần, ngoại trừ người lòng mang ý xấu như Trần Ni ra thì không có ai suy nghĩ miên man.
“Tin hay không thì tùy.
”
Trần Ni hừ lạnh một tiếng, trừng Ngô Tiểu Anh một cái.
Ngô Tiểu Anh không nói nữa, mấy cô gái khác cũng không nói gì.
Lục Thanh Nghiên không biết mấy cô gái đang thảo luận về mình, cô tìm tới chỗ Lý Tố Hoa đứng bên cạnh bà ấy, đợi đại đội trưởng phân chia công việc.
Đội trưởng Từ đứng đằng trước, ở bên cạnh ông ấy là người ghi công điểm.
“Khụ khụ, đều yên tĩnh lại, trước khi sắp xếp công việc tôi có câu nói muốn nói với mọi người.
”
Đội trưởng Từ nghiêm túc nhìn mọi người ở khu đập lớn, đợi mọi người yên tĩnh lại lúc này mới mở miệng:
“Sau này đồng chí Thanh Nghiên sẽ là bác sĩ trong đại đội chúng ta, sau này có vấn đề gì có thể tới tìm cô ấy.
”
Vừa nghe những lời này của đội trưởng Từ, có người vui vẻ có người sầu.
“Đại đội trưởng, tôi tán thành đồng chí Thanh Nghiên làm bác sĩ của đại đội chúng ta, không biết đồng chí Thanh Nghiên thu phí…”
Nói chuyện là Đặng Thục Phân tương đối nghèo khó trong đại đội, nhà bà ấy già trẻ mười mấy nhân khẩu quanh năm suốt tháng không kiếm được mấy đồng, bà ấy sợ thực sự có bệnh gì trong nhà không có đủ tiền.
“Chuyện này tôi đã bàn bạc với đồng chí Thanh Nghiên xong, dựa theo quy củ cũ của chúng ta.
”
“Thật tốt quá.
”
Lời nói của đội trưởng Từ khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trần Ni vừa nghe sau này Lục Thanh Nghiên sẽ là bác sĩ trong đội, nghĩ thầm.