Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu


Ngôn Khanh lại phải tự nhắc nhở bản thân sắc dục sẽ dẫn ra cạm bẫy, nóng nảy rồi sẽ mất cái ăn, y phải tiến lên từng bước một.

Sau khi đạt được mục đích, y không được thỏa mãn mà nảy sinh suy nghĩ bậy bạ, phải tạm thời gạt bỏ những thứ ngoằn ngoèo trong đầu óc đi và tập trung toàn lực vào việc điều tra trước.
Họ đi theo Thất công công và Bạch Tử Khiêm đến cấm địa của phủ Thành chủ, cũng là nơi sâu nhất trong hang động.

Ánh sáng bị chặn lại làm cản trở tầm mắt, bốn bề xung quanh đều đen kịt.
Ngôn Khanh tiến lên.

Có âm thanh quái lạ nào đó.

Đến khi ánh sáng dần tràn tới, thấy rõ cảnh tượng trước mắt, Ngôn Khanh mới ngẩn người.

Đi ra ngoài từ vị trí tận cùng hang động sẽ lại bắt gặp một cánh rừng.
Rừng ở đây có thân đen, lá xanh lục, cành treo vô vàn lụa đỏ.
Hình ảnh đẹp mà quái ấy lập tức trở thành cảnh địa ngục trần gian với những con mắt treo trên đầu dải lụa.
"Số mắt này..."
Ngôn Khanh nhìn cánh rừng chòng chọc.

Một số mắt trông có vẻ mới bị móc ra, máu chưa khô vẫn nhầy nhụa trên mình chúng rồi nhỏ từng giọt xuống nền đất.

Bước ra rồi y mới nhận thấy đất ở đây mềm một cách khác lạ, hẳn phải do được thấm máu nhiều năm mới có thể giẫm nhẹ đã trào ra ít máu.
Tâm trạng chùng xuống, Ngôn Khanh lia mắt xung quanh, thấy bên cạnh đặt một tấm biển hiệu viết chữ "Rừng Mắt Ngọc", chẳng ngờ lại tả rất thực cánh rừng này.
Ánh đỏ lóe lên trong mắt Ngôn Khanh: "Rừng Mắt Ngọc à? Trông giống một trận pháp."
Tạ Thức Y nói: "Tiến vào thì nắm tay ta, đừng buông ra."
"Ừ."
Ngôn Khanh không phải kiểu sĩ diện, y nắm tay Tạ Thức Y và theo hắn vào trong.
Số nhãn cầu treo trên nhánh cây đen im phăng phắc, như thể những cái trừng mắt hận thù cho đến chết.
Ngôn Khanh dắt tay Tạ Thức Y.

Tạ Thức Y lo lắng với tu vi hiện giờ, Ngôn Khanh sẽ dễ bị "huyết khí" ngập trời nơi đây lây nhiễm.

Tuy nhiên y từng đi qua hang Vạn Quỷ thì sao có thể sợ hãi máu me và xác chết, y ngoan ngoãn nghe lời chẳng qua là muốn tranh thủ âu yếm hắn mà thôi.
Lúc sắp băng qua rừng mắt, sương mù đột ngột dày thêm, mùi máu tanh và cảm giác ác ý đậm đặc xộc tới.
Ngôn Khanh nghe thấy tiếng bước chân của hai người lạ.
Nhịp bước gấp gáp và rối loạn, có thể đoán được chủ nhân của nó đang cực kỳ sốt sắng.

Tuy nhiên dù sợ hãi, những người này vẫn tiếp tục nín thở dò đường.
Thị lực tốt ngay cả ở trong đêm giúp Ngôn Khanh nhìn rõ mặt họ qua một lớp sương mù: là Liễu Dĩ Nhụy và Kim Minh.

Sau khi bắt cặp đi vào, hai người họ một người là dân bản địa, một người cũng ở thành Chướng gần chục năm, đã nhờ vào thông tin có được và một số mánh khóe để tìm đến cánh rừng này.
Kim Minh bắt đầu suy xét chuyện của phủ Thành chủ kể từ khi vào thành Chướng.

Còn Liễu Dĩ Nhụy, vốn dĩ nàng ta được bồi dưỡng như vật chứa yểm theo truyền thống của thành Chướng mịt mờ mưa, song mưa và khói độc lại vô tác dụng với nàng.
Cả hai đều có người phải cứu nên lựa chọn hợp tác với nhau.

Từ sân trước, họ đi vòng qua mỗi nơi một lát, thận trọng suốt chặng đường nhưng cuối cùng lại lạc vào cánh rừng Mắt Ngọc.
Liễu Dĩ Nhụy nói: "Sương mù mỗi lúc một dày, chúng ta không thể nán lại lâu."
Kim Minh cau mày: "Ta biết, nhưng địa đồ không chỉ dẫn đường ra khỏi chỗ này.

Chưa kể sương mù thế này chúng ta cũng không dễ đi đâu."
Liễu Dĩ Nhụy trầm ngâm, hồi lâu nàng ta nghiến răng, cắn chảy máu tay ngón tay mình.

Hành động của nàng khiến Kim Minh giật mình: "Liễu cô nương làm cái gì vậy?"
Trước khi hợp tác, hai người đều biết đến danh tiếng đối phương.

Trong mắt Kim Minh thì Liễu Dĩ Nhụy thuộc cùng loại với lũ người điên.

Còn trong mắt Liễu Dĩ Nhụy, Kim Minh là tòng phạm của đám phủ thân thích.
Liễu Dĩ Nhụy đáp: "Máu ta cũng có thể xua tan sương mù ở nơi này."
Kim Minh bàng hoàng: "Máu cô?"
"Đúng." Liễu Dĩ Nhụy gật đầu.

Sau lần bị Ngôn Khanh vạch trần lời nói dối trong căn nhà đổ nát, cuối cùng nàng ta cũng đối diện với sự thật mình hằng trốn tránh.
Tổ tiên nhà họ uống nước do xác nàng tiên hóa thành, từ đấy trở đi máu mỗi người nhà họ Liễu đều có tác dụng trừ tà nhất định.

Thật ra họ luôn hiểu rõ vì sao mình không bị ảnh hưởng bởi màn mưa, cũng như vì sao mình còn tỉnh táo.
Họ oán thán cuộc sống minh mẫn đầy đau khổ, nhưng lại bấu víu chiếc giếng như cọng rơm cứu mạng.

Nghĩ đến đây, Liễu Dĩ Nhụy cười khẩy, chế giễu sự dối trá của chính mình.
Nàng rạch vết thương cho sâu hơn rồi nhỏ xuống đất, tạo thành một vũng máu loang lổ bốc khí mờ.

Không ngoài dự đoán, sương mù nồng đậm xung quanh nhạt dần đi.
Con ngươi co lại trong mắt Kim Minh: "Máu cô có sức mạnh này?"
Liễu Dị Nhụy: "Phải, nhà họ Liễu không bị lây nhiễm bởi tà ma, nên ta mới là kẻ khác loài ở thành Chướng."
Kim Minh cau mày: "Vì sao? Cô là người thành Chướng, nếu không chống đối phủ thân thích thì sẽ được sống sung sướng cả đời."
Liễu Dĩ Nhụy cười: "Sinh con thì không khổ à?"
Kim Minh thoáng ngẩn người: "Nhưng có thể sinh hạ thần tiên thì chịu khổ cũng đáng mà.

Thành Chướng có quan hệ mật tiết với Thượng Trùng Thiên, mỗi đứa bé được hạ sinh đều là bậc thiên tài tương lai của giới Tu chân.

Ta thấy ở thành này, bất luận là nam hay nữ thì đều muốn được nằm gai nếm mật."
Liễu Dĩ Nhụy lại lắc đầu, đoạn nàng ta liếc nhìn Kim Minh – một kẻ ngoài cuộc hồ đồ và than thở: "Ngươi đến phủ thân thích mười năm mà sao vẫn ngây thơ thế? Dân ở đây không hề lấy làm vinh hạnh vì sinh được thần tiên, họ chỉ cần nước thánh.

Họ trúng độc, phát điên, phải uống nước thánh mới đạt được sự vui vẻ tạm thời." Dứt lời nàng hỏi: "Kim công tử, thành Chướng trong mắt công tử là nơi chốn thế nào?"
Kim Minh yên lặng chốc lát rồi trả lời: "Liễu cô nương muốn ta nói thế nào đây? Không bị đài Tiên Nhân chèn ép, không có ma chủng phá hoại, không có quan phủ nối giáo cho giặc, đối với ta thành Chướng là một thành trì tuyệt vời."
Liễu Dĩ Nhụy: "Đúng là thành Chướng rất tuyệt vời."
Hai trăm năm trước, đây là thành trì sầm uất, tiếng tăm lừng lẫy nhất nhân gian.

Ngũ đại gia tộc phân chia thế lực đồng đều, cho ra đời vô số thiên tài nổi danh khắp thiên hạ.

Mà vị nổi trội nhất trong số đó lại bị chính cha ông hại chết.
Liễu Dĩ Nhụy mím môi, không muốn phê phán mình thêm nữa.
Người ngoài nhìn vào ắt sẽ thấy hành động của nhà họ Liễu là bội ước, là tham sống sợ chết...!nhưng trên đời nào có ai không tự cho bản thân là một con người tử tế theo cách phức tạp bao giờ.

Mà nàng thì lại không phải ngoại lệ.
Nàng nói: "Công tử vừa nhắc đến đài Tiên Nhân...!ta chưa bao giờ được ra ngoài, không biết tình hình ngoài đấy, công tử kể ta nghe chút xem sao."
Kim Minh nói: "Cô muốn ta kể chuyện gì?"
Liễu Dĩ Nhụy đáp: "Chuyện xảy ra với nhà công tử."
Kim Minh không biến sắc: "Không có gì để kể.

Em gái ta dẫn theo hầu nữ ra hồ ngắm cảnh, bị con trai Tịnh vương cưỡng bức và hành hạ đến chết, sau đó bị vứt xác xuống hồ.

Cha mẹ ta muốn đòi công bằng cho em gái, nhưng vào phủ Tĩnh vương xong lại không bao giờ ra được nữa.

Sau đó ta với chị lên quan phủ làm lớn chuyện, tìm cớ xông vào một gian nhà chứa củi ở phủ Tĩnh vương thì phát hiện nồi đựng xương người rời rạc bên trong.

Cha mẹ ta bị thằng súc sinh kia ăn thịt."
Kim Minh cười lạnh: "Theo quy tắc, cứ người ăn thịt người đều bị quy làm ma chủng và sẽ bị giết chết thẳng thừng.

Lẽ ra, khi chuyện con trai Tĩnh vương là ma chủng bị báo lên đài Tiên Nhân thì chúng phải cử tiên đến giết chết gã.

Nhưng gần trăm năm đổ về đây bỗng dưng xuất hiện một quy trình gọi là buồng giam, con trai Tĩnh vương bị nhốt vào buồng giam, chúng bảo sau đó sẽ có người đến xét xử tội lỗi của gã, chắc chắn có tội rồi mới đưa đến đài Tiên Nhân."
Nói đoạn Kim Minh bật cười vì giận dữ, mắt ứ máu, nắm tay siết chặt phát ra tiếng kêu răng rắc: "Chúng bảo bên trên có lệnh, không thể chém ngay khi mới phát hiện ra ma chủng được.

Muốn xét xem ma chủng đáng tội chết hay không thì phải trải qua quy trình như xét xử con người, phải đếm kỹ từng tội danh của gã."
Càng nói mắt cậu ta càng đỏ thẫm: "Ta phát hiện ra xác em ta dưới đáy hồ, phát hiện ra xương cốt cha mẹ đằng sau phủ Tĩnh vương, vậy mà còn chưa đủ để ban tội chết?!"
"Tĩnh vương đẩy toàn bộ tội lỗi lên đầu một người đầy tớ rồi xử tử ông ta ngay trước mắt mọi người.

Sau thấy chúng ta không thuận theo, lão bắt đầu tố ngược chúng ta vu oan cho lão.

Chị ta và ta đều không cam lòng, cuối cùng băng cả nghìn dặm để đến Đế đô nhờ đài Tiên Nhân giúp đỡ."
"Kể cũng nực cười, trong thời gian chúng ta đi cầu cứu đài Tiên Nhân, thằng súc sinh kia lại phạm tội tiếp.

Gã cắn bị thương thị vệ của gã ngay trước toàn thể người dân trong thành.

Cả thành đều thấy mắt gã chuyển thành màu xanh lá, nếu không bị ngăn lại là gã sẽ xông ra đường ăn thịt mọi người.

Nhưng bằng chứng rành rành là thế mà Tĩnh vương vẫn kiếm cớ được..."
"Lão bảo sau này lão sẽ trông chừng con nghiêm khắc, dù là ma chủng thì gã vẫn chưa hại chết người, nên được cho cơ hội sửa lỗi."
Nhắc tới chuyện cũ làm máu nóng cuồn cuộn trong cơ thể Kim Minh, khiến toàn thân cậu ta run bần bật.
"Trông chừng?! Còn gì mà trông! Chính lão dung túng cho gã gây họa, xong lại bắt cả thành trả giá cho hành vi của con lão?! Nực cười hơn là đài Tiên Nhân tin lời lão.

Thấy chúng ta không chấp nhận, lũ đài Tiên Nhân liền khép tội và giam chúng ta lại!"
Liễu Dĩ Nhụy im lặng, không biết phải an ủi Kim Minh thế nào.
Kim Minh nghiến răng ken két, không nói thêm về những ngày tháng tuyệt vọng trong ngục tù thêm nữa.
"Chị ta bị nhốt ở nơi khác, chỉ có mình ta trốn thoát và chạy đến đây." Kim Minh nói, "Thành Chướng là nơi duy nhất đài Tiên Nhân không tùy tiện nhúng tay vào.

Ta đến đây vì muốn cầu cứu Thượng Trùng Thiên, hy vọng họ có thể trả lại công bằng cho gia đình chúng ta và vô số nạn nhân khác."
Liễu Dĩ Nhụy vẫn chỉ im lặng.

Đã hai trăm năm nay thành Chướng không bị ma chủng tác oai tác quái.
Nàng ta từng nghe rất nhiều chuyện về ma chủng, nhưng tất cả đều đến từ thế giới bên ngoài.

Một làng xuất hiện ma chủng, nếu không lập tức xử lí thì khả năng cả làng đều phải chết chung.
Quá nhiều thảm án liên quan đến ma chủng trên đời.

Hễ phát bệnh là ma chủng sẽ mất sạch lý trí, tàn sát cả nhà, những trường hợp ăn thịt mẹ cha nhiều vô số kể.
Liễu Dĩ Nhụy cau mày: "Con trai Tĩnh vương là ma chủng mà lão không sợ hay sao mà còn bao che cho gã?"
Kim Minh cười nhạt: "Chúng đều tin ma chủng thay đổi được thì sợ cái gì.

Cả đài Tiên Nhân cũng thế, xưa giết chết bất luận tội, nay lại bảo không ai sinh ra đã là ma."
Liễu Dĩ Nhụy thật sự không biết nói gì trước hận thù của cậu ta.
Nàng chưa từng ôm mối hận dời sông lấp bể như vậy, dường như nàng đã tận hưởng mười mấy năm bình yên một cách quái dị ở cái chốn quỷ quyệt này.
Kim Minh nghiến răng: "Ta không biết vì sao buồng giam phải tồn tại.

Chẳng lẽ phải đợi đến khi ma chủng thật sự ăn thịt người, hại chết toàn thành rồi mới ra tay à? Rồi lúc đấy ai trả mạng cho những người đã chết oan?"
Liễu Dĩ Nhụy hỏi: "Kim công tử muốn tiên trên Thượng Trùng Thiên làm gì?"
Ánh mắt Kim Minh lóe lên ngọn lửa thù hằn: "Ta muốn Thượng Trùng Thiên giết chết cả nhà Tĩnh Vương, loại bỏ buồng giam.

Lũ ma chủng toàn thiên hạ đều đáng chết, buồng giam không cần thiết phải tồn tại."
Liễu Dĩ Nhụy nhíu chặt mày.

Không biết vì sao nàng lại có một cảm giác khó chịu quái lạ nào đó, cảm giác này không đến từ lý trí mà từ cơ thể, nó thôi thúc nàng phản bác khi nghe Kim Minh nói vậy.
Nàng nói: "Nhưng Kim công tử, kẻ thật sự đày đọa nhà ngươi, khiến ngươi chịu oan uổng là lũ quan phủ và hoàng quyền nước Sở chứ không liên quan nhiều đến ma chủng.

Bất luận con trai Tĩnh vương có phải ma chủng hay không thì gã cũng đã sát hại người thân của ngươi, thiên tử phạm pháp còn phải chịu tội chết như dân nữa là.

Chính phủ Tĩnh vương đẩy tội lỗi lên đầu người khác nhằm che giấu sự thật trước, ngoài ra ngươi nên hận quan phủ chứ không chỉ riêng gì ma chủng."
Kim Minh nhăn nhó: "Cha mẹ ta bị ma chủng hại chết mà ta không được hận ma chủng?"
Liễu Dĩ Nhụy hơi ngừng lại, đoạn nói: "Ta không có ý này."
Kim Minh ngẩng đầu nhìn đối phương: "Ta biết cô có ý gì.

Liễu cô nương, khi nào có cơ hội cô hãy rời thành xem thử, rồi cô sẽ hiểu buồng giam là chế độ chết tiệt đến độ nào."
"Hầu hết các thành trì đều có buồng giam ma chủng, và mỗi thành trì đều có lũ quý tộc bao che cho ma chủng.

Mỗi khi chúng phạm tội và bị đày vào buồng giam, lũ quý tộc sẽ bịa ra cả nghìn lí do để giảm nhẹ tội, thậm chí là tuyên vô tội cho chúng."
Kim Minh siết nắm đấm: "Ma chủng đáng chết thì không giết, còn người trong sạch như chị ta thì lại bị chúng đổi trắng thay đen, bị quy làm ma chủng và giam giữ."
Liễu Dĩ Nhụy ngạc nhiên: "Chị ngươi là ma chủng?"
Kim Minh lập tức gầm lên: "Không! Chị ta không phải ma chủng! Chị ta sống tích đức, cả đời chỉ đi cứu người, làm việc thiện, sao có thể là ma chủng được?!"
Liễu Dĩ Nhụy yên lặng nhìn đối phương, nhìn sự điên cuồng trong mắt cậu ta, rồi bỗng nhiên không nói nữa.
Kim Minh lại tiếp lời: "Sao chị ta có thể là ma chủng, là lũ đài Tiên Nhân ngậm máu phun người! Chúng đã cấu kết với hoàng thất, coi trời bằng vung, đổi trắng thay đen từ lâu rồi!"
Liễu Dĩ Nhụy cúi đầu, tháo chiếc trâm cài xuống, dùng nó rạch một vết thương sâu trong lòng bàn tay và để máu xua tan sương mù trong rừng rậm.

Giờ nàng bắt đầu đồng cảm với Kim Minh, cũng như cách nàng thương cảm cho chính mình.
Nếu muốn bắt giam chị em bọn họ thì đài Tiên Nhân cần gì phải bịa lí do này? Có lẽ phải đợi đến khi chị cậu ta ăn thịt người ngay trước mắt, cậu ta mới tin chị mình là ma chủng được.
Đầu bên kia, Ngôn Khanh và Tạ Thức Y đã ẩn khí nên Kim Minh và Liễu Dĩ Nhụy không thể phát hiện ra.

Cuộc đối thoại của hai người họ làm Ngôn Khanh nảy sinh một cảm xúc kỳ dị.
Y đến nơi này bằng thể hồn từ nhỏ song lại chưa từng đích thân trải nghiệm sự tàn khốc của ma chủng đối với thế giới.

Tạ Thức Y thì càng khỏi phải nói.

Bốn tuổi đã biết lá mặt lá trái với ma chủng, sau đó dùng đá cắt đứt cổ người ta, không một động tác dư thừa.
Từ khi trưởng thành, những ma chủng họ từng tiếp xúc không ai dưới đại thừa.

Đối với Ngôn Khanh thì ma chủng không khác gì những kẻ ác độc loài người cả.

Nay xuống trần gian, càng nghe những câu chuyện bi thảm không khác tình cảnh của Chương Mộ Thi, y càng cảm thấy vấn đề ma chủng không đơn giản như mình nghĩ, nhưng cũng lại không phức tạp như y tưởng tượng.
Người phàm không có sức mạnh, do đó một khi đối đầu với ác niệm của Thần thì ắt sẽ bị dồn vào đường chết.

Bị yểm ký sinh, cuối cùng cũng bị ăn mòn, chỉ còn cái vỏ.
Nghĩ đến đây Ngôn Khanh chợt bật cười: "Yêu Yêu biết không, ban đầu nghe lời đồn đại về ngươi, ta đã vô cùng sợ hãi."
Tạ Thức Y yên lặng nhìn Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh: "Ta sợ ngươi giết người như vậy thì mai sau sẽ phải trả giá." Chẳng qua sau này càng hiểu Tạ Thức Y, y càng cho rằng Tạ Thức Y vô tình hơn mà cũng sáng suốt hơn y nghĩ rất nhiều.
Quả thật chức vị Minh chủ Tiên minh không dành cho người xấu, càng không dành cho người tốt.
Ngôn Khanh: "Bấy giờ ta đã dự định nếu sau này ngươi phải trả giá thì ta sẽ đưa ngươi về Ma vực."
Ánh mắt lành lạnh của Tạ Thức Y phơn phớt ý cười: "Trả giá ngươi nói đến là chỉ việc ta bị chính đạo truy nã à?"
Ngôn Khanh đáp: "Ừ, nếu một ngày họ phát hiện ngươi giết nhầm người thì sao? Hoặc họ phát hiện ma chủng không phải sinh ra đã ác mà vẫn có thể cứu được thì làm thế nào? Vậy họ sẽ truy ngược lại việc ngươi đã giết nhầm bao nhiêu người tốt."
Tạ Thức Y hờ hững nói: "Thật ra ta đồng ý với lý luận "không ai sinh ra đã là ma" của nhà họ Tần."
Ngôn Khanh: "Ồ?"
Tạ Thức Y: "Chẳng qua tất cả Thượng Trùng Thiên đều không muốn thừa nhận, rằng những người bị yểm ký sinh đã chết từ khi chào đời, thứ sống sót thì không phải là người."
Tạ Thức Y quay đầu, nói khẽ: "Chẳng phải ngươi vẫn luôn tò mò ta giết ma chủng dựa trên cơ sở nào à?"
Ngôn Khanh ngơ ngẩn gật đầu: "Ừ."
Tạ Thức Y: "Ta bẩm sinh đã có thể cảm nhận được cái ác.

Trước khi ma chủng thức tỉnh, ác sẽ đậm một cách bất bình thường."
Ngôn Khanh ngẩng đầu nhìn Tạ Thức Y với vẻ kinh ngạc.

Xâu chuỗi hồi lâu cuối cùng lại nhận ra câu trả lời đơn giản đến thế.

Phải nhỉ, tâm lưu ly có thể cảm ứng được ác.
Mà bản chất của yểm lại là ác.
Ngôn Khanh lẩm bẩm: "Nếu ngươi có thể phân biệt thiện ác của một người ngay lần đầu gặp mặt, vậy lẽ ra ngươi đã xử lí toàn bộ ma chủng trên thiên hạ lâu rồi chứ nhỉ."
Tạ Thức Y hờ hững: "Nếu vậy thì người đầu tiên ta nên giết là bản thân mình."
Ngôn Khanh mở to hai mắt.
Tạ Thức Y biết y muốn nói gì nên chỉ bình tĩnh đáp: "Bây giờ chưa phải, nhưng có thể sau này sẽ đúng."
Ngôn Khanh liên tưởng tới Kính Như Ngọc, mà chắc chắn Tạ Thức Y cũng từng nghĩ tới.

Một cặp song sinh, Kính Như Trần không có yểm ký sinh, trong khi Kính Như Ngọc lại là ma chủng – vậy đây là kết quả tạo thành trong quá trình lớn lên chứ không phải có sẵn từ đầu.
Tạ Thức Y nói: "Đến kỳ hóa thần, ác niệm của mỗi người đều có thể hóa thành vật chất."
Ngôn Khanh hiểu ý hắn, Tạ Thức Y tu đến hóa thần, đã có thể coi là Thần.

Do đó hắn không khác gì Thần Phật mười nghìn năm trước, cũng sẽ có "yểm" bắt nguồn từ biển ý thức.
Tạ Thức Y nói thêm: "Yểm như thú dữ ngươi nuôi dưỡng trong thân, ý nghĩ độc ác của ngươi là chất dinh dưỡng cho chúng, cứ vậy, cuối cùng sẽ có ngày con thú dữ của ngươi trưởng thành.

Nó và cơ thể khổng lồ của nó chiếm chỗ trong cơ thể ngươi, bấy giờ ngươi không thể phớt lờ nó được."
"Từ Như Thanh nói với ta yểm là một bản thân khác của mỗi người.

Nó là hiện thân của toàn bộ dục vọng của ngươi, nên xét trên một phương diện khác, nó cũng chính là một bản thân mà ngươi muốn nhưng không dám trở thành."
Ngôn Khanh cau mày: "Hoang đường."
Tạ Thức Y cười nói: "Ừ, hoang đường.

Tạm thời ta không cảm thấy cơ thể mình tồn tại một người khác, nên hẳn dục vọng của ta chưa mạnh mẽ tới mức thành yểm được."
Ngôn Khanh hỏi: "Ngươi cũng có dục vọng hả?"
Tạ Thức Y: "Chẳng lẽ ngươi không biết dục vọng của ta là gì?"
Ngôn Khanh dời mắt.

Song nghĩ đến mưu đồ dụ dỗ Tạ Thức Y làm vợ mình, y lại tự trách mình xấu hổ cái gì không biết! Thế là y nuốt nước miếng, ép mình nhìn sang, rồi từ tốn nói: "Theo cách giải thích của ngươi thì mai sau ta cũng thành ma chủng được nhỉ."
Tạ Thức Y đáp: "Ngươi thì không."
Ngôn Khanh bật cười: "Ngươi tin tưởng ta vậy à?"
Tạ Thức Y chần chừ chốc lát: "Không, là vì ta không thấy được ác niệm của ngươi."
Ngôn Khanh: "Hả? Dục vọng của ta đối với ngươi không nhỏ đâu, sao mà không thấy được? Có khi nào ngươi là bị người tình trong mắt hóa Tây Thi không?"
Dứt lời y đã suýt tự cắn lưỡi mình, gì mà dục vọng không nhỏ, tiêu, giờ mình trong mắt Tạ Thức Y có khác nào yêu râu xanh đâu chứ.
Nhưng Tạ Thức Y chỉ nở nụ cười đẹp như băng tuyết, mà cũng dịu dàng như băng tuyết.
"Có lẽ vì ngươi không thuộc về nơi này.

Ác của ngươi không bị ràng buộc bởi quy tắc nơi đây."
Ngôn Khanh không để tâm đến lời giải thích của đối phương mà chỉ cho rằng Tạ Thức Y đang khen ngợi mình.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng ý tứ của hắn ban nãy, Ngôn Khanh hơi hiểu ra tình hình hiện nay.
Y nói: "Vậy là, thật ra tất cả ma chủng chúng ta nhìn thấy bây giờ đều không phải con người, mà là...!chư thần?"
Ác niệm sinh ra bởi một vị Thần tan vào không trung, song bởi quá khổng lồ, nên dù chỉ một phần một vạn của nó tiến vào cơ thể mẹ và ký sinh ở bào thai thì cũng đủ để ăn sạch linh hồn đứa bé.

Tạ Thức Y nói đúng: đứa trẻ đã chết ngay tại khoảnh khắc bị yểm ký sinh rồi.
"Việc ác đầu tiên mọi ma chủng người phàm làm đều là ăn thịt người.

Vì dục vọng từ miệng là loại dục vọng dễ hiểu và thẳng thừng nhất." Ngôn Khanh trầm ngâm, "Đến kỳ đại thừa, con người bắt đầu có sức mạnh giằng co cùng yểm, thậm chí có thể điều khiển nó để có lợi cho mình."
Tạ Thức Y không đáp.
Ngôn Khanh tiếp tục: "Có lẽ cũng không thể nói là có lợi cho mình, mà phải là họ làm ngơ việc thi thoảng yểm chiếm cứ thân thể để giết chóc.

Cũng như không bài xích một mảnh của "Thần" thời viễn cổ sống trong cơ thể mình."
"Sau khi Ma thần hồn phi phách tán, yểm của mỗi một Thần đều chia năm xẻ bảy, sức mạnh do đó giảm bớt rất nhiều."
"Yểm của Hoài Minh Tử là chính lão, nhà họ Tần thu thập nó dưới thành Thập Phương, trăm năm sau lại lợi dụng Ân Vô Vọng hòng cho yểm sống dậy." Một suy nghĩ nảy lên trong lòng Ngôn Khanh, "Yểm là một bản thân khác..."
"Vậy thì Hoài Minh Tử không được tính là sống lại."
"Nhà họ Tần tập hợp yểm thông qua phụ nữ thành Chướng, sau đó phân loại rồi ngưng tụ chúng một lần nữa.

Có phải một khi gom góp toàn bộ yểm của một vị Thần là có thể hồi sinh vị Thần đấy không?"
Tạ Thức Y mỉm cười, giọng chế giễu: "Tần Tử Ngang không nghĩ đến chuyện này, hẳn hắn chỉ muốn trở thành Ma thần mà thôi."
Ra khỏi rừng Mắt Ngọc, Ngôn Khanh và Tạ Thức Y lại đến được một địa điểm mới khác.

Lời truyền miệng về sự rộng lớn của phủ Thành chủ hoàn toàn có căn cứ, sau khi đi qua hết ải này sang ải khác, hiện họ đang đứng trước một ngôi chùa.
Chùa rất lớn, nóc nhà xám xanh lợp mái ngói đỏ son và tường sơn màu vàng rực.

Chưa vào trong họ đã ngửi thấy mùi đàn hương.

Ngôn Khanh nheo mắt, nghĩ đến "Chùa Tứ Bách Bát Thập" nức tiếng.
Ngôn Khanh hỏi: "Mình vào chứ?"
Tạ Thức Y nói: "Chưa vào được, đợi thôi."
Về phần đợi cái gì, chẳng mấy chốc Ngôn Khanh đã đoán ra được, là đợi Thất công công cầm bình sạch ra ngoài.
Ra tay với Thất công công hợp lý hơn xử Bạch Tử Khiêm.

Lần đầu gặp mặt tại yến hội, Ngôn Khanh đã thấy Bạch Tử Khiêm giữ vai bù nhìn.

Bù nhìn không sợ chết, nó sẽ tự vẫn khi bị ép buộc, khiến họ rơi vào thế rút dây động rừng.

Nhưng Thất công công thì khác, lão là tu sĩ đại thừa, có tính xảo trá và tham sống sợ chết, không dễ bị nhà họ Tần chèn ép.
Bạch Tử Khiêm cung kính tiễn Thất công công: "Công công đi thong thả."
Thất công công vung phất trần, nheo mắt: "Bạch Thành chủ, số lượng bình sạch lần này khá ít nhỉ."
Bạch Tử Khiêm nói: "Công công, đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi.

Đàn bà thành Chướng hai tháng đẻ một lần, nếu nhanh hơn thì sợ không sống được lâu."
Thất công công lơ đãng nói: "Châu Tử Kim bên kia cần gấp, sống lâu hay không không quan trọng."
Bạch Tử Khiêm ngẩn người, song vẫn khúm núm trước chỉ thị của lão: "Vâng, ta sẽ bảo phủ thân thích đổi thuốc dưỡng thai."
Thất công công bổ sung: "Không riêng gì thành, cả bên chùa ngươi cũng phải thúc giục thêm đi."
Bạch Tử Khiêm lau mồ hôi: "Vâng vâng vâng."
Thất công công căn dặn xong thì chậm rãi trở về Thượng Trùng Thiên.

Nào ngờ lão vừa tiến vào rừng Mắt Ngọc đã vấp trúng thứ gì.

Lão là tu sĩ đại thừa, vật bình thường không thể cản đường lão, vậy mà cái thứ này vừa nhỏ vừa lạnh, siết chặt chân lão và nhấc thẳng lão lên.
Thất công công nắm phất trần, giận dữ: "Ai?!"
Ngôn Khanh kéo hồn ti, sau một trăm năm nghe lại giọng Thất công công mà y vẫn thấy nổi da vịt như thường.
Trong rừng Mắt Ngọc, vô vàn dải lụa đỏ rủ xuống giữa màn sương mờ đặc phủ kín rừng cây đen.

Ngôn Khanh mặc đồ đen bước ra, vịn tay lên một nhành cây, da trắng môi đỏ, mặt mày ngậm cười đầy kiều diễm: "Suỵt, là ta, đừng sợ."
Thất công công vốn bừng bừng lửa giận, vừa siết phất trần vừa dự tính một nghìn kiểu tra tấn cho đối phương sống không bằng chết, nay đột ngột nghe được giọng người kia, đôi mắt độc địa của lão suýt lồi cả ra ngoài.

Lão còn bị treo ngược, nên suýt chết vì sặc nước miếng.
Ngôn Khanh nhởn nhơ phất tay, Thất công công lập tức rơi thẳng từ cây xuống đất.
Thất công công vừa sững sờ vừa sợ hãi, đây là nỗi sợ theo thói quen đối với Ngôn Khanh suốt trăm năm.

Tuy nhiên nhờ vào tính cách ích kỷ, nham hiểm, tham sống sợ chết của lão thì nỗi sợ cũng không cản trở việc lão giết người.

Vừa đứng dậy, lão đã vung phất trần, muốn thử xem có thể giết chết Ngôn Khanh được luôn không.
Giờ lão đã tu đến đại thừa, trong khi xem chừng tên chó đẻ Ngôn Khanh...
Phụt! Phất trần của lão còn chưa động được tới Ngôn Khanh thì đã bị đường kiếm lạnh băng đánh trả, mặt lão lập tức tái nhợt, toàn thân phát rét, kế đó lão nôn ra máu.
Trong lúc bò lê dưới đất, lão nhìn thấy người bên cạnh Ngôn Khanh.

Áo tuyết, mũ ngọc, không nhiễm bụi trần.
"..." Nãy lão bị đánh hộc máu, còn giờ là lão lại hộc máu vì tức giận.
Lại là cặp đàn ông chó đẻ này!
Ngôn Khanh chê: "Lão nhiệt tình thế, làm như thế ngày xưa chúng ta thân thiết lắm vậy.

Nhưng suy cho cùng thì chủ tớ trăm năm cũng nên có chút gì gọi là tình nghĩa nhỉ.

Thất công công, chúng ta thương lượng chứ?"
Thất công công là kiểu người thích ứng được trong mọi hoàn cảnh.

Miễn không chết là không gì lão không thể làm.

Ngay tức khắc, lão nặn ra nước mắt, hít mũi, rồi quăng phắt cây gậy phất trần và nhào tới nắm vạt áo Ngôn Khanh.

Chất giọng the thé của lão cất lên đầy thê lương như người đầy tớ đã mỏi mòn tìm chủ: "Thiếu thành chủ ơi, lão nô tìm ngài lâu quá rồi!"
"Ngài không biết trăm năm này lão nô sống thế nào đâu."
Ngôn Khanh thầm nghĩ, xét theo tình chủ tớ cây khế của chúng ta, dám chắc lão đã sống vô cùng sung sướng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui