Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu


"Cởi y phục?" Sửng sốt, Ngôn Khanh chớp mắt nghi hoặc, nghĩ gì thì hỏi nấy: "Yêu Yêu này, sao kết anh lại phải cởi đồ thế?"
Tạ Thức Y rất hiếm giải thích cho người khác nghe.

Cụp mắt, truyền đôi chút linh lực vào hồ, hắn trả lời rất chậm bằng chất giọng thanh và lạnh: "Kết anh là quá trình tu sĩ ngưng tụ linh khí thành 'bản thân'.

Trước kia ngươi đã đến hóa thần, 'bản thân' được cố định, vậy nên để nặn lại nguyên anh thì phải phá trước, lập sau.

Mà quá trình phá vỡ 'bản thân', thì đau đớn."
Ngôn Khanh tò mò: "Đau đớn? Đau đến độ nào?"
Tạ Thức Y liếc nhìn y: "Đến độ ngươi không thể nào chịu thấu."
Điều này làm Ngôn Khanh bật cười.

Y nghiến răng: "Ta không chịu thấu? Lấy ví dụ xem?" Kiếp trước y rảo bước khắp thành Thập Phương, khắp hang Vạn Cốt, mà chưa ai dám nói vậy với y hết.
Tạ Thức Y có chút ý giễu cợt: "Hẳn là giống với cảm giác ngươi ngã đi ngã lại từ mái nhà xuống một vạn lần."
"..."
Ngôn Khanh nuốt trôi lời châm chọc.
Ví dụ của Tạ Thức Y khiến y chỉ biết gượng cười mà không tìm được lời bác bỏ.
Lần đầu gặp nhau, ấn tượng của hai người dành cho nhau đều tệ hại.

Y cho rằng Tạ Thức Y là một kẻ cô độc, lạnh lùng, và điên dại.

Còn Tạ Thức Y lại nghĩ Ngôn Khanh là một gã phế vật bộp chộp, sợ khổ sợ đau.
Đêm hè ấy- cái đêm mà những hiềm khích ban đầu được gỡ bỏ- thoảng như đã cách cả một đời.
Ngôn Khanh lại không thể ngăn mình khỏi bật cười.

Giũ mình khỏi hồi ức, y nói với vẻ bất đắc dĩ: "Được rồi." Đoạn y nhấc tay, cổ tay trắng ngần lộ ra khỏi tay áo.

Những ngón tay chậm rãi tháo mũ đội đầu, làm cho mái tóc bung xõa.

Có lọn tóc đen trượt qua xương quai xanh của y, tôn lên nước da trắng lạnh, mịn màng.

Cái hõm khẽ lõm xuống như một lời mời trong yên lặng, một lời mời gờn gợn sắc xuân.
Dù biết Tạ Thức Y sẽ không nhìn, nhưng lúc khều đai áo Ngôn Khanh vẫn nhởn nhơ nói một câu.
"Nhớ tránh đi đấy nhé, Tiên Tôn."
Tạ Thức Y đằng sau phát ra một tiếng giễu cợt rất trầm và lạnh.
Vén tóc, Ngôn Khanh khẽ liếc nhìn, chẳng cần quay đầu y cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Tạ Thức Y.
Y cởϊ áσ ngoài, đồ lót, và thản nhiên bước vào hồ lạnh.
Chiếc hồ đặt chính giữa rừng mơ trên đỉnh Ngọc Thanh này, dù gọi là hồ lạnh đấy, nhưng lại chẳng lạnh chút nào.

Nước hồ có màu trắng sữa, mái tóc đen và sợi chỉ đỏ của Ngôn Khanh nổi lên mặt hồ.

Khuấy khuấy nước, rồi chợt nghĩ đến điều gì, y bèn cười hỏi: "Yêu Yêu, trước kia ngươi hay đến đây à?"
Tạ Thức Y không đáp, chỉ lạnh nhạt nói: "Kết anh đi, ta ở bên cạnh trông chừng."
Ngôn Khanh: "Ờm."
Dựa lưng lên bờ, y nhắm mắt, nghịch ngợm cọng cỏ vừa mới tiện tay rứt đứt- gấp đi gấp lại.

Đối với Ngôn Khanh, kết anh là chuyện đơn giản, không đáng chiếm đi sự chú ý của y.
Tiếng cười lạnh chế giễu của Tạ Thức Y luẩn quẩn trong đầu Ngôn Khanh.
Càng nghĩ càng giận, Ngôn Khanh gập mạnh cọng cỏ, đầu thầm nghĩ, sao ngày xưa y lại không ức hiếp Tạ Thức Y như giờ cho thỏa kia chứ!
Làn nước ấm áp mơn trớn ngoài da thịt, mà bên trong đan điền, sự ngưng kết linh lực cũng sinh ra dòng nhiệt.

Tìm được cảm giác, Ngôn Khanh truyền khí vào thần thức và bắt đầu nghiêm túc kết anh.
Hoa mơ rối bùng, rơi lên tóc, rồi lên vai y như nhỏ máu, sau lại đáp xuống hồ, nhẹ nhàng như một nụ hôn.
Tạ Thức Y im lặng đứng phía sau y.
Ngôn Khanh chợt nghĩ.
Cảnh tượng này thật ra rất thú vị, đổi vai, họ sẽ hóa thành đối phương ở thành Thập Phương ngày gặp lại.
*
Ở thành Thập Phương, Ngôn Khanh là một truyền thuyết.
Thiếu thành chủ thành Thập Phương lừng danh nhờ tàn bạo, nhờ dung mạo, nhờ sáng nắng chiều mưa và nhờ khẩu Phật tâm xà.

Thậm chí do ham thích dị hợm và nói năng thâm độc, mà toàn bộ kẻ ác trong thành đều không một ai để ý đến khuôn mặt ưa nhìn của "mỹ nhân thành Thập Phương trong truyền thuyết".

Nhắc tới tên y, ai nấy đều chất đầy phẫn uất trong lòng.
Thủy tạ Hồng Liên cảnh cũng như tên, trồng đầy hoa sen đỏ.
Đó là một lầu các xây trên ao sen, cột kèo, trang trí thuần một màu đỏ chót.
Nơi hành lang khúc khuỷu quanh co, những chiếc đầu lâu trắng ngà ónh ánh được chong đèn xanh u ám.
Vào lễ tế ngày của bách thành Ma vực.
Cắn quạt xếp, Ngôn Khanh vừa buộc tóc vừa bước ra.

Bên ngoài là gái gái trai trai thướt tha và yểu điệu quỳ suốt dọc dãy hành lang sâu hoắm.
Lão thái giám cạnh y trưng ra cái mặt thăm mồ mười năm như một.

Cầm phất trần, mặt lão đầy nếp gấp.

Theo sau lão là một đám tiểu thái giám, tất cả đều là đầy tớ mà Hoài Minh Tử sắp đặt cho y với tấm lòng "thiện lành".
Lão thái giám cất giọng the thé: "Thiếu thành chủ, bảy hồn sáu phách ngài không ổn định.

Theo lão nô nhận định thì song tu là biện pháp củng cố hồn phách nhanh chóng nhất.

Đám người này lão nô đã sàng lọc tỉ mỉ từ khắp thành Thập Phương, người nào người nấy đều xuất sắc cả về ngoại hình, tư thái, cho đến thể chất.

Ngài xem thử có ưng mắt kẻ nào chăng?"
Tùy ý vén một lọn tóc qua tai, Ngôn Khanh cầm cây quạt xếp xuống.

Tay áo đỏ phất qua dãy hành lang nối liền từ những tấm gỗ, nhịp bước thoáng ngừng, y nhìn xuống một cậu trai mặc đồ màu trắng.
Nhận ra ánh nhìn chăm chú của Ngôn Khanh, cậu trai lập tức quỳ nghiêm chỉnh, đoạn chậm rãi ngẩng đầu và nở một nụ cười.
"Thiếu thành chủ."
Một âm sắc ngọt, nhu mềm, và nơm nớp.

Một gương mặt thuần khiết đáng yêu.

Một thân hình mảnh mai, dễ dàng ôm trọn.
Trang phục trắng thuần điểm thêm nét cho cậu ta cái màu trong trẻo.
Chớp chớp mắt, Ngôn Khanh tò mò hỏi: "Cậu đây là biết phải đến gặp ta, nên mới tự mặc đồ tang trước đấy hả?"
Cậu trai trẻ: "..."
Lão thái giám: "..." Lão bắt đầu nhéo phất trần.
Bước tiếp, lần này Ngôn Khanh bắt gặp một thiếu nữ quyến rũ trang điểm mặn mà.

Trong bộ đồ nửa hở nửa kín, nàng ta lúng liếng một đôi mắt gợϊ ȶìиɦ e ấp, dường như đang ấp ủ một nụ cười trao gửi người trước mặt.
Ấy thế mà Ngôn Khanh lại hít hà một hơi, tay cầm quạt lập tức ngăn nàng, rồi khuyên nhủ: "Cô nương chớ cười.

Cô biết hành lang Hồng Liên của ta làm từ gì không? Gỗ đàn hương đỏ, một miếng nghìn vàng.

Phấn trên mặt cô cười đâu rụng đấy, thế thì dọn dẹp sẽ nhọc nhằn lắm đây."
Cô nương: "..."
Lão thái giám nhéo phấn trần mạnh hơn nữa.
Ngôn Khanh chẳng khác hoàng đế tuyển phi.

Đã vậy lại còn là một hoàng đế xét nét, khó chiều, ngoa ngoắt.
"Xem bác gái ấy khóc lóc kìa, đừng bảo là ngươi cướp dân nữ đến đây đấy nhé Thất công công.

Nhỡ người ta ở nhà còn con nhỏ thì sao.

Ngươi đúng là thiếu đức."
Thiếu nữ cố rặn nước mắt để trông cho yếu mềm: "..."
Có thiếu nam còn đánh bài lạt mềm buộc chặt, vừa thấy y là gào khóc om sòm đòi nhảy hồ tự vẫn.

Với tinh thần bất khuất kiên trinh, cậu chàng đinh ninh với vẻ đầy trong sạch: "Thả ta về! Ta sẽ không bao giờ khuất phục trước nhà ngươi!"
Ngôn Khanh liền quay đầu liếc lão thái giám.

Lão thái giám ngẩng đầu ưỡn ngực, làm bộ vô can: "Vị công tử này tính tình kiên trung, không biết có khơi dậy được tí hứng thú nào từ Thiếu thành chủ không?"
Khẽ nhếch môi, Ngôn Khanh chỉ cây dâu mắng cây hòe: "Thất công công này, lão nghĩ sao con người ta lại có thể mâu thuẫn đến diệu kỳ vậy nhỉ? Vừa có thể mất não, vừa có thể suy nghĩ quá thừa."
"..." Lão thái giám tức đến mức mọc được thêm cả một nếp nhăn.
Ngôn Khanh đi đến cửa rồi mà vẫn không yên.

Một con cóc đen bất chợt nhảy từ ao sen tới chỗ chân y, cất tiếng kêu ộp oạp.

Lập tức, đoàn người đóng vai "phi tần chờ tuyển" vừa bị y hành hạ cả chặng đường nín thở, im thin thít.
Ngôn Khanh cúi đầu và nhìn con cóc mấy giây.

Rồi y mở quạt xếp, che mặt cười, cặp mắt đào hoa cong cớn: "Chà, Thất công công này, lão khách sáo quá rồi.

Thế nào mà phải đưa cả người nhà lão đến giới thiệu cho ta chứ."
Thất công công: ...
Thất công công đảo mắt trắng dã, suýt thì tức ngất.
May sao lão cũng hầu hạ Ngôn Khanh đã lâu nên quen cả rồi, bực bội chẳng mấy chốc là lại ngậm bồ hòn làm ngọt ngay.

Cầm phất trần theo sau, lão rủ rỉ với cặp mắt gằm ghè như rắn độc: "Lão nô chỉ tò mò thôi...!Suốt mấy năm qua, lão đã tìm hàng ngàn hàng vạn mỹ nhân từ nam đến nữ, từ trẻ đến già, từ đáo để đến hồn nhiên.

Nhưng Thiếu thành chủ lại không ưng ai cả, rốt cuộc ai mới có thể lọt vào mắt Thiếu thành chủ được đây?"
Ngôn Khanh khoác một tấm da người trắng nhởn, áo đỏ, tóc đen, nom trăng hoa mà quyến rũ.

Y sửa lời cho lão: "Thất công công thế này là nghĩ cạn rồi.

Thế gian nào hiếm mỹ nhân, duyên phận mới là thứ hiếm."
Thất công công giận mà không dám nói: "Duyên phận? Lão nô xin được chỉ bảo thêm."
Ngôn Khanh chẳng muốn nhiều lời: "Ông trời xếp phận se duyên, vậy thì lẽ dĩ nhiên, duyên phận cũng phải từ trời cao bước xuống."
"Người có duyên với ta- người được trời cao phái xuống, hẳn sẽ bước qua con đường mà ta từng bước."
"Chà, người ấy sẽ ra đời trong hang Vạn Quỷ, rồi vượt qua núi thây biển máu, gạt chướng khí sương mù, giẫm lên xương trắng mà bước về phía ta."
Thất công công: "..." Đến lấy mạng ngươi hay sao hả!?
Ma vực nằm tại ba tầng dưới của Cửu trùng thiên.

Nơi này âm khí nồng nặc, ma khí bừng bừng.

Ở đó, hang Vạn Quỷ là nấm mồ tử nạn của ác nhân suốt cả vạn năm, những kẻ có thể sống sót rời khỏi đó nào có ai là hạng tầm thường.
Thành Thập Phương là thành đứng đầu Ma vực.

Lễ tế ngày của bách thành trong mắt một đám vô phép tắc, chỉ biết xây dựng quyền hành nhờ chém gϊếŧ, chỉ là một nghi thức.
Đám đông tẽ ra như nước triều khi Ngôn Khanh bước đến.

Nhờ phước lão thái giám, nghe tin y có mặt, toàn bộ thành Thập Phương đều phải bôi phấn bôi vôi mặc xanh mặc đỏ để tránh bị Thiếu thành chủ "tuyệt sắc" mà hoang dâm vô độ vừa mắt, để rồi bị đem về thủy tạ Hồng Liên.
"Tham kiến Thiếu thành chủ."
"Tham kiến Thiếu thành chủ."
Bọn họ quỳ suốt dọc con phố.
Bất luận là trai tráng vạm vỡ hay là lão già quắt queo, thì họ đều "muôn màu muôn vẻ", "khoe sắc khoe hương".
Cảnh tượng sặc sỡ làm Ngôn Khanh phải hít hà, sau đó lại lách vội qua bụi rậm nghìn hoa mà chỉ dám dùng quạt che mắt.
Cổng thành Thập Phương thường không dễ mở, và cũng không mở vào ngày hôm nay.

Thành chủ của các thành trì còn lại đứng trước cổng, để mình chìm vào cái màn chướng đen đặc bao phủ khắp Ma vực hết năm này qua năm khác.

Sắc mặt u ám, họ đều đang chờ Ngôn Khanh đi lên cổng thành và tưới rượu xuống đất.
Gọi là tưới rượu, nhưng thực chất chung đựng đầy máu- máu cứa từ tim của thành chủ thành Hắc khi tự tiện xông vào thành Thập Phương lần trước.
Đầu gã này giờ còn đang bêu trước cổng thành Thập Phương.
Biểu trưng cho lời uy hiếp.
"Đã để chư vị phải đợi lâu."
Ngôn Khanh luôn mỉm cười khi nói, thoạt trông vừa dịu dàng vừa biếng nhác.
Nhưng khi bóng áo y lướt trên đất tường thành, toàn bộ người bên dưới đều nín thở, giấu đi vẻ tàn bạo lóe lên trong ánh mắt mình và hoàn toàn im phăng phắc.
Ngôn Khanh đặt tay lên cái gờ của tường thành, sợi hồn quấn cổ tay rủ xuống.

Mang danh thần khí thời thượng cổ, sợi Chức Nữ trông diễm lệ vô song, chuyển động tiêu dao của nó trong không khí cũng vì thế mà lộng lẫy.

Có điều người dưới cổng thành không ai không biết sức mạnh kinh rợn của nó khi đâm xuyên qua mắt, cắt nát thần hồn.
Cúi đầu, liếc nhìn với ánh mắt dửng dưng, Ngôn Khanh hỏi: "Có vẻ đã thiếu mất một ai đó chăng? Ồ, thành chủ thành Xích còn chưa đến?"
Lão thái giám nhắc nhở: "Bẩm Thiếu thành chủ, thành chủ thành Xích vào hang Vạn Quỷ mấy bữa trước rồi."
Ngôn Khanh: "Đúng là chuyện lạ.

Ta còn tưởng hắn sẽ đến thành Thập Phương trả thù kia chứ."
Lão thái giám chỉ cười ngoài mặt: "Sao có thể chứ, Thiếu thành chủ nói đùa rồi."
Ngôn Khanh: "Rượu đâu." Lão thái giám liền vỗ tay ra hiệu cho người bưng lên ba chung máu.
Chung làm từ ngọc bích, xuyên thấu qua lớp vỏ ngọc trong suốt là chất lỏng sóng sánh phát sáng tà tà.
Quen thói gây hấn với người ta, Ngôn Khanh lại nói: "Sao trông máu lại có phần vơi bớt.

Thất công công, lão không thừa cơ ta không để ý mà uống trộm đấy chứ."
Thất công công cười gượng gạo: "Lão nô nào có lá gan này, Thiếu thành chủ nhớ nhầm rồi." Mà lòng lão thì căm giận: nhà mi mà có lúc nào không để ý thì đã chết được tám tỉ lần rồi.
Bưng chung rượu đầu tiên, Ngôn Khanh tiến lên trước và nhếch môi cười.
Sau đó, y vén nhẹ tay áo, rót máu xuống dọc tường thành.
Máu đỏ kéo lê thành một vệt dài và nhỏ xuống đất thành những tia gián đoạn trên nền đất.
Trong bước nhạc đệm Ngôn Khanh nói cười như thể hàn huyên: "Thành chủ bế quan, lễ tế lần này bởi vậy sẽ do ta chủ trì.

Để xem nào, tính ra cái chết của thành chủ thành Hắc cũng thật là quái gở.

Trăm nghìn cách đến thăm hỏi thành Thập Phương, sao hắn lại phải chọn phương pháp cực đoan vậy chứ.

Người khác không biết lại tưởng thành chúng ta tiếp khách đáng chê."
Chư vị thành chủ dưới cổng thành: "..."
Nói đoạn Ngôn Khanh lại chậm rãi tiếp lời: "Nghe nói thành chủ thành Xích và thành chủ thành Hắc thân thiết lâu năm, cũng quả là đáng tiếc."
Âm điệu nhẹ nhàng tan theo gió, Ngôn Khanh bỗng mỉm cười nhè nhẹ.
"Tiếc rằng, lại chẳng thể đuổi kịp đoạn đường cuối cùng của người huynh đệ này."
Chung thứ hai rót xuống, bàn tay cũng chớm buông.

Trong nháy mắt, chung rượu ngọc bích rơi xuống nát tan tành.
"Ngôn Khanh!"
Cùng khoảnh khắc âm thanh vỡ nát vang lên là sự phát ra của tiếng gào tuyệt vọng bị kìm trong cổ họng.
Sương mù rủ rỉ, ác quỷ thét gào.

Thành Thập Phương- chủ thành Ma vực- đã bắt trọn vị trí địa lý mấu chốt nhất và cũng chính là vị trí đối diện với hang Vạn Quỷ.
Ma vực không có mặt trời.

Dù là ban ngày bầu trời vẫn xanh đen cuồn cuộn những đám mây ục ịch, biểu trưng cho một sự hỗn độn của đất và trời.

Dường như tiếng gọi ấy chẳng thể lọt vào tai, Ngôn Khanh bình tĩnh nhấc chung ngọc cuối cùng.

Chung máu, áo đỏ, và cổ tay màu sương đọng, trở thành màu sắc sống động duy nhất giữa thế gian.
"Ngôn Khanh!" Tiếng gầm cất lên từ thành chủ thành Xích chứa đầy căm thù và sợ hãi, nhưng đến giờ đã rướm cả run rẩy và vẻ tuyệt vọng cầu xin.
Ngôn Khanh cũng ngẩn người.

Y luôn giữ cặp mắt lạnh lẽo song song với nụ cười thường treo trên khóe miệng, giờ đây cặp mắt ấy đang chậm rãi nhìn sang từ phía cổng thành.
Ma vực u ám quanh năm.

Sương và chướng len lỏi trong khắp cái màn đêm không thể xé rách của nơi này.

Mà ở đó, hang Vạn Quỷ là cội nguồn tội ác.

Một kẻ bước ra từ hang Vạn Quỷ như Ngôn Khanh sao có thể không hiểu rõ dáng vẻ bên trong của nó: sông máu, núi xương, những đóa hoa đen dùng thịt người làm dinh dưỡng.
Bây giờ, đứng trên tường thành thành Thập Phương, y nhìn bóng người bò ra từ nơi đó.
Thành chủ thành Xích đứt một tay, đầu tóc bù xù, thảm thiết như có quái vật đuổi theo gã.
Run lẩy bẩy, gã bò lồm ngồm dưới đất kéo lê một vệt máu dài dằng dặc.
"Ngôn Khanh!!!"
Ngẩng đầu, gã gào khản giọng với cặp mắt van nài.
Chỉ là cuối cùng tiếng thét vẫn bị kết liễu bởi một bàn tay lạnh lẽo.
Một bàn tay thon dài, nhợt nhạt, đưa ra từ giữa màn sương dày đặc và im lặng siết cổ gã thành chủ.
Rắc.

Đồng tử giãn, khóe miệng trào máu tươi, thành chủ thành Xích chầm chậm trượt xuống đất.
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người cả trong lẫn ngoài thành Thập Phương, Ngôn Khanh im lặng không nói gì.
Trong nền Ma vực gắn liền với đêm và máu, người mới tới trông hoàn toàn biệt lập với nơi này.
Máu rỏ xuống từ đầu lưỡi kiếm, hắn đi về phía trước, bước qua thi thể thành chủ thành Xích, bước qua xương trắng bộn bề, mà áo trắng vẫn tinh khiết như xưa.

Tóc mực, dáng cao, nom hắn thanh nhã như cây trúc giữa nền trời tuyết trắng.

Nom hắn như rảo bước an nhiên giữa sân vườn, dù rằng thân chìm trong địa ngục.
Khoảnh khắc hắn bóp chết thành chủ thành Xích, tất cả mọi người đều cảm nhận được cơn áp chế mà hắn phóng ra- kỳ đỉnh hóa thần.
Toàn Ma vực này, chỉ có Ngôn Khanh và Hoài Minh Tử mới đủ tư cách đối đầu với hắn.
Lão thái giám tái mặt: "Thiếu thành chủ! Kẻ này không có mục đích tốt lành, chúng ta có cần thông báo cho thành chủ không?"
Nghịch chung rượu trong tay, Ngôn Khanh nhìn xuống, vẻ mặt lẩn khuất vào bóng tối xa xăm.

Y nói: "Không cần."
Lão thái giám: "Cái gì? Thiếu thành chủ! Ngài định đi đâu..."
Lúc bấy giờ, sau phút đầu kinh ngạc, chúng thành chủ cũng bắt đầu quát lớn.
"Ngươi là người phương nào?!"
"Dám tự tiện xông vào thành Thập Phương, gϊếŧ không tha!"
Để rồi, tất cả lại đều bàng hoàng khi cổng thành Thập Phương bật mở.
"Thành Thập Phương mở cổng?"
"Thiếu thành chủ!"
"Ngôn Khanh..."
Có chung rượu vỡ tan, có máu còn nhỏ giọt từ vách tường xuống đất.

Hai cánh cửa đen ngòm từ từ hé mở, bóng sáng giũ mình, phía cuối con đường là Ngôn Khanh xuất hiện.

Ngôn Khanh rất hiếm khi ra khỏi cổng thành.

Khoác lên mình bộ đồ đỏ lồng lộng như quỷ như ma, y nếu không phải ngồi gõ đầu lâu trong thủy tạ Hồng Liên thì sẽ là gϊếŧ người bằng hồn ti trên tường thành.
Lần duy nhất y đứng trước cổng thành Thập Phương, lại là để nghênh tiếp một vị khách không mời mà đến.
Vừa sợ vừa giận, thái giám vội vàng chạy xuống, cái âm thanh the thé lại cất lên: "Thiếu thành chủ! Ngài mở cổng thành làm gì!" Không ai biết gã sát thần áo trắng nọ đến làm gì.

Bây giờ Hoài Minh Tử đã bế quan, với tu vi hóa thần kỳ đỉnh của mình, nếu gã sát thần này muốn chó cùng rứt giậu thì chẳng ai được lợi hết.

Nhưng lão vẫn lại nghĩ thầm, tốt nhất là Ngôn Khanh nên giao tranh với kẻ này, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, để lão đây có thể ngư ông đắc lợi.
Thật ra rất nhiều người đều có cùng suy nghĩ với lão.

Thấy Ngôn Khanh bước ra nhưng không một ai trong số họ tiến lên theo.

Rất nhiều người run sợ trước tu vi của Ngôn Khanh trong khi đồng thời thèm khát vị trí của y.

Ngôn Khanh muốn làm chim đầu đàn thì tốt thôi, họ cũng mong chờ thế đấy.
Kỳ thực, khoảng thời gian này Ngôn Khanh luôn một mực căng thẳng.
Cú đánh lén của thành chủ thành Hắc như đã châm ngòi cho mọi thứ.

Hoài Minh Tử bắt đầu đề phòng y nhiều hơn, không biết đang mưu kế gì.
Cùng lúc đó, bên người y chỉ có một lão thái giám mưu mô, và những kẻ được gọi là mỹ nhân muôn màu muôn vẻ quỳ khắp thủy tạ Hồng Liên- nhưng thực chất lại giấu đầy sát khí.
Y vẫn luôn dùng thái độ cười đùa bỡn cợt và hờ hững liếc qua đám người.

Để đến hôm nay, toàn bộ nét cười trên mặt y đều tan đi sạch sẽ.
Vạt áo lướt qua nền đất, y bồn chồn quấn sợi dây đỏ giữa những ngón tay.
Gió thổi điêu tàn, khắp hang Vạn Quỷ đều chất chồng xương cốt.
Nắm trong tay thanh Bất Hối nhỏ máu tí tách, Tạ Thức Y bước ra ngoài từ bóng đêm hỗn loạn, áo quần vẫn trắng tinh.

Ngước mắt, hắn trông lặng như một mặt hồ đón tuyết.
Chẳng rõ vì sao mà Ngôn Khanh lại nghĩ: không biết tông Vong Tình- danh môn vọng tộc nức tiếng của Thượng Trùng Thiên nuôi dưỡng thế nào mà ra được một người khí thế sát phạt như hắn.
Tất cả người phía sau đều đang chờ Ngôn Khanh động thủ.

Hoặc là chờ vị khách không mời kia ra tay trước.

Song hai người chỉ từ từ tiến lại gần nhau, không nói điều gì.
Xương trắng rậm rịt trước hang Vạn Quỷ gợi lại cái đêm chia tay ở Cõi lạc của Thần.
Một cuộc hội ngộ bất ngờ.
Một hồi biệt ly không từ giã.
Để đến khi lại gặp gỡ, họ không biết nên lấy thân phận gì đối mặt với nhau.
*
Trước đấy Ngôn Khanh mới vãi ba chung rượu từ trên tường thành, nên giờ vừa gặp Tạ Thức Y là y lại chợt thả bay suy nghĩ của mình một cách hiếm thấy- bay về cái thời điểm xa lắc ngày xưa.

Tạ Thức Y không thích uống rượu, mà còn ghét nhất là rượu hoa lê.
Ngôn Khanh vốn chẳng có cảm giác gì với rượu cả, nhưng vì biết sở ghét của Tạ Thức Y mà đã cố gắng coi rượu hoa lê thành lạc thú đời mình- nói chung Tạ Thức Y càng cáu, là y lại càng vui.
Tại bữa yến tiệc kết thúc một khóa học của Đăng Tiên các, ngày mà đồng môn tụ tập so chén với nhau, là một trong số các đệ tử nên Tạ Thức Y- dưới "sự trợ giúp" của Ngôn Khanh- đã bị buộc phải tiếp rất nhiều chén rượu mời.

Xong xuôi hết thảy hắn lạnh mặt về phòng, rồi ngồi im lặng trước cửa sổ cho đến khi tỉnh rượu.

Ngôn Khanh nín cười: "Ôi trời, mới thế đã say rồi?" Tạ Thức Y không nhịn được nữa: "Ngươi điên à?" Ngôn Khanh bèn đắc ý: "Xin lỗi nhé, ta nghìn chén không say nên tưởng ngươi cũng thế."
Tạ Thức Y mím môi, không tiếp chuyện y nữa.
Bên ngoài, người ta đang mượn rượu làm càn, họ nào than khóc biệt ly, nào oang oang cái hùng tâm tráng chí.

Chuông trên mái hiên lanh lảnh ngân nga, tò mò, Ngôn Khanh chớp mắt hỏi: "Tạ Thức Y này, ngươi có nghĩ về sau ngươi sẽ trở thành người thế nào không?"
Tạ Thức Y say mà vẫn tỉnh, chỉ khác ở chỗ cái tồi tệ và ghê gớm trong bản tính được bộc lộc thẳng thừng hơn.

Hắn cười lạnh đáp: "Người dưng với ngươi là được."
Ngôn Khanh cũng không giận, còn vỗ tay tán thưởng: "Khá lắm, tư tưởng lớn gặp nhau."
Rồi y lại cố tình trêu ngươi hắn: "Yêu Yêu, dạo này ta mới học được một thuật pháp, nhất định phải để ngươi xem.

Không sau thành người dưng lại không có cơ hội."
Tạ Thức Y lập tức lạnh mặt thêm khi nghe được hai chữ "Yêu Yêu".
Ngôn Khanh vẫn cố tình thêm thắt: "Yêu Yêu, ngươi nhắm mắt vào."
"Yêu Yêu, giờ ta có thể hơi hơi điều khiển gió được rồi đấy."
Tiếng gọi Yêu Yêu buồn nôn của y làm đôi gò má vốn bị rượu hun đỏ mờ của Tạ Thức Y lại trắng lạnh như thường.

Mơ màng rút khỏi, trả cho hắn ánh mắt nhìn Ngôn Khanh như nhìn một thằng đần.
Chẳng muốn đoái hoài thêm nữa, Tạ Thức Y dứt khoát gục xuống bàn và nhắm mắt.

Mà Ngôn Khanh sao có thể để hắn được toại nguyện cơ chứ, y lập tức sai khiến gió bên ngoài táp lên mặt Tạ Thức Y, ngăn cho hắn được ngủ ngon.
"Đừng ngủ chứ! Yêu Yêu!"
"Tạ Thức Y!"
Ngôn Khanh vốn muốn làm gió thốc mở đôi mắt Tạ Thức Y.

Nhưng lần đầu ngự khí ắt chưa được như ý, thế nên y lại thành ra nhỡ tay kéo ụp cây mơ hạnh bên ngoài.

Rào.
Thoáng chốc, hoa hoa, lá lá, nước nước sương sương văng đẫy lên mặt Tạ Thức Y.
Tạ Thức Y: "..."
Ngôn Khanh: "..."
Ngôn Khanh vội vàng xin lỗi trước khi đối phương kịp nổi cơn tam bành: "Xin lỗi! Tạ Thức Y! Ta lập tức dọn sạch ngay đây, ngươi cứ việc ngủ tiếp!"
Trời mới biết tên Tạ Thức Y điên rồ này có tự tàn phá bản thân để kéo y chịu tội cùng không!
Tạ Thức Y hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định nắm chặt hai mắt, ngó lơ Ngôn Khanh với đôi môi mím chặt.

Thế là Ngôn Khanh chỉ có thể rầu rĩ điều khiển gió gỡ hoa lá cành trên mặt cho hắn.

Lần này không dám mắc sai lầm, nên y phải nín thở, cẩn thận gạt đi hạt sương trên mi và cánh hoa trên mí mắt đối phương.

Khua tay múa chân, vạch vạch vẽ vẽ, thế nào lại trông như thể y đang mượn gió họa mày, chỉnh tóc mai cho hắn.
Rồi ngón tay bỗng chạm vào môi hắn.
Bất chợt, Tạ Thức Y mở choàng hai mắt.

Cơn chuếnh choáng tựa hồ lại tìm về, mắt ánh lửa, má thấm đỏ nhờ, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi nghịch chán chê chưa?"
Thật ra Ngôn Khanh muốn trả lời "có vẻ là chưa" theo cái tính cù nhây thường ngày, nhưng nếu thật sự chọc giận đối phương thì chính y cũng chịu thiệt.

Vì vậy, một cô hồn dã quỷ đến từ thế giới khác như Ngôn Khanh chỉ đành phải nói: "Chán rồi chán rồi." Có điều y bứt rứt, nên vẫn cố tình gây hấn nốt một câu: "Ngủ ngon nhé Yêu Yêu."
Yêu Yêu: "..."
Yêu Yêu bực mình, cả đêm khó ngủ.
*
"Thiếu thành chủ cẩn thận!"
Thời điểm kiếm Bất Hối vung lên, tay áo Tạ Thức Y lồng lộng.

Ngước mắt, cặp con ngươi đen nhánh cất chứa tuyết phủ đẫm trời, hắn nhìn Ngôn Khanh như nhìn một người xa lạ.
Ngôn Khanh đã phân tâm.

Y hiếm khi phân tâm, nhưng lúc đó y chỉ im lặng ngẩng đầu nhìn ánh kiếm mà đứng ngẩn người.
Khoảnh khắc ấy, người đứng bên thành Thập Phương có kẻ buồn kẻ vui...
Vui vì Ngôn Khanh cuối cùng cũng chết.
Buồn vì Ngôn Khanh cứ thế mà chết đi.
Vui vì gã lạ mặt kia rất mạnh, có thể chém cả Ngôn Khanh.
Buồn vì gã lạ mặt kia rất mạnh, cả Ngôn Khanh cũng có thể chém lìa.
Tạ Thức Y tu đạo Vô Tình, phải đoạn tuyệt thất tình lục dục.

Vậy nên kiếm ý của hắn cũng rét lạnh như băng.

Nó vụt qua tai, như gió rít giữa mênh mang trời đất, như cuốn theo những hạt tuyết mài mòn da thịt.
Ngôn Khanh cho rằng kiếm của hắn sẽ đâm xuyên cơ thể mình.

Chẳng ngờ, trong chớp mắt Tạ Thức Y đến gần, kiếm Bất Hối lại vỡ vụn tựa một bông tuyết.
Cùng lúc đó, hắn ghì một bàn tay lên vai Ngôn Khanh, người áp gần về trước, làm một tư thế vừa vô cùng thân mật vừa nguy hiểm cực kỳ.
Tuy nhiên trước con mắt người ngoài, điều này chỉ chứng minh rằng Tạ Thức Y đã rơi vào thế yếu trong lúc giao tranh.
Bước ra từ hang Vạn Quỷ chất chồng xương máu, khí thế của hắn vẫn sâu và lạnh, nó đang trùm xuống, bao lấy toàn bộ thân mình Ngôn Khanh.
Môi kề sát tai y, hắn nhẹ nhàng nói: "Ngôn Khanh, đưa ta trở về."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui