Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu


Ngôn Khanh đã rất muốn bóp chết Thất công công.
Lời Tạ Thức Y nói làm y nhìn lảng đi một cách vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Sau cái hắng giọng, y cố tình chuyển chủ đề bằng thái độ nghiêm túc: "Quả nhiên nhà họ Tần đã nhúng tay vào Ma vực.

Nhưng ta không ngờ kẻ đến từ Thượng Trùng Thiên lần này lại là Thất công công."
Tạ Thức Y lạnh nhạt nói: "Ừ, ta cũng không ngờ ngươi lại khen ta như thế."
Biết không đánh trống lảng được, Ngôn Khanh đành kiên trì giải thích: "Ta lừa lão đó, Thất công công là tay sai mà Hoài Minh Tử gài vào chỗ ta, trăm năm ở đấy lão nghĩ đủ cách cống người lên giường ta nhưng ta giữ mình quá tốt nên lão không thành công nổi lần nào.

Sau đấy thì có ngươi đến, ta mới nói với lão vậy để chọc tức lão thôi mà."
Tạ Thức Y mím môi, không đáp.
Ngôn Khanh nghiêm mặt: "Nào Yêu Yêu, trong mắt ngươi ta là kẻ háo sắc vậy hả? Ta xin thề ngày xưa ta tuyệt đối không có suy nghĩ gì hư hỏng với ngươi hết." Ngôn Khanh không nói dối.

Ở thành Thập Phương, ba chữ "Tạ Thức Y" đã gần như trở thành cái "nọc" của Ngôn Khanh.

Y không cho phép bất cứ kẻ nào có thái độ không tôn trọng với bóng trăng mà y không thể chạm tới, vậy mà giờ Thất công công dám đặt điều về hắn.
Tạ Thức Y: "Vậy sao?"
Ngôn Khanh ngớ người, hình ảnh Tạ Thức Y cởi đồ tắm rửa ở thủy tạ Hồng Liên chợt hiện lên trong tâm trí trống rỗng của Ngôn Khanh một cách không hề đúng lúc.
Thế rồi gò má ửng đỏ, y thầm thì: "Thì...!thì cũng có xíu, nhưng không quá đáng lắm đâu."
Không đến nỗi ba ngày ba đêm.
Y nào phải cầm thú chứ.
Tạ Thức Y nhếch môi cười.
Đúng lúc này, bất thình lình nghe được tiếng khóc, Thất công công cao giọng quát: "Ai?!"
Tiếng khóc phát ra từ chính tên nam sủng mới bị Ngôn Khanh đuổi sang phòng bên cạnh.
Bạch Tử Khiêm đáp: "Đây là hồ lạc thú, trong đấy hẳn phải có kẻ hưởng lạc thú chứ công công."
Thất công công – vốn đã tu đến đại thừa - giật giật cánh mũi, đoạn híp mắt và chỉ thẳng cây phất trần vào một cánh cửa bằng đá: "Mở ra!"

Bạch Tử Khiêm do dự: "Công công..."
Thất công công khẳng định: "Mở!"
Không dám cãi lệnh lão ta, Bạch Tử Khiêm lập tức ấn lệnh bài vào hốc đá ngoài cửa động.

Cửa đá phát ra tiếng ầm ầm vang dội kèm theo đá vụn lả tả rơi.

Nếu chúng mở cửa động thì sẽ nhìn thấy Tạ Thức Y và Ngôn Khanh ngay lúc mới bước vào.
Ngôn Khanh và Thất công công tiếp xúc với nhau suốt trăm năm nên dù y có hóa thành tro, lão vẫn nhận ra được, giấu giếm vô ích.
Nhưng giờ chưa phải lúc đánh động Thượng Trùng Thiên.
Sực hoàn hồn trước khi cửa mở, Ngôn Khanh liếc xéo cánh cửa rồi nhanh nhẹn kéo Tạ Thức Y xuống nước.

Nước hồ ấm áp chẳng mấy chốc đã nhuộm ướt xiêm áo và mái tóc dài của hai người.
"Mau che mặt cho ta." Ngôn Khanh rúc vào góc và vòng tay qua cổ Tạ Thức Y, tính để hắn che chắn giúp mình, như vậy Thất công công và Bạch Tử Khiêm có vào cũng chỉ thấy lưng Tạ Thức Y rồi cho rằng họ đã âm thầm vui thú.
Tạ Thức Y cười nhẹ trước hành động của Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh đang ngó cửa trong lo lắng, thấy thế thì tức giận: "Ngươi còn cười được.

Ngươi không biết Thất công công là cái của nợ gì đâu."
Bêu xấu y suốt cả trăm năm thì dám chắc tâm lý phải vặn vẹo dữ lắm.
Tạ Thức Y nói: "Ngươi làm vậy không lừa được lão."
Ngôn Khanh: "Hở?"
Dứt lời Ngôn Khanh cũng phát hiện chỗ nào không ổn: hai người họ đều mặc quần áo thẳng thớm, đầu tóc chỉnh tề, đứng đối diện nhau dưới nước mà chẳng có tí gì mờ ám.

Tạ Thức Y chợt cúi người và nhẹ nhàng hôn lên vành tai y: "Để tay xuống." Tình huống khẩn cấp khiến Ngôn Khanh làm theo mà không buồn nghĩ ngợi, ngay sau đó y cảm giác đai lưng được tháo lỏng.
Kế đó là những ngón tay thon dài mà lạnh lẽo áp vào da y qua lớp áo trong mỏng nhẹ.
Tạ Thức Y tháo dây cột tóc của Ngôn Khanh rồi lại cởi áo ngoài của mình.
Hắn nói: "Xoay người đi."

Hồ nước thả các loại thuốc kích tình khiến bất luận là mùi hương hay nhiệt độ thì đều làm Ngôn Khanh choáng váng, lại thêm lòng tin đối với Tạ Thức Y, thành ra Ngôn Khanh lập tức làm theo lời hắn nói: y xoay người, hai tay gác lên bờ hồ.
Đôi tay trắng nõn ửng hồng của y càng thêm phần mập mờ khi đặt trên nền đá ngọc giữa làn hơi sương.
Tạ Thức Y dán sát phía sau Ngôn Khanh, hắn dùng một tay ghì chặt eo đối phương và áp môi lên cổ y.
Tư thế này khiến Thất công công hoàn toàn không thấy mặt Ngôn Khanh cũng như sẽ không gây nghi ngờ quá đáng.
Đúng lúc đó, ầm, cửa đá bật mở.
Thất công công và Bạch Tử Khiêm bước vào.
Bạch Tử Khiêm lúng túng nói: "Hồ tắm có thuốc kích tình nên giờ chúng đều mê muội hết cả rồi, ngài vào làm gì chứ công công?"
Thất công công nhướn mày, nhìn đôi tình nhân trong hồ bằng ánh mắt khinh thị và phát ra âm mũi khinh thường.
Bạch Tử Khiêm nói: "Công công, chi bằng chúng ta đi lấy bình sạch trước đã, chẳng phải ngài còn bận mang về mà phải không ạ?"
Thất công công đáp: "Khoan đã, ta phải xem gian bên làm gì."
Ban đầu họ bị tiếng khóc của cậu chàng phòng bên thu hút nên dĩ nhiên cần tìm hiểu rõ ngọn ngành rồi.
Ngôn Khanh không sợ Phùng Vĩnh Niên và nam sủng của gã tiết lộ điều gì, người tới nơi này không ai là phường đứng đắn, ai chẳng sở hữu một vài sở thích đặc biệt nào đấy chứ.

Hồn ti của y hẳn đã tiêu tan, nhưng cái loại nghĩ bằng hạ bộ như Phùng Vĩnh Niên, trong tình trạng ý thức mơ hồ, thì chắc chắn đang chơi hăng máu.
Thất công công cảm giác mùi nơi này hơi lạ, có điều vào xem xét thử thì lại cho rằng mình nghĩ quá lên.

Trong khi đó, Bạch Tử Khiêm – thành chủ thành Chướng lại đã quen thấy những cảnh tượng này.
Nếu người đối diện không phải Thất công công thì gã đã tiện thể khen ngợi hồ tắm rồi đề nghị gọi ả đào nào đó vào chơi chung, mỗi tội đây là thái giám, nên gã đành phải im.
Không ngoài dự đoán, gian bên cũng chứa chấp một đôi trầm mê lạc thú, tiếng khóc họ nghe được là tiếng nức nở khi hành sự.
Trước sắc mặt khó đoán tâm trạng của Thất công công, Bạch Tử Khiêm thận trọng nói: "Công công, tuy mấy kẻ này chỉ là kiến hôi trong mắt ngài nhưng ở nhân gian, đài Tiên Nhân, buồng giam và hoàng thất luôn móc nối với nhau, động vào ai cũng có thể gây ra chuyện lớn đó ạ.

Thời khắc nhạy cảm thế này chúng ta chớ nên chuốc thêm rắc rối thì hơn."
Thất công công vung phất trần, cao giọng bới móc: "Ta còn cần ngươi phải nhắc chuyện này?"
Bạch Tử Khiêm cúi người: "Dạ phải dạ phải."
Thất công công chỉ là đang tiện thì vào kiểm tra xem mà thôi, nay mối nghi trong lòng cũng đã tan thành mây khói.


Lão theo hầu Ngôn Khanh lâu nên biết thừa Ngôn Khanh ghét để người khác động chạm vào cơ thể mình đến mức độ nào, bởi vậy y còn không thể xuất hiện ở đây nữa là làm mấy chuyện như thế.
Xưa kia lão cố chấp đưa người đến thủy tạ Hồng Liên là do hai nguyên nhân: một là muốn gài người vào nằm vùng bên cạnh Ngôn Khanh, bởi không ai ở thành Thập Phương xâm nhập được vào phòng ngủ của y; hai là lão muốn xem nếu Ngôn Khanh mất thân trinh bạch thì liệu công lực có tụt dốc thảm hại không.
Ai ngờ gã khốn Ngôn Khanh đấy..!
Hễ nghĩ tới Ngôn Khanh là lão lại điên tiết đến mức phải bứt cây phất trần.

Một chuyện mà làm suốt trăm năm không thành công ắt sẽ trở thành nút thắt trong lòng.
Ví dụ như chuyện đưa người lên giường Ngôn Khanh.
Thất công công nhìn hai kẻ tình tứ dưới hồ: "Thuốc trong hồ của ngươi lấy từ đâu? Hiệu quả ghê gớm đấy."
Bạch Tử Khiêm đáp: "Thuốc này do châu Tử Kim truyền nguyên liệu xuống đấy ạ, thành Chướng cần đàn bà liên tục mang thai và sinh đẻ nên phải nhờ cậy loại thuốc này."
Thành Chướng sản xuất rất nhiều loại thuốc ấy.

Tuy đàn ông và đàn bà nơi đây lấy đẻ con làm vinh dự nhưng con người khó tránh khỏi những lúc mệt mỏi và lãnh cảm.

Dưới sự trợ hứng của thuốc, họ có thể đạt trạng thái hưng phấn bất cứ khi nào.
Thất công công nói với vẻ đầy ngụ ý: "Ta mà biết đến nó sớm thì xưa đã đổ vào hồ Hồng Liên rồi."
Bạch Tử Khiêm vừa mới được nghe kể về chiến tích của vị Thiếu thành chủ hoang dâm vô độ nên vô cùng kinh ngạc: "Vì sao ạ? Hẳn là Thiếu thành chủ không cần dùng đến chứ, không phải hắn có thể trụ vững ba ngày ba đêm à?"
Thất công công nở nụ cười dữ tợn, không trả lời.
Bạch Tử Khiêm thấy thế cũng im, đối với gã, cả Tiên minh và thành Thập Phương đều không phải chuyện gã nên hỏi nhiều.

Gã chỉ nhớ được mình là bù nhìn mà nhà họ Tần dạy dỗ, ngoài ra không biết thêm gì về xuất thân của mình.
Thành Chướng ngày xưa không có khái niệm thai sống, nước thánh hay phủ thân thích, tất cả đều mới được hình thành khoảng mấy chục năm trở lại đây.

Hiện tại, toàn bộ trẻ sơ sinh trong thành đều phải bị đưa đến Thượng Trùng Thiên, không có ngoại lệ, không khác một đợt gặt hái rầm rộ và sạch bách.
Một chiếc lưới được giăng suốt hai trăm năm, chờ đợi mai này thu hoạch.
Trên đường trở ra, Thất công công và Bạch Tử Khiêm lại liếc nhìn hồ tắm.

Có lẽ bởi gian bên tiếng rên vang lên inh ỏi mà gian này Ngôn Khanh quá im ắng và cứng nhắc.
Thông thường người ta cũng khó lòng kìm nén tiếng nức nở một khi đã đắm say vào dục vọng.
Dĩ nhiên Tạ Thức Y nhận ra điều này.


Sau đó, tay đang ôm eo Ngôn Khanh lần xuống, môi dán sát làn da ửng đỏ của Ngôn Khanh, hắn hôn từ gáy lên đến vành tai y rồi nói: "Có lẽ ta phải làm một số chuyện quá đáng."
Lời nói phát ra từ chất giọng thanh mà lạnh của hắn không hề che giấu tình dục, cũng như không hề có ý hỏi dò.
Đắm mình trong làn nước ấm, Ngôn Khanh trợn to hai mắt, những ngón tay miết lên thành hồ đến trắng bệch vì căng thẳng.
Tạ Thức Y định làm gì?
Cho tới khi Tạ Thức Y nắm lấy thứ của y...
Uỳnh, tiếng pháo hoa nổ tưng bừng trong tâm trí Ngôn Khanh.

Cơ thể y tê rần như bị sét đánh, y nghệt ra như thể nằm mơ...
Tạ Thức Y...
Tạ Thức Y đang dùng tay giúp mình??
Ngôn Khanh hoàn toàn không nhận thức được Thất công công và Bạch Tử Khiêm nói gì đằng sau nữa.
Đầu óc y rối loạn trong khi các giác quan bị phóng đại tối đa.

Mỗi nụ hôn quyến luyến mà Tạ Thức Y lưu lại trên người y đều khiến y cảm thấy lâng lâng.
Ngôn Khanh vẫn luôn cho rằng Tạ Thức Y giống một đóa hoa ngoài tầm với, đã vậy thì mình cần phải chủ động trên phương diện tình dục.

Cũng đúng thôi, nhà ngươi cưới một đại-tiểu-thư trong trắng không tì vết xong còn đòi người ta dạn dĩ thì sao được, làm người chớ đừng tham lam quá.
Nhưng y không ngờ...!trên đời thật sự có chuyện may mắn thế, đã vậy lại rơi trúng đầu y?!
Sau giây lát ngẩn người, Ngôn Khanh quyết định buông thả bản thân, chọn cách hưởng thụ, thậm chí đã định quay đầu hôn Tạ Thaức Y với cặp mắt đào hoa ươn ướt một nụ cười mê mẩn.
Tạ Thức Y nói: "Đừng nhúc nhích."
Tay ôm eo Ngôn Khanh của hắn lại lần lên.

Lúc bị hắn lướt qua vị trí nào đó, Ngôn Khanh run nhẹ, may mà có vẻ Tạ Thức Y chỉ lơ đãng chạm qua thôi, vì sau đó hắn chặn tay trước mặt Ngôn Khanh và nói: "Đừng kêu, ta không muốn chúng nghe được."
Sung sướng đã làm mụ mị đầu óc Ngôn Khanh, y sẵn lòng nuông chiều và dung túng cho ý muốn độc chiếm của hắn.
Và thế là nghe lời Tạ Thức Y, Ngôn Khanh vừa cắn tay hắn vừa lấy làm buồn rầu vì không ngờ họ lại bước đến bước này ở nơi đây.
Thằng em của y đã thức giấc, vết thương của Tạ Thức Y cũng lành rồi, thế mà lại không thể làm tới bến thì đúng là đáng tiếc.
Xưa y cứ chê Thất công công bêu xấu tiếng tăm của mình, giờ lại thấy nếu Tạ Thức Y bạo vậy thật thì y chiến ba ngày ba đêm không gục cũng không phải là bất khả thi!
Trong lúc mấy suy nghĩ bậy bạ càng lúc càng trôi xa, Ngôn Khanh hơi ngả người về sau và rồi bất thình lình cảm nhận thấy có thứ gì đó, cách lớp áo mỏng manh, chĩa vào thắt lưng mình.
Ngôn Khanh: "?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận