Trở Lại Thập Niên 70 Xiêu Lòng Trước Chàng Trai Thô Kệch


"Tiểu Tiểu, sao con lại ở đây? Nghỉ ngơi đủ chưa? Dì Quách lau tro bẩn trên tay rồi vội vàng đi tới.
Tô Tiểu Tiểu đặt nồi và rổ lên sườn núi, đổ đầy cho cô một bát lê hầm lớn đường đá.
"Khi nghỉ ngơi, con đun sôi một nồi nước đường.

Mùa thu khô ráo và dễ nổi giận, dì, dì uống nhiều hơn.

Cô mỉm cười.
Dì Quách lén lút liếc nhìn cái vạc, rất nhiều quả lê và chà là đỏ trong đó làm dì sợ hãi.
"Cảm ơn con, con là một đứa bé ngoan." Dì Quách cầm lấy bát và nếm thử, hương vị ngọt ngào khiến trái tim bà càng thêm vui vẻ.
"Tiểu Tiểu, khi nào Dã Tầm muốn đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, hai người cùng nhau tìm đến anh ta.

Xem có thiếu thứ gì không, muốn ăn gì thì để anh ấy mua cho con, đừng tiết kiệm tiền cho thằng bé.

Thỉnh thoảng hắn lên núi săn bắn, kiếm được rất nhiều tiền, trước kia nó không có chỗ để dùng, cho nên bây giờ không thể dùng hết cho con.



Anh ta không chỉ lên núi để săn bắn, chỉ một phần nhỏ của trò chơi được bán cho các hợp tác xã cung cấp và tiếp thị, và có một nguồn tiền.
Trên thực tế, hầu hết chúng được bán trên thị trường chợ đen, và anh ta kiếm được rất nhiều tiền.
Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm trong lòng, nhưng cô không biết dì Quách có biết không.
"Cảm ơn dì." Cô ngoan ngoãn trả lời.
Khi dì Quách thấy cô hào phóng như vậy, khuôn mặt cô sắp nở nụ cười như một bông hoa.
Cô ấy chỉ thích một cô gái có khí chất như vậy.
Nếu cậu con trai hôi thối của bà giống như hai chị dâu của mình, ăn nhiều trứng sẽ khiến cô cảm thấy đau khổ cả ngày.
Cô sợ rằng mình sẽ có thể sống ít hơn vài năm.
Dì Quách sợ lãng phí thời gian, vì vậy uống nước ngọt thành hai ngụm rồi trả lại bát cho Tô Tiểu Tiểu.
"Mau đi đi, thằng nhóc đó làm việc rất nhanh, ta sợ mọi người sẽ chạy trốn khi đã muộn." Cô khó chịu khuyên nhủ.
"Được."
Tô Tiểu Tiểu nhìn dì Quách đặt bát trở lại trong giỏ, vừa muốn đứng dậy cầm nồi, dì Quách vội vàng nói: "Cầm nồi nước đường lớn như vậy quá nặng, ta sẽ giúp con mang tới." ”
"Nó không nặng, con sẽ đi bộ vài bước để đến đó." Tô Tiểu Tiểu xấu hổ nhờ mẹ chồng tương lai giúp mình chuyện này, vội vàng lắc đầu từ chối.
Dì Quách nghĩ nghĩ, cảm thấy không thể trì hoãn quan hệ giữa hai người trẻ tuổi nên không khăng khăng nữa.
"Anh Giang, sao hôm nay anh lại tới đây giúp Tô Tiểu Tiểu làm việc? Anh thật sự sẽ cưới cô ấy sao? ”
Một thanh niên gầy gò đen sì cọ xát đến bên cạnh Giang Dã Tầm , tò mò hỏi.
Giang Dã Tầm lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Tôi kết hôn với ai, còn cần sự đồng ý của cậu?" ”
"Không phải! Không! Người đàn ông nhanh chóng lắc đầu rầm rầm.
"Chỉ là trong thôn có tin đồn rằng Tô Tiểu Tiểu và Phan vĩnh Thắng đi cùng là vị hôn thê của người yêu thời thơ ấu của anh ta.

Chúng tôi cũng sợ rằng Tô Tiểu Tiểu sẽ nói dối anh và muốn lợi dụng anh để làm việc cho cô ấy, để cuộc sống trong đội có thể tốt hơn.


Lúc này, người đàn ông vẫn lộ ra vẻ oán hận.
Người ta nói rằng những thanh niên có học thức ở thành phố này nhìn xuống đôi chân lầy lội của họ ở nông thôn.
Nhưng không phải tất cả các chân bùn đất nước đều thích ca ngợi đôi chân hôi thối của người dân thành phố của họ.
Ánh mắt Giang Dã Tầm đột nhiên trở nên lạnh lùng, giọng điệu càng thêm ảm đạm và hấp dẫn, "Phan Vĩnh Thắng lan truyền tin đồn sau lưng, muốn xác nhận quan hệ với Tiêu Tiểu Tiểu, cô ấy không biết gì cả.



"Cái gì?" Đôi mắt của người thanh niên mở to vì sốc, "Phan Vĩnh Thắng đó trông giống như một quý ông, nhưng anh ta tàn nhẫn như như vậy”
"Tiểu Tiểu Tiểu sau này sẽ là chị dâu của anh, đừng để tôi nghe nữa, anh nói cô ấy không tốt." Giọng điệu của Giang Dã Tầm càng ngày càng nghiêm khắc cảnh cáo.
Người thanh niên gật đầu thật mạnh: "Anh Giang, anh đừng lo lắng, vì Tô Tiểu Tiểu là chị dâu của chúng ta, vậy thì chúng ta nhất định sẽ bảo vệ cô ấy." Nhưng Phan Vĩnh Thắng đó quá ghê tởm, chúng ta có nên ......!không? ”
"Tôi không cần cậu, tôi sẽ tự mình làm."
Giang Dã Tầm khép hờ mí mắt, nghĩ đến dáng vẻ phồng lên của Tiêu Tiểu Tiểu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cô ấy nên vui vẻ tự làm điều đó.
"Vậy anh Giang, gần đây chúng ta có vào núi không? Chị dâu tôi trông gầy và yếu, vì vậy cô ấy cần phải uống một số chất bổ sung tốt, phải không? Trước đây anh không quan tâm đến những thanh niên có học thức này, họ đã phải chịu đựng rất nhiều khi mới đến lữ đoàn của chúng ta.


"Hả?" Dã Tầm khịt mũi khó hiểu.
"Những thanh niên có học thức này về cơ bản là từ phía nam và tây nam, và họ không biết mùa đông của chúng ta lạnh như thế nào, quần áo bông và mền mỏng, và họ sẽ đóng băng và cháy trong nhiều ngày.

Hơn nữa, ngôi nhà của Học viện Thanh niên Giáo dục đang bị hư hỏng, và bức tường lửa hoàn toàn không được sử dụng.

Chưa kể cái nóng, ngay cả gió lạnh cũng không chịu nổi.
Những thanh niên có học thức đó lười biếng, họ nhặt ít củi hơn, và họ thường không nghĩ rằng khi tuyết rơi, họ không có đủ củi, và họ không thể lên núi nữa.

Anh Giang, anh và chị dâu có thể kết hôn trước một năm, chị dâu anh không thể ở nhà thanh niên có học vào mùa đông.



Sau khi thanh niên nói xong, hắn nhìn Giang Dã Tầm với vẻ mặt lo lắng.
"Chúng ta hãy thực hiện thêm một vài chuyến đi lên núi và kiếm tiền." Giang Dã Tầm cau mày.
Hắn chỉ có thể đưa tiểu trí thức trở về Thượng Hải trong dịp Tết Nguyên đán, nhất định sẽ không thể kết hôn trước tuyết rơi.
"Vậy thì tốt hơn là có thể tạo ra một số thứ lớn, cừu, lợn, và hiện đang thiếu chúng.

Nhân tiện, họ cũng muốn hươu, nói rằng sẽ là mùa đông, và một số người yêu cầu máu hươu và nhung nhung với giá cao, và chúng tôi muốn có thể có được một con, có thể đáng giá ít nhất ba con lợn rừng.

Người thanh niên xoa hai bàn tay vào nhau và nói với một cái nhìn trống rỗng.
Ngay khi Giang Dã Tầm vừa nghĩ tới, liền nghe thấy một giọng nói đang suy nghĩ cả ngày lẫn đêm, giống như đang gọi tên mình.
Anh ta đứng thẳng lên và nhìn về hướng sườn núi.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, mềm mại đó
hehe chương này dịch dài phết :3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận