Vừa thấy Bảo Nhi đứng ngoài cửa lớn, Vương Kim Nga giận sôi máu chửi ầm lên.
“Bà nội quần áo mới, Tang Môn Tinh có quần áo mới.
”
Cẩu Đản mút đầu ngón tay mình, mắt sắc thấy được quần áo trên người Bảo Nhi.
Vương Kim Nga nhìn kỹ lại đúng là vậy thật, vậy mà Tang Môn Tinh Bảo Nhi mặc quần áo mới, ai cho cô bé?
“Thím Vương, hôm nay Bảo Nhi lên núi nhặt củi, tôi bảo cô bé nhặt giúp tôi một bó, thấy quần áo của cô bé ướt còn rách nên cho cô bé bộ quần áo cũ.
”
Lục Thanh Nghiên thực sự không muốn nói chuyện với kẻ lưu manh vô lại như Vương Kim Nga, nhưng vì Bảo Nhi nên cố nén.
“Ai ui, cô tiêu pha quá rồi.
”
Đôi mắt Vương Kim Nga như sói lộ ra tia sáng, ước gì có thể cởi quần áo trên người Bảo Nhi ra cho bà ta.
“Bà nội, cháu muốn mặc quần áo mới, bảo Tang Môn Tinh cởi ra.
”
Cẩu Đản ở trong lòng Vương Kim Nga không thuận theo gào thét, căm tức nhìn Bảo Nhi:
“Tang Môn Tinh, quần áo mới là của tôi, chị cởi ra cho tôi.
”
“Con trai, làm sao vậy?”
Một người phụ nữ mập mạp lôi thôi đi ra, tóc tai vừa rối vừa đầy bẩn, không biết là đã bao lâu không tắm gội.
Xông vào mũi là vị chua vị thối, Lục Thanh Nghiên bị ghê tởm suýt nữa nôn ra, nhanh chóng lùi về sau.
Người đến là Miêu Hồng Hà con dâu thứ hai của Vương Kim Nga, là từ công xã bên cạnh gả tới.
Con người Miêu Hồng Hà từ nhỏ đã không thích sạch sẽ, ở công xã bên cạnh là người lười có tiếng, tới 20 tuổi cũng không có ai dám cưới.
Cha mẹ cô ta không có biện pháp mới tìm một hộ ở đại đội Thịnh Dương, hộ này chính là nhà Vương Kim Nga.
Điều kiện gia đình của Miêu Hồng Hà không tệ, cha còn là cán bộ nhỏ, cho nên Vương Kim Nga không dám trêu chọc cô ta.
“Mẹ, Tang Môn Tinh mặc quần áo mới, mẹ mau bắt chị ta cởi ra.
”
Cẩu Đản bị người Trần gia chiều hư chỉ vào Bảo Nhi, hung ác bảo Vương Kim Nga và Miêu Hồng Hà cởi quần áo của Bảo Nhi.
Miêu Hồng Hà vừa thấy thì lộ ra tươi cười, vội vàng tiến lên: “Bảo Nhi, cởi quần áo của mày ra cho em trai mày mặc.
”
Bảo Nhi phản kháng lùi về sau, nắm chặt quần áo của mình.
“Cô dám động tay, tôi dám bắt cô bồi thường.
”
Lục Thanh Nghiên không nhìn nổi động tác giống như cường đạo của Miêu Hồng Hà, quả thực không phải người một nhà thì không tiến vào một cửa.
“Liên quan gì tới cô?”
Miêu Hồng Hà nhận ra Lục Thanh Nghiên là nữ đồng chí mới chuyển tới đại đội, nghe nói còn là bác sĩ.
“Quần áo là chị tặng cho Bảo Nhi.
”
Bảo Nhi cố nén sợ hãi, co rụt cổ nói chuyện.
Miêu Hồng Hà hừ lạnh một tiếng, nhìn Lục Thanh Nghiên và Bảo Nhi một lát, không lại ra tay.
“Đồ của tôi cho người nào thì là của người đó, nếu bị tôi phát hiện mặc trên người người khác mà nói…”
Lục Thanh Nghiên cười dịu dàng, trong mắt lại tràn ngập cảnh cáo:
“Đến lúc đó đừng trách tôi trở mặt không biết người đòi bồi thường, dù sao một bộ quần áo vẫn rất đắt, có lẽ thím Vương không nguyện ý bỏ tiền mua đúng không?”
Vương Kim Nga và Miêu Hồng Hà bị một câu của Lục Thanh Nghiên chặn họng không nói nên lời.
“Còn không phải chỉ là bộ đồ rách thôi sao, làm như người ta hiếm lạ lắm không bằng.
”
Miêu Hồng Hà ôm Cẩu Đản còn đang kêu khóc trong lòng Vương Kim Nga, đau lòng an ủi:
“Cẩu Đản ngoan, ngày khác mẹ về nhà bà ngoại kiếm quần áo mới cho con.
”
Miêu Hồng Hà gả vào Trần gia bảy năm, chỉ sinh được một đứa con trai là Cẩu Đản, sau này cũng mang thai hai đứa bé nhưng đều không hiểu sao lại sinh non.