Cô ta cho rằng Lục Thanh Nghiên sẽ cả ngày làm việc như mình, đến lúc đó xem làn da của cô còn đẹp như vậy nữa không, chắc chắn cô sẽ vừa đen vừa xấu như mình.
Không nghĩ tới hôm nay đại đội trưởng sẽ nói chuyện này.
“Đại đội trưởng, đồng chí Lục trẻ tuổi như vậy, không biết có được không?”
Trần Ni ở trong đám người không nhịn được lớn tiếng chất vấn, một câu của cô ta khiến mọi người vốn đang thở phào nhẹ nhõm lại bàn tán xôn xao.
Gương mặt âm trầm của đội trưởng Từ trừng Trần Ni một cái.
“Các chú thím, cảm ơn đại đội trưởng cho cháu cơ hội này.
Nếu tin cháu không thoải mái thì tới tìm cháu, nếu không tin có thể tới bệnh viện khám.
Đều là phục vụ vì nhân dân, khám bệnh ở đâu chẳng giống nhau.
”
Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười, không vì Trần Ni chất vấn châm ngòi mà tức giận, khí chất thân thiện ôn hòa khiến người ta sinh ra hảo cảm.
…
“Được rồi, đồng chí Thanh Nghiên đã nói tới đây rồi.
”
Đội trưởng Từ nói xong, bắt đầu sắp xếp công việc.
“Lưu Toàn, Ngô lão tam… Các ông tới phía đông cắt lúa mạch.
”
“Trần chú lùn, Phan Cường… Đi gánh nước.
”
Đọc hết đàn ông trong đội xong, làm cũng là những công việc mệt nhọc nhất.
“Ngưu Lan Hoa, Trương Cầm… Các bà đến bên khu đất hoang phía đông nhỏ cỏ.
”
“Lục Thanh Nghiên, Lý Tố Hoa, Trương Quế Hương, La Tiểu Phương đi chém cây cải dầu.
”
So với nhổ cỏ, chém cây cải dầu là công việc nhẹ nhàng nhất.
Vừa nghe tên mình Lục Thanh Nghiên đã biết nội dung công việc hôm nay, chém cây cải dầu cũng không biết mình làm được không?
“Đi, chúng ta mau đến kho hàng nhận dụng cụ.
”
Lý Tố Hoa vội bảo Lục Thanh Nghiên nhanh chóng đi theo mình, tránh cho đến muộn không nhận được dụng cụ tốt.
“Trần Ni, Ngô Tiểu Anh… Hai đứa cuốc đất.
”
Trần Ni vừa nghe thấy thế thì lập tức đen mặt, dựa vào cái gì Lục Thanh Nghiên đi chém cây cải dầu, cô ta phải đi cuốc đất?
“Đại đội trưởng, cháu bị thương, có thể đổi công việc không.
”
Trần Ni tiến tới trước mặt đội trưởng Từ muốn đổi công việc nhẹ.
Đội trưởng Từ lạnh lùng nhìn Trần Ni: “Cháu có bất mãn đối với việc sắp xếp công việc của chú sao?”
Trần Ni trợn mắt, vội lắc đầu: “Không phải, đại đội trưởng hiểu lầm rồi, cháu lập tức đi cuốc đất.
”
Chỗ ruộng cải dầu mênh mông vô bờ, vẻ mặt Lục Thanh Nghiên tuyệt vọng nhìn, nắm chặt lưỡi hái trong tay.
“Đừng sợ, nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là mảnh đất này.
”
Lý Tố Hoa an ủi Lục Thanh Nghiên, vừa thấy biểu cảm của cô thì biết cô bị dọa sợ.
Thím Quế Trương Quế Hương ở bên cạnh gật đầu: “Làm nhiều sẽ quen thôi.
”
Khóe miệng Lục Thanh Nghiên run rẩy mất tự nhiên, cô không muốn làm quen.
“Đây là Tiểu Phương, cháu gọi chị dâu Phương là được.
”
Lý Tố Hoa giới thiệu một người phụ nữ khác làm cùng với bọn họ hôm nay.
La Tiểu Phương là một người phụ nữ khoảng đầu 30, gương mặt tái nhợt, đôi tay phủ kín vết chai, từ cách ăn mặc có thể nhìn ra được gia cảnh của cô ấy không tốt.
Lục Thanh Nghiên gọi một tiếng chị dâu Phương, La Tiểu Phương gật đầu với Lục Thanh Nghiên, sau đó cúi đầu bắt đầu làm việc.
Thái độ của La Tiểu Phương hơi lạnh nhạt, Lục Thanh Nghiên không nói nữa, chỉ cho rằng La Tiểu Phương không thích mình lắm.
Lý Tố Hoa kéo Lục Thanh Nghiên đến một bên khác, nhỏ giọng nói cho Lục Thanh Nghiên nghe tình hình của La Tiểu Phương.
Lục Thanh Nghiên thế mới biết La Tiểu Phương không phải không thích cô, mà biến cố gia đình của người ta khiến cô ấy trở nên im lặng ít lời.
Năm đó La Tiểu Phương gả cho người nhà họ Tào trong đội ba chỉ sinh được ba đứa con gái, mẹ chồng trọng nam khinh nữ ghét bỏ La Tiểu Phương và ba bé gái cô ấy sinh, vẫn luôn bắt nạt mấy mẹ con bọn họ, lại sau đó ép buộc La Tiểu Phương ly hôn với con trai mình.