Cơm là dùng lồng hấp bằng trúc nấu, vì học món này cô còn đặc biệt chạy tới nhà bác Lý học.
Hôm nay nấu là thịt khô xào ớt xanh, cải thìa xào, canh nấm.
Ớt xanh và cải thìa là thím Lâm vợ của đại đội trưởng cho, nấm là cô hái trong không gian.
Cơm là gạo thứ đẳng cô mua ở chợ đen lúc trước cộng thêm gạo kê khoai lang đỏ trộn vào hấp.
Không phải không muốn cho Bảo Nhi ăn gạo tốt nhất, chẳng qua cô biết tình hình hiện giờ, hơn nữa cô thực sự dùng gạo tốt chỉ sợ Bảo Nhi không dám ăn.
“Bảo Nhi, mau tới ăn cơm, đừng làm việc.
”
Nhà chính được Bảo Nhi lau một lần, củi bên ngoài cũng được Bảo Nhi đặt ở phòng củi, lá rụng trong sân cũng được Bảo Nhi nhặt ném đi.
Lục Thanh Nghiên không biết nên nói gì, kéo Bảo Nhi ngồi xuống.
Bảo Nhi vừa thấy đồ ăn trên bàn, sợ tới mức nhìn Lục Thanh Nghiên: “Chị?”
“Ăn đi, nếm thử tay nghề của chị xem.
”
Xới một bát cơm đặt trước mặt Bảo Nhi, thấy cô ấy không dám ăn vẻ mặt lúng túng bất an, Lục Thanh Nghiên vội vàng nói.
Bảo Nhi nhìn bát cơm tẻ đầy trong bát mình, lại cẩn thận nhìn Lục Thanh Nghiên.
Một bát cơm như vậy cần bao nhiêu gạo?
Bảo Nhi chưa từng được ăn cơm, ở nhà hai ngày có thể ăn một bát cháo rau dại đã là Vương Kim Nga bố thí cho cô bé.
“Nhanh ăn đi, lát nữa sẽ nguội mất.
”
Sao Lục Thanh Nghiên có thể không biết Bảo Nhi suy nghĩ gì.
Gắp mấy miếng thịt khô đặt vào bát Bảo Nhi, Lục Thanh Nghiên cũng bắt đầu ăn cơm.
Hương vị của cơm rất bình thường, bởi vì thời gian gấp gáp bên trong gạo cũ còn có ít vỏ lúa chưa được nhặt sạch, đá thì được cô nhặt ra hết, nếu không thực sự khó mà nuốt nổi.
Bảo Nhi thẹn thùng ăn cơm, cơm rất thơm, thịt khô cũng rất thơm, toàn bộ đều ăn rất ngon, ăn ngon đến mức cô bé vĩnh viễn không quên.
Cuối cùng Bảo Nhi ăn hai bát cơm, nếu không phải nghĩ tới dạ dày của cô bé đã lâu không được ăn no sẽ không chịu nổi, Lục Thanh Nghiên còn muốn cô bé ăn nhiều thêm chút nữa.
Ăn cơm xong Bảo Nhi chủ động đi rửa bát, thu dọn phòng bếp sạch sẽ.
Lục Thanh Nghiên đứng ở cửa phòng bếp, như suy tư gì đó.
Bảo Nhi hiểu chuyện như vậy không nên bị người như Vương Kim Nga bắt nạt, có lẽ sau này có cơ hội có thể tìm gia đình tốt cho Bảo Nhi.
Còn cô có thể nhận nuôi hay không, đáp án là phủ định.
Bản thân cô có quá nhiều bí mật, không thích hợp nhận nuôi Bảo Nhi.
Hơn nữa cô biết rõ ân lon gạo, thù gánh gạo, bởi vì cô không chắc chắn mình có thể nuôi Bảo Nhi thật tốt hay không, nhỡ đâu có tình cảm đến cuối cùng hai người vì chút vấn đề mà xảy ra mâu thuẫn, tình huống như vậy cô không dám tưởng tượng.
“Đi thôi, chị đưa em trở về.
”
Đợi Bảo Nhi thu dọn xong, Lục Thanh Nghiên vẫy tay với Bảo Nhi.
“Bảo Nhi tự mình trở về được ạ.
”
Bảo Nhi xua tay, không muốn gây thêm phiền phức cho Lục Thanh Nghiên.
“Chị ăn hơi no, thuận tiện tiêu thực.
”
Bảo Nhi không nói gì nữa, cõng sọt của mình đi theo Lục Thanh Nghiên đi về phía nhà mình.
Vì vừa mới mưa xong, đường đất hơi trơn ướt, trong không khí đều là mùi bùn đất và cỏ cây.
Ở phía xa còn có người đang làm việc, lúc này đang là mùa gieo giống hạt thóc.
Mười phút sau Lục Thanh Nghiên dừng bước, đứng cách công lớn nhà Vương Kim Nga không xa.
Vương Kim Nga ôm cháu nội Cẩu Đản của mình đi ra, dáng vẻ khập khiễng rõ ràng là lần trước bị Trần chú lùn đánh bị thương còn chưa khôi phục.
“Cái đồ Tang… Con nhóc chết tiệt này bây giờ mới biết mò về, sao mày không chết ở bên ngoài đi.
”