Trở Lại Thập Niên 70 Xiêu Lòng Trước Chàng Trai Thô Kệch


“Em không sợ! Em chỉ muốn gả cho anh!” Tô Tiểu Tiểu vội vàng cắt lời anh.

Sợ rằng anh thật sự nghĩ rằng mình bị áp lực từ những lời đồn sẽ xuất hiện sau này nên mới gả cho anh.

Đã quyết định sống tốt với người đàn ông này, cô sẽ không để giữa họ có bất kỳ hiểu lầm nào.

“Anh chỉ là một người nông dân, em gả cho anh có thể cả đời này cũng không về lại thành phố được.

” Giang Dã Tầm giọng khàn khàn nhắc nhở.

Không nói rõ ràng, anh sợ cô tiểu tri thức sẽ hối hận.

Nhưng nói ra rồi, anh lại sợ nghe thấy câu trả lời làm mình hối hận.

Tiếng nói run run của người đàn ông khiến Tô Tiểu Tiểu đau lòng không thôi.

“Em không sợ! Em chỉ muốn gả cho anh!” Cô rúc đầu vào cổ Giang Dã Tầm, giống như con mèo nhỏ cọ cọ.

Giang Dã Tầm ngừng thở, không kiềm chế được, ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng.

“Là em chủ động quyến rũ anh, đừng hối hận đấy.

” Anh cắn răng, cố gắng kiềm chế sự phấn khích như dung nham trong lòng.

Anh không biết tại sao cô tiểu tri thức lại đột nhiên thay đổi thái độ.


Nhưng đã cho anh cơ hội mộng tưởng trở thành hiện thực, thì cả đời này anh cũng không buông tay.

Anh biết rằng làng quê này không thể sánh với thành phố lớn, cô tiểu tri thức gả cho anh, chính là chịu thiệt thòi rất lớn.

Nhưng anh thề sẽ không để cô tiểu tri thức chịu khổ mãi, anh sẽ cố gắng hết sức để cô sống cuộc sống tốt đẹp, cũng sẽ đưa cô về thành phố.

“Vậy anh phải nhanh chóng đến cưới em.

” Tô Tiểu Tiểu đưa tay chạm vào ngực rắn chắc của anh.

Khóe miệng cong lên, ngọt ngào và mềm mại.

“Được!” Giang Dã Tầm gật đầu mạnh.

Đôi mắt mở to, đầy nhiệt huyết và tập trung nhìn cô gái nhỏ trong lòng.

Anh muốn đem cô hòa vào cơ thể mình.

Bao nhiêu lần khát khao trong những đêm khuya, giờ đã thành hiện thực, làm sao anh có thể kiềm chế được bản thân.

Giang Dã Tầm ôm Tô Tiểu Tiểu vào nhà, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Vừa định rời đi, cô gái nhỏ lập tức dính vào.


Cô không nói gì, chỉ mím chặt môi, xấu hổ và ngượng ngùng, tay từng chút một lần lên eo anh.

Không chỉ vậy, cô còn không ngừng cọ quậy.

Chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, giờ đã bị kéo ra một khe hở.

Sự mềm mại mịn màng chạm vào lưng khiến cơ bắp Giang Dã Tầm căng cứng, hơi thở trở nên nặng nề.

Sợ bị những người theo sau thấy, anh kéo chăn phủ lên người Tô Tiểu Tiểu.

Cánh tay còn lại giấu dưới chăn, từ từ ôm chặt eo cô.

“Ngoan, buông ra nào, họ sắp đến rồi.

” Giang Dã Tầm giọng trầm trầm dỗ dành.

Tô Tiểu Tiểu biết phải buông ra, nhưng cô không thể kiểm soát được bản thân.

Cắn nhẹ môi dưới, cô cố gắng dùng hết sức.

Nhưng mới rời ra một nửa, cô đã cảm thấy dùng hết sức lực.

Điều này làm cô lo lắng đến đỏ mắt.

Giang Dã Tầm thấy vậy, trái tim đau nhói.

“Tổ tông của anh ơi, anh hứa với em, giờ buông ra, khi nào có cơ hội, anh sẽ để em ôm thỏa thích, được không?”
Anh đã bị hành hạ đến không còn chút kiên nhẫn, chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành.

“Ai thèm ôm anh chứ? Toàn mùi mồ hôi!” Tô Tiểu Tiểu vừa xấu hổ vừa tức giận trách móc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận