Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu


Dứt lời, Ngôn Khanh nhìn Tạ Thức Y.
Tạ Thức Y hơi đờ người, sau đó chốc lát hắn nhẹ nhàng nắm tay Ngôn Khanh và gật đầu khe khẽ.
Nhận được sự trấn an từ cặp mắt điềm đạm của đối phương, Ngôn Khanh mỉm cười, nói tiếp: "Nó luôn tìm cách dụ dỗ ta bên ngoài Thần cung Nam Đẩu.

Nó làm ta tin chắc ngươi rất ghét ta, rất muốn giết chết ta, cũng như cách mà ta ghét Nó vậy.

Ma thần muốn chiếm cơ thể ta và khiến trở thành bù nhìn nghe theo lời Nó, chẳng qua cuối cùng Nó đã thất bại."
"Ta đã gặp Nó suốt một trăm năm dưới Ma vực, cùng với đủ loại cám dỗ Nó bày ra trước mắt.

Ngươi biết sao ta lại không muốn kể ngươi nghe chuyện này không? Vì Tạ Thức Y à, kỳ thực không phải ta chưa từng dao động."
Ngôn Khanh mỉm cười, nụ cười sóng sánh trong đôi mắt đào hoa, dung mạo như vẽ của y dễ làm lòng người ta rung động.
Ngôn Khanh vừa như cười mà vừa như than thở: "Ngươi đúng là minh chứng cho câu sắc đẹp hại người đấy Yêu Yêu."
Những cảm xúc tuyệt vọng nảy sinh từ bóng tối rốt cuộc có thể thấy ánh mặt trời.

Ngôn Khanh khẽ nói: "Nó bảo chỉ cần ta mạnh hơn nữa là có thể trói buộc ngươi bên cạnh ta."
Tạ Thức Y nghe vậy chỉ ngẩn ngơ mà không nói.

Bên ngoài là núi rừng xanh thẳm, hoang sơ và trong lành, hai người sánh vai, bước trên con đường dập dờn hoa trắng và hừng hực sắc xuân.
Ngôn Khanh cười vẻ ngả ngớn: "Nhưng rồi ta từ chối Nó, tại vì cái gì cũng có giá cả, mà giá của dục vọng là đắt nhất."
Tạ Thức Y bình tĩnh hỏi: "Ngày trước ngươi rời đi cũng là vì Nó?"
"Ừ, hồi ấy ta không hợp ở lại Thượng Trùng Thiên." Ngôn Khanh quen thói hành động theo bản tính, sóng lòng chìm nổi thôi thúc y nắm lấy tay áo Tạ Thức Y.
Tạ Thức Y quay người lại, Ngôn Khanh ngẩng đầu hôn lên trán hắn với vẻ trân trọng rồi mỉm cười và hứa hẹn đầy nghiêm túc: "Nhưng từ giờ ta nhất định sẽ không rời xa Yêu Yêu nữa."
Ánh mắt sâu thăm tẳm, Tạ Thức Y nắm cổ tay mảnh khảnh của Ngôn Khanh: "Nếu ngươi nuốt lời thì sao đây."
Ngôn Khanh nói: "Vậy hình phạt ra sao tùy ngươi chọn lựa."
Tạ Thức Y gật đầu: "Được."
Thái độ điềm tĩnh của Tạ Thức Y đã an ủi Ngôn Khanh, y không còn mâu thuẫn nội tâm sâu sắc mỗi lần nghĩ đến Ma thần thêm nữa.
Ngôn Khanh nói: "Ta quen biết Ma thần trăm năm mà vẫn không hiểu rốt cuộc Nó là gì." Dĩ nhiên, hầu hết thời gian của một trăm năm ấy Ngôn Khanh hoàn toàn không muốn trao đổi với Ma thần.

Chỉ cần lơ là khi tiếp xúc với cội nguồn cái ác, nhà ngươi sẽ lập tức bị đày xuống địa ngục.
Ngôn Khanh nói: "Mắt Ma thần màu xanh lá – thứ xanh thuần hơn bất cứ sắc độ nào.

Nó là một cụm sương đen có khả năng biến hóa khôn lường, nó không có giới tính và tuổi tác.

Hoài Minh Tử từng bảo Ma thần là ác niệm của chư thần, ta cho là đúng.


Mà đã vậy thì sự vụ xảy ra vào mười nghìn năm trước, phải nói là Thần Phật cửu thiên dùng mạng đổi mạng với ác niệm của chính mình, thay vì nói họ liều chết cùng với Ma thần.

Yêu Yêu này, hồi ở trên thuyền bay ta từng hỏi ngươi yểm là gì ấy, ngươi trả lời là ác.

Có phải ngươi cũng biết một số chuyện gì đó không?"
Tạ Thức Y sẽ không giấu giếm Ngôn Khanh, hắn gật đầu: "Ừ, có người kể ta nghe yểm là một bản thân khác."
Ngôn Khanh bật cười, y nom có vẻ vừa không bất ngờ vừa than thở: "Quả nhiên là vậy.

Trước khi chết Ma thần cũng bảo ta yểm tồn tại sâu trong cơ thể mỗi người, chúng ta sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi nó, như cái cách ta và bóng đi liền cùng nhau."
Tạ Thức Y hờ hững: "Người nói với ta điều này là Từ Như Thanh, Minh chủ Tiên Minh đời trước."
"Từ Như Thanh?" Ngôn Khanh sửng sốt.

Y loáng thoáng linh cảm bí mật nào đó của Tiên minh sắp được vén màn.

Trên thực tế y cũng rất tò mò vì sao Tạ Thức Y có thể bước lên vị trí này chỉ trong một trăm năm.
Cửu Trùng Thiên không phải không có ai tu vi cao hơn hay địa vị vững chắc hơn hắn.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của cửu tông tam môn, dù hắn có đứng đầu bảng Thanh Vân thì cũng chẳng là cái thá gì đối với bọn người Kính Như Ngọc.

Kẻ nào dẫn đường cho hắn làm Minh chủ Tiên minh, làm chủ nhân điện Tiêu Ngọc? Chắc hẳn người ta không thể đề cử hắn chỉ vì nể mặt Lạc Trạm cho được chứ? Tuy đứng đầu cửu tông nhưng uy thế của Tông chủ tông Vong Tình không lớn đến vậy.
Tạ Thức Y nói: "Trước khi chết, Từ Như Thanh đã giao Thiên đăng trản cho ta và căn dặn ta đừng nhúng tay vào chuyện nhân gian.

Ông ta nói không thể diệt trừ toàn bộ yểm, bởi cái cũ chết đi ắt sẽ có cái mới sinh ra."
Ngôn Khanh cau mày: "Từ Như Thanh? Sao ta chưa từng nghe ai nhắc đến cái tên này." Chuyện này rất quái lạ, một cái chết gây nên hỗn loạn trong thiên hạ, một kẻ làm thay đổi cả niên hiệu mà Ngôn Khanh lại không hề nghe bất kỳ ai ở Thượng Trùng Thiên kể về gã.
Tạ Thức Y nói: "Đây là nguyện vọng của Từ Như Thanh, ông ta muốn mọi thứ đều phải tan thành mây khói sau khi ông ta chết.

Vì thế nên ngươi mới không nghe thấy bất cứ tin tức liên quan gì."
"Ta chỉ từng gặp Từ Như Thanh hai lần." Tạ Thức Y kể lại chuyện xưa bằng giọng thờ ơ, "Cả hai lần đều tại chính điện Tiêu Ngọc.

Lần đầu tiên là lúc ta đột phá hóa thần, ông ta truyền lệnh về tông Vong Tình rằng muốn gặp ta.

Ông ta hỏi ta hai câu duy nhất, câu hỏi thứ nhất là ta năm nay bao nhiêu tuổi; câu hỏi thứ hai là ta có muốn làm Minh chủ Tiên minh không."
Ngôn Khanh thoáng ngạc nhiên: "Ông ta quen biết ngươi từ trước à?"
Tạ Thức Y không trả lời trực tiếp câu hỏi này, hắn nhấp môi: "Ông ta rất hiểu ta."
"Lần thứ hai gặp mặt là khi ông ta sắp quy tiên.


Ông ta vẫn ngồi phía sau những tấm mành tầng tầng lớp lớp.

Khoảng cách của vô vàn bậc thềm dài đẵng đẵng làm ta không nhìn rõ bề ngoài ông ta.

Ông ta nói, về sau ta hãy coi điện Tiêu Ngọc như một chốn tu hành, chớ nhúng tay vào chuyện nhân gian là được."
Điện Tiêu Ngọc luôn rực ánh đèn.

Có điều, bước dọc theo những bậc thang bằng bạch ngọc, ánh sáng rạng ngời của đèn đuốc lại chẳng thể rọi xuyên qua bức mành dệt từ sợi hồn sợi phách, do đó Tạ Thức Y chưa từng thấy khuôn mặt của chủ nhân điện Tiêu Ngọc tiền nhiệm.

Chỉ biết rằng, vào lần đầu tiên gặp gỡ, ông ta đã nhìn mình chòng chọc.
Từ Như Thanh không có ác ý nhưng cũng không có thiện ý với Tạ Thức Y, ánh mắt gã như lưỡi đao cùn nhuốm máu để nhìn một kẻ nào đó ở một chiều không gian, thời gian khác.

Tại điện Tiêu Ngọc hoang vu và rét lạnh, Từ Như Thanh cất lên chất giọng như một thứ rượu thuần: "Ngươi tên là Tạ Thức Y phải không?" Gã nói tựa hàn huyên: "Thức Y, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi."
Tạ Thức Y được truyền thừa từ Thần quân Nam Đẩu nên không sợ Từ Như Thanh, hắn đứng trước dải thềm dài và lạnh lùng nhìn gã.
Phớt lờ sự vô lễ của Tạ Thức Y, Từ Như Thanh hắng giọng rồi bật cười.

Ngay sau đó, gã đặt ra câu hỏi liệu Tạ Thức Y có muốn làm Minh chủ Tiên minh không.
Ngôn Khanh hỏi: "Ngươi điều tra xuất thân của Từ Như Thanh chưa?"
Tạ Thức Y: "Toàn bộ thông tin về ông ta đều biến mất sạch sẽ, có điều ta đã tìm thấy vài manh mối ở ngay trong chính điện Tiêu Ngọc.

Theo đó, Từ Như Thanh đến từ châu Tử Kim.

Ngoài ra ta cũng phục hồi được một viên "ngọc chiếu thế" từ đống bột vụn, viên ngọc này soi thành Chướng."
Tạ Thức Y nói: "Từ Như Thanh đã luôn quan sát chuyện xảy ra tại thành Chướng từ trăm năm trước."
Thành Chướng.

Sau những rắc rối với Ma thần, Ngôn Khanh hiếm khi phải kinh hoàng vì chuyện nào đó khác.

Y lo lắng nhìn Tạ Thức Y và khẽ hỏi: "Ngươi có phỏng đoán gì về thân phận gã không?"
Tạ Thức Y trả lời bằng giọng thờ ơ: "Có, giờ chúng ta đến thành Chướng là để xác nhận một số điều trong phỏng đoán của ta."
Ngôn Khanh không tiếp lời.


Y thấy mình như bị kéo trở về những ngày trời âm u, mưa phủ thành Chướng, về cái ngày gã ăn mày mang miếng ngọc bội tới cửa, để rồi cả thành Chướng đều sa đà vào nỗi hân hoan hả dạ của sự giậu đổ bìm leo đối với một thiên tài đầy hứa hẹn.
Vụ bê bối tu hú chiếm tổ bị lan truyền khắp các phố phường, cuối cùng tất cả bọn chúng đều chắc mẩm Tạ Thức Y chỉ là con trai của một kẻ hầu kiếm thấp hèn.
Tuy nhiên lời đồn này có chính xác không? Một người hầu hiếm có khả năng sinh ra thiên tài từng gây chấn động Thượng Trùng Thiên không? Điều duy nhất được khẳng định lúc bấy giờ là Tạ Thức Y không phải con nhà họ Tạ, song cha đẻ của hắn là ai, không ai hay biết.
Tạ Thức Y không nói nhưng Ngôn Khanh vẫn đoán được ra.
Từ Như Thanh chỉ gặp Tạ Thức Y hai lần, vậy mà lại trực tiếp truyền Tiên minh lại cho hắn, di ngôn trước khi chết cũng là vì nghĩ cho Tạ Thức Y, đồng thời luôn chú ý diễn biến xảy ra tại một thành trì vô danh dưới trần gian.
Hành động quái lạ này khó mà khiến người ta không nghi ngờ.
Ngôn Khanh hỏi: "Từ Như Thanh là người thế nào?"
Khóe môi nhếch lên giễu cợt, Tạ Thức Y lạnh nhạt đáp: "Dối trá, tham lam."
Ngôn Khanh thoáng ngạc nhiên.

Trong tưởng tượng của y, Từ Như Thanh hẳn phải là một kẻ đối xử rất tốt với Tạ Thức Y, chẳng ngờ ấn tượng của Tạ Thức Y về gã lại tồi tệ đến thế.
Tạ Thức Y nói: "Ta cho rằng Từ Như Thanh chưa chết.

Có lẽ hiện giờ ông ta đang ở châu Tử Kim."
Ngôn Khanh: "Tại sao?"
Tạ Thức Y: "Nhà họ Tần không có đủ khả năng nghiên cứu thuật ngự yểm thâm sâu đến độ có thể hồi sinh Hoài Minh Tử."
Ngôn Khanh ngẩn người.
Cửu tông của châu Nam Trạch, Tam gia của châu Tử Kim.
Nhà họ Tần ở vùng núi Mai, nhà họ Tiêu trên khu vực kênh Linh, nhà họ Vi Sinh ở biển Thương, rốt cuộc Từ Như Thanh đến từ nơi nào.
Ngôn Khanh tiếp tục hỏi: "Ngươi có nghĩ Ma thần cũng chưa chết không?"
Đại trận diệt ma xưa kia đã không thể giết Nó thì Ngôn Khanh cũng không cho rằng một trận hỏa hoạn ở thành Thập Phương lại lấy mạng Nó được.
Tạ Thức Y nhìn Ngôn Khanh, gật đầu: "Bởi vậy mà ta muốn tìm cơ hội đến châu Tử Kim và chùa Tứ Bách Bát Thập."
Ngôn Khanh trầm ngâm: "Thế nên ngươi mới dẫn ta rời châu Nam Trạch hả?" Ngôn Khanh nhanh chóng hiểu ra: "Sau khi thoát nạn chắc chắn Tần Trường Hi sẽ báo với nhà họ Tần chuyện hủy đạo nát tâm của ngươi, cùng với thân phận của ta dưới Ma vực.

Không thể nghi ngờ, lúc đấy ngươi sẽ bị chúng gán tội vô cớ và bị cả Thượng Trùng Thiên truy nã."
"Mà một khi ngươi mất sạch uy tín thì nhà họ Tần sẽ được dịp công khai thực hiện mưu đồ chùa Tứ Bách Bát Thập – thứ mà chúng luôn phải ngấm ngầm tiến hành vì lời phản đối của ngươi."
"Thêm vào đó, cái chết của Kính Như Ngọc trong bí cảnh Đinh Lan càng là bằng chứng vững chắc chứng minh chuyện phát sinh bên trong không tầm thường.

Dù Kính Như Trần có lòng phân trần cho ngươi, thì nàng cũng không thể giải thích cho thông thân phận của ta được."
Ngôn Khanh lẩm nhẩm chốc lát rồi chợt bật cười: "Thế là chúng ta cũng tính là một đôi uyên ương cùng phiêu bạt khắp chân trời rồi Yêu Yêu nhỉ?"
Tạ Thức Y nghe vậy mỉm cười: "Có lẽ vậy."
Ngôn Khanh liền huýt sáo, giở giọng lưu manh: "Giá có thể bảo Hoành Bạch đến xem xem chàng rể tông Vong Tình là ta đây xuất sắc thế nào.

Nay ta chẳng những dụ được đại tiểu thư nhà cậu ta chạy trốn mà còn tiến hành tới tận bước phiêu bạt rồi cơ đấy."
Đối diện với mấy lời nói quàng nói xiên của Ngôn Khanh, Tạ Thức Y chọn giả điếc.
Trước đó Ngôn Khanh bị Bất Đắc Chí dúi địa đồ vào tay, giờ nghĩ Tạ Thức Y cần trị thương nên định tạm thời vào trú trong động phủ của Bất Đắc Chí.

Càng đi trời càng tối, đường rừng ngày một trở nên sâu hoắm, bóng cây cũng đậm dần.
Địa đồ của Bất Đắc Chí toàn khiến Ngôn Khanh phải tự suy đoán, thành ra được một lúc, y lôi thẳng cổ Bất Đắc Chí ra ngoài cho nó tự dẫn đường.

Bất Đắc Chí đã qua giai đoạn phấn khích, tiêu hóa yểm làm nó lim dim buồn ngủ, nó phải dụi mắt một hồi rồi vừa hùng hổ về nhà.

Nơi này ấy hả, nó nhắm mắt cũng biết lối đi.
Do đó, chẳng mấy chốc họ đã đến trước cửa động phủ của nó.
Ban đầu, nghe Bất Đắc Chí khoác lác Ngôn Khanh còn tưởng nó đào cái hố coi như động phủ là cùng, chẳng ngờ cái thứ "si đèn đèn" này lại từng thật sự trải qua những tháng ngay sung túc.
Mớ dây leo xanh rì thõng xuống trên cao tạo thành một bức rèm trải dài mãi vào trong.

Bầy đom đóm không ngừng bay lượn, chiếu sáng cho chiếc hang sâu.
Quá mệt mỏi, Bất Đắc Chí còn không kịp khoe khoang với Ngôn Khanh đã gục đầu xuống mấy khối đá màu sắc xinh đẹp rồi đánh một giấc ngon lành.
Nghe tiếng nước chảy của mạch nước ngầm, Ngôn Khanh dắt Tạ Thức Y vào trong và nhìn thấy một chiếc hồ trong vắt.
Ngôn Khanh len lén thở phào.
Do mặc đồ đỏ không lộ rõ máu nhưng Ngôn Khanh dám chắc người Tạ Thức Y có không ít vết thương.

Hiện giờ cả hai bọn họ đều không dám dùng linh lực bừa bãi, may sao có thể mượn nước hồ rửa ráy một phen.

Y không bị thương nặng, không xuống nước, chỉ nói: "Ngươi xử lí vết thương đi, ta ở đây trông chừng cho."
Tạ Thức Y ngước mắt nhìn Ngôn Khanh, rồi cũng không hề do dự, những ngón tay chậm rãi tháo đai lưng, mái tóc như thác trút xuống để lộ ra sống lưng xinh đẹp.

Ngôn Khanh lặng lẽ nhìn sang chỗ khác.
Rất hiếm ai đến vùng hồ nước sơ khai thế này.

Đây là động phủ của Bất Đắc Chí mà nó thì sợ nước bẩm sinh, do đó, hàng trăm năm qua chắc cũng chỉ có mình Tạ Thức Y vào tắm.
Cạnh hồ dựng một tảng đá màu đen, Ngôn Khanh chầm chậm ngồi xuống bên cạnh nó, tiện tay ngắt một ngọn cỏ xanh và lẩm bẩm: "Nếu đã phiêu bạt thì giờ ta cũng phải tranh thủ tu hành thôi."
Trước đấy, thói lười biếng khiến y mới chỉ tu đến nguyên anh sơ kỳ.

Những tưởng đại hội Thanh Vân sẽ là nơi để ý tỏa sáng, nào ngờ tự dưng lại xảy ra lắm chuyện.
Hơi lạnh từ hồ nước nhuốm ướt hàng mi của Tạ Thức Y.

Nghe Ngôn Khanh nói, hắn quay đầu: "Không phải ngươi muốn dùng đàn Dao Quang kiểm tra biển ý thức à?"
Ngôn Khanh khoát tay: "Nói thông với ngươi xong rồi thì còn cố chấp với đàn Dao quang chi nữa, chẳng có Thiên đăng trản đấy còn gì."
_______
Vẫn là bổ sung kho
Tặng bởi bạn Hofumo_yi
Hai bạn Yêu Yêu và Khanh Khanh

artist Human:
Ngôn Khanh

Artist Tạ Thanh Vũ
Yêu Yêu (và Ngôn Khanh)
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận