Trở Lại Thập Niên 80 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu


Hàn Chính Bình chạy nhanh như gió, đến khúc rẽ vào đầu ngõ nhỏ này anh chạy vòng vào trong, trông thấy cô cũng chợt sững sờ nhưng rồi lại nhanh chóng chạy vào bên trong, mấy người đằng sau vừa thở phì phò vừa đuổi theo.

Trái tim của Cố Tư Tinh nhảy vọt lên tận cổ họng, trước đây sao lại không biết đầu óc của Hàn Chính Bình không đủ tốt chứ?Anh chạy vào ngõ nhỏ này làm gì hả?Thế này còn không phải tạo cơ hội cho người ta chọc ba ba trong bình hay sao?Đang nghĩ thì đằng trước đã đánh nhau rồi, bốn, năm người vây quanh một mình Hàn Chính Bình.

Sắc mặt anh lạnh lùng, trong mắt tản ra tia sáng sắc bén giống như con sói trên thảo nguyên, ra tay cũng vừa nhanh vừa độc, chuyên môn tấn công vào chỗ chí mạng nhất của người ta.

Lúc này, đã có một tiểu tử ôm háng ngã lăn ra đất.

Cố Tư Tinh chưa từng thấy Hàn Chính Bình như vậy bao giờ, trong trí nhớ của cô, anh luôn luôn sạch sẽ lạ thường, lại thường xuyên mỉm cười, trông có vẻ rất tốt tính.


Lúc này nhìn thấy Hàn Chính Bình dữ dằn như thế, Cố Tư Tinh chợt hoảng hốt, sau đó cúi người nhặt một viên gạch định ném qua, bình thường cô luôn gọi anh Chính Bình, bây giờ nhìn thấy anh bị người đánh hội đồng, cô không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vậy thôi mà Cố Tư Tinh đã nghĩ rất nhiều, cô đã nghĩ đến chuyện ra ngoài gọi người tới đây, trẻ con đánh nhau, người lớn vừa tới là tất cả giải tán hết, nhưng lỡ như tất cả bọn họ đều bị bắt vào đồn công an thì sao?Những năm tám mươi này đi đến đâu cũng có thấy có người đeo băng tay đỏ đi kiểm tra.

Nếu như vào đồn công an, nói không chừng sẽ để lại tiền án tiền sự, đó chính là chuyện có liên quan đến cả một đời cho nên cô quyết định tự mình ra tay, giúp anh đáy nhau, cùng lắm thì bị đánh vài cái nhưng cũng không có gì ghê gớm cả.

Nghĩ đến đây, cô cúi người nhặt một viên gạch rồi bước qua đó với vẻ hùng dũng oai vệ.

Còn chưa tiến lại gần đã thấy Hàn Chính Bình nghiêng người về trước, lập tức tông ngã một tiểu tử cao hơn anh nửa cái đầu, sau đó vớ ngay lấy một viên gạch đập mạnh một cái vào đùi của đối phương, tiểu tử kia á lên một tiếng đầy đau đớn.

Nhưng Hàn Chính Bình cũng không hề dừng lại, anh húc đầu gối vào ngực đối phương, một tay bóp cổ cậu ta, một tay giơ cao viên gạch lên, bộ dáng muốn đập nát sọ đối phương.

Mấy tiểu tử khác sợ hãi đứng ngây người tại chỗ, bình thường bọn họ đánh nhau cũng chỉ đùn đẩy vài cái, hoặc là tung quyền đá cước lên người đối thủ, nào ngờ cái tên công tử bột này lại cược cả mạng như thế.

“Tao phục rồi! Tao phục rồi!” Tiểu tử bị ấn xuống đất lớn tiếng kêu lên.

Không phục cũng không được, con mẹ nó, tên công tử bột này đánh nhau quá tàn nhẫn, cứ y như sói vậy.

Hàn Chính Bình thấy cậu ta xin tha mới buông người ra rồi đứng dậy, nói với giọng lạnh lùng: “Cút!”Mấy tiểu tử vội vàng vắt chân lên cổ chạy mất, bọn họ vốn còn tưởng tên công tử bột này là một tay gà mờ, nhưng ai ngờ người ta lại là vương giả.


Cố Tư Tinh thấy người chạy rồi cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, thật ra cô cũng rất sợ đau.

Hàn Chính Bình đi qua đó, duỗi tay cầm lấy viên gạch trong tay cô rồi ném đi: “Lá gan của em cũng lớn lắm đấy.

”Trên gương mặt anh mang theo nụ cười, lại trở về với dáng vẻ ôn hòa thường ngày.

Cố Tư Tinh thậm chí còn nghi ngờ anh bị tâm thần phân liệt.

“Thật ra vừa rồi tay chân em đều run hết cả lên.

” Cô run một cái đầy khoa trương khiến Hàn Chính Bình bật cười vui vẻ.


“Sao em lại ở đây?”“Vừa mới học đạp xe xong nên em chạy qua đây lượn một vòng.

” Cố Tư Tinh thuận miệng nói dối.

Hàn Chính Bình vừa cười vừa xoa đầu cô, mái tóc trong tay rất mềm mại, xoa vào có cảm giác thật thoải mái nên anh lại xoa thêm vài cái nữa.

Hôm nay tóc của Cố Tư Tinh do chính cô tự buộc, vốn đã được buộc gọn rồi nhưng bị anh xoa vài cái lại lỏng ra, cô giơ tay đánh vào tay anh: “Anh làm hỏng kiểu tóc của em rồi.

”Hàn Chính Bình phì cười: “Em gọi đây là kiểu tóc ấy hả?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận