Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:12.0pt; mso-bidi-font-size:11.0pt; font-family:"Times New Roman","serif"; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
MONTAIGNE[15]
Manhattan
Thứ Bảy ngày 31 tháng Mười
8h 53
The Along the Watchtower[16]
Hợp âm ghi ta của Jimy Hendrix[17], phát ra rất chuẩn từ hệ thống mười một loa được trang bị trên xe, át đi tiếng động cơ inh tai làm dịu lòng.
Chân để trên sàn xe, Ethan lướt nhanh qua khu buôn bán, rất sôi động trong tuần nhưng lại gần như vắng tanh vào buổi sáng thứ Bảy này trước khi ngược lên về phía khu Midtown.
Cũng chẳng cần gì to tát để anh bình tâm trở lại. Tốc độ, bầu trời trong xanh, những tia nắng mặt trời phản chiếu trên mặt tiền bằng kính của các tòa nhà chọc trời, tất cả góp phần tôn lên vẻ đẹp của New York.
Và Ethan thì mê mẩn New York.
Thành phố nơi ta cảm thấy như ở nhà mình khi ta không thuộc về nơi nào cả.
Sáng nay, tuy nhiên, có chuyện gì đó trục trặc. Đường phố có dáng vẻ giả tạo của một bối cảnh phim, cứ như thể đó không phải là thành phố New York như mọi khi vậy! Anh cau mày, ngó những người đi bộ, những chiếc xe hơi, các tòa nhà, nhưng không phát hiện được sự bất thường.
Bực dọc, anh mân mê núm đài để dò tìm một kênh địa phương:
... sáng nay, hàng nghìn lái xe taxi đã đình công ở Manhattan, cuộc đình công sẽ kéo dài bốn mươi tám tiếng để phản đối dự án của thành phố bắt buộc lái xe phải trang thiết bị định vị toàn cầu GPS và máy thanh toán bằng thẻ...
Đây chính là cái thiếu trong bối cảnh và khiến cho giao thông thông suốt như vậy: taxi! Vắng bóng những phương tiện màu vàng huyền thoại đó, Manhattan khiến người ta có cảm giác như nó đã mất một trong những yếu tố tạo nên bản sắc của mình.
... theo các lái xe, như vậy sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống riêng, họ lo ngại rằng những hệ thống như vậy, ngoài giá thành rất cao, sẽ là công cụ giúp các nhà chức trách theo dõi việc đi lại của họ. Theo TCL, cuộc đình công này sẽ được đông đảo hưởng ứng, với sự tham gia của gần 100% số lái xe taxi, và sẽ gây ra những xáo trộn nghiêm trọng. Hiện đã có nhiều hàng dài người xếp hàng chờ tại sân bay Kennedy và Newark cũng như trước cửa nhà gaPennsylvania...
Ethan liếc đồng hồ trên bảng điều khiển và nhăn nhó: anh có hẹn để ghi hình trực tiếp chương tình buổi sáng nổi tiếng Thứ Bảy ở nước Mỹ. Đây là một chương trình rất nổi tiếng thu hút hơn sáu triệu khán giả truyền hình vào sáng thứ Bảy hàng tuần. Mỗi khi anh tham gia chương trình này, sách và đĩa DVD của anh được bán với số lượng khổng lồ, và danh sách chờ để tham gia các khóa đào tạo do anh hướng dẫn và các hội thảo do anh chủ trì kéo dài thêm nhiều tuần.
Ba năm trước, anh đã trở thành một nhân vật nổi tiếng trên các phương tiện thông tin đại chúng, gần như chỉ hôm trước hôm sau. Dù mọi người thỉnh thoảng gọi anh là “Docteur”, nhưng Ethan không phải là bác sĩ. Anh từng có ý định học Y khoa ởSeattle nhưng sau bốn năm học đại học, anh hiểu ra rằng mình đã mắc sai lầm. Học phí trường Y quá đắt và thời gian học lại quá dài. Hơn nữa, thế giới nhà thương không làm anh quan tâm. Anh không tưởng tượng nổi cảnh mình là bác sĩ đa khoa, suốt ngày chữa trị các chứng sổ mũi hay đau đầu.
Trái lại, cái hấp dẫn anh là tất cả những gì, dù ít hay nhiều, liên quan tới tâm lý. Rất nhanh chóng, anh nhận ra mình có khả năng phỉnh phờ, lừa bịp và có ảnh hưởng tới những người khác. Tại sao lại không dùng khả năng của mình để phục vụ những gì cuốn hút anh thực sự, những ngoắt ngoéo trong tâm lý con người? Nhưng vì anh là người thực dụng và muốn thành công trong cuộc đời nên anh đã tìm kiếm một cơ hội phù hợp với thời cuộc. Lúc đó, ngôn từ đang bắt đầu nở rộ trong các cuốn sách và trên các phương tiện thông tin đại chúng: phát triển nhân cách, những bài học về hạnh phúc, sống hạnh phúc hơn, đánh giá cao bản thân, sự nảy nở... Anh hiểu rằng trong lĩnh vực đang phát triển mạnh mẽ này có một cơ hội mà anh phải nắm bắt lấy. Nên anh thôi học và mở một phòng liệu pháp tâm lý nhỏ ở rìa MorningsideHeights và khu Đông Harlem.
Trong nhiều năm, anh đã chữa trị cho các bệnh nhân bình dân mắc bệnh trầm uất, nghiện ngập, viêm khớp và đau lưng. Khi nhìn lại, anh nhận thấy thời kỳ đó quả là có tính quyết định. Chính nhờ tiếp xúc với khách hàng của khu đó mà anh đã dần dần tự đào tạo bản thân, bằng cách bổ sung những hiểu biết của mình về tâm lý học, tự trau dồi bằng việc đọc sách, tài liệu và thậm chí tham gia nhiều hội thảo do các “thủ lĩnh tinh thần” giả, các huấn luyện viên trường đời, và những ông thầy tinh thần khác cho sự phát triển nhân cách hướng dẫn. Từ những kiến thức cóp nhặt được qua các nguồn khác nhau đó, anh đã xây dựng nên phương pháp riêng của mình dựa trên một loạt các kỹ thuật đã được thử nghiệm hay canh tân hơn: suy nghĩ lạc quan, liệu pháp ứng xử, dùng phương tiện tâm lý chế ngự cảm giác đau đớn, tham gia diễn vai, sân khấu, kịch chữa bệnh tâm thần[18], liệu pháp ánh sáng, châm cứu, giao lưu cảm xúc... Anh là một trong những người đầu tiên ở Manhattan đưa ra phương pháp walk and talk[19], với mục đích giúp các bệnh nhân mở lời trong khi đi dạo qua các lối đi của Công viên Trung tâm. Có hề chi nếu tất cả các phương thuốc này đều không có cơ sở khoa học chắc chắn: nếu một kỹ thuật cho kết quả với một số người thì tại sao lại không sử dụng nó?
Bốn năm trước, cuộc đời anh đã bị xô đẩy một cách rất kỳ lạ. Một buổi tối, vào giờ đóng cửa phòng khám, anh nhìn thấy một nữ khách hàng trông rất bí hiểm đi cùng một cậu bé khoảng 10 tuổi bước vào phòng khám. Dù cô đeo kính râm và dùng khăn vuông lụa che tóc, Ethan vẫn nhận ra ngay cô chính là Loretta Crown, nhà sản xuất và dẫn chương trình talk-show nổi tiếng mang chính tên cô. Làm sao người phụ nữ Mỹ gốc Phi này, người vốn nằm trong số những phụ nữ giàu có nhất và có ảnh hưởng nhất của giới show-biz, lại có thể đặt chân tới phòng khám khiêm tốn của anh trong khu Harlem? Câu trả lời gói gọn trong năm từ: bà giúp việc của cô. Mấy tháng trước đó - chỉ nhờ ba buổi châm cứu - Ethan đã giải thoát cho bà khỏi những cơn đau nửa đầu kinh niên, anh làm tốt đến nỗi bà đem kể với tất cả những người xung quanh mình, đưa thông tin đến cả tai bà chủ.
Thực ra, Loretta đưa con đến khám bệnh, cậu bé bị sầu não vì chứng loạn thần kinh do chấn thương tâm thần từ khi bố cậu đột ngột qua đời cách đây hai năm trong hoàn cảnh vô cùng bi thảm. Trong một chuyến dạo chơi bằng thuyền, bố cậu đã nhượng bộ trước lời khẩn cầu của đứa con trai vốn mơ ước được giữ bánh lái vài phút. Ông đã tranh thủ lúc đó để điều chỉnh mặt buồm theo gió. Bị mất thăng bằng do một cơn gió, ông bố đột ngột rơi xuống biển, và cậu bé, do không biết làm gì để dừng chiếc buồm lại, đã lao mình xuống dòng nước giá lạnh của Đại Tây Dương. Một giờ sau, lực lượng cứu hộ chỉ vớt được một người còn sống sót.
Sau vụ tai nạn khủng khiếp đó, cậu bé đã trải qua một cuộc khủng hoảng tinh thần với mặc cảm là người có lỗi, liên tiếp gồm những giai đoạn hoảng sợ, những cơn ác mộng và những hồi tưởng lan tràn lại nhấn chìm cậu vào thảm kịch. Khi Ethan gặp cậu bé, cậu bị mất ngủ và tăng động, không có khả năng tập trung, và không đặt chân tới lớp từ nhiều tháng nay.
Loretta Crown đã đưa con trai tới gặp các chuyên gia tâm lý nổi tiếng nhất của bờ biển phía Tây, nhưng tất cả các loại thuốc chống trầm cảm, các loại thuốc chặn một số thụ cảm của hệ thần kinh giao cảm lẫn liệu pháp thôi miên đều không thể giúp cậu thoát khỏi trạng thái rối loạn của mình.
Ethan đã gặp may và anh có trực giác rất tốt. Chỉ vài buổi tập động tác mắt[20] do anh hướng dẫn đã giúp cậu bé “sống lại” giai đoạn chấn thương kinh hoàng đó bằng cách sắp xếp lại ký ức của cậu để giúp não cậu “tiêu hóa” bi kịch mà cậu đã trải qua.
Khi con trai đã qua được nguy hiểm, Loretta Crown cảm thấy cô chịu ơn lớn của Ethan. Cô đã khuyến khích anh viết một cuốn sách về kinh nghiệm điều trị của mình và sau đó đã mời anh xuất hiện trong chương trình của cô như một khách mời tại trường quay. Xuất hiện trên truyền hình từ gần hai ươi năm nay, nữ hoàng của chương trình talk-show đã trở thành một biểu tượng thực sự. Loretta có ảnh hưởng tới khán giả của hơn một trăm năm mươi kênh truyền hình địa phương thuộc nghiệp đoàn. Những ngày cao điểm, lượng khán giả xem chương trình của cô vượt quá mười lăm triệu người, trong đó 80% là phụ nữ. Giống như Larry King[21], Loretta là một hình ảnh văn hóa đại chúng và cô có ảnh hưởng rất lớn đối với nhiều triệu khán giả nữ của mình. Sau khi cô giới thiệu cuốn sách của Ethan trên truyền hình, tác phẩm của anh bán chạy như tôm tươi. Chàng bác sĩ trẻ sau đó được nhắc tới trong rất nhiều bài báo, và nhờ vậy, anh lại được mời tham gia các chương trình truyền hình và phát thanh khác. Tóm lại, chỉ trong vòng chưa đến sáu tháng, anh đã trở thành vị khách mời không thể thiếu được của các chương trình truyền hình ngay khi các chương trình này đề cập tới một vấn đề có liên quan tâm lý.
Ethan đã tóm ngay lấy quả bóng đang đà nảy và hiện anh đang lãnh đạo một công ty nhỏ. Anh phát tán “những lời giáo huấn” của mình dưới hình thức các cuốn sách, các hội nghị, các khóa đào tạo giá cắt cổ, trong trang web, đĩa DVD, audiobook, các quyển lịch thiền, các đĩa CD thư giãn. Mới đây, nhiều trường đại học thậm chí đã đề nghị anh đảm trách các “bài giảng hạnh phúc”, môn học hiện đang rất thịnh hành trong nhiều trường đại học, kể từ khi nhà tâm lý trẻ tuổi Tal Ben Shakar[22] phát triển chủ đề này trên các giảng đường Havard.
Trên truyền hình, Ethan tạo được lòng tin. Anh có một cái đầu tốt, tự tin vững vàng nhưng không kiêu căng trịnh thượng. Anh không bao giờ đặt mình vào vị trí thủ lĩnh tinh thần, điều đó càng khiến anh trở nên đáng tin cậy hơn. Bài diễn thuyết của anh được chỉnh sửa, mang nhiều ý nghĩa tốt đẹp, rất thích hợp với thời đại của chúng ta, thời đại bị sự nghi ngờ chiếm lĩnh hoàn toàn. Anh khuyến khích mọi người tự chữa trị, không cần dùng đến phương pháp phân tâm học nặng nề, cũng chẳng cần đến các loại thuốc chống trầm cảm - dù rằng chính anh bị phụ thuộc vào thuốc Prozac. Anh ca ngợi cách sống giản dị và tách lìa khỏi những nhu cầu vật chất - dù rằng chính anh sống trong xa hoa và phô trương -, anh đề cao giá trị gia đình, tình bạn, các mối quan hệ xã hội - dù rằng chính anh đang sống như một kẻ cô độc...
Hãy làm những gì tôi nói...
* * *
Ethan cài số lùi trước khi đến khu Broadway. Mặc dù đã muộn giờ, anh vẫn muốn vòng qua khu Quảng trường Thời đại: món nợ cuối cùng phải thanh toán với quá khứ. Vì đã mười lăm năm rồi, tròn đúng mười lăm năm, vào đúng tối thu này cách đây mười lăm năm, anh đã rời bỏ cuộc sống cũ của mình với mong ước trở thành một người khác.
Anh dừng lại trước khách sạn Marriott, giao chìa khóa xe cho người sắp xếp xe của khách sạn, nhưng thay vì bước vào khách sạn, anh bước qua đại lộ.
Khu Quảng trường Thời đại gần như vắng tanh vắng ngắt. Ở giữa phố, một nhóm người Nhật chuếnh choáng đang đùa cợt bằng cách vừa chụp ảnh nhau vừa hét váng những từ “YATTA” nhại lại xê ri phim truyền hình ưa thích của họ.
Ethan châm một điếu thuốc. Máy bán báo vẫn ở nguyên vị trí này, theo như trí nhớ của anh. Anh cho tiền vào máy và lấy tờ Thời báo New York của ngày hôm nay. Anh giở tờ báo để lấy ra tập Văn hóa & Nghệ thuật nơi ảnh anh choán hết cả trang nhất dưới tiêu đề:
Vị bác sĩ tâm lý quyến rũ nước Mỹ
Lúc đầu bài viết được dự định đăng vào tuần sau, nhưng nhờ các mối quan hệ của mình, Ethan đã khiến bài báo được đăng sớm hơn, để đánh dấu ngày kỷ niệm kỳ cục chỉ có mình anh biết này. Anh đọc lướt qua bài báo: bài báo chỉ tán dương tung hô anh và vang lên như sự tôn phong.
Anh nắm tay lại và đấm vào hộp điện thoại công cộng bằng kim loại. Vậy đó, anh đã thành công! Anh đã giữ lời hứa của mình: trong vòng mười lăm năm, xuất hiện trên trang nhất của tờ Thời báo New York! Anh đã đạt tới tột đỉnh vinh quang với thời điểm xuất phát là con số không tròn trĩnh, và như mọi người ở đây vẫn thường nói:
Những gì bạn đã làm được ở New York, bạn đều có thể làm lại được ở bất cứ đâu...
Bên kia đường, hai người công nhân đang thay một tấm kính trong tủ kính của cửa hàng Virgin Megastore. Khi nhìn ngắm họ, Ethan thấy lại hình ảnh của chính mình mười lăm năm trước, khi anh làm việc tại các công trường với Jimmy. Có lẽ đây là lần đầu tiên, anh thực sự đo tính con đường đã đi. Anh đã đi qua chính con phố này mười lăm năm trước. Mười lăm mét để sang bên kia đường, mười lăm năm để đi tới vinh quang. Trong đầu anh, những kỷ niệm đang ùa về, nhưng anh gạt chúng đi.
Chắc chắn để đạt được như hôm nay, anh đã hy sinh tất thảy và cô lập bản thân, nhưng cũng đáng công.
Khi ngắm nhìn dòng xe đang xuôi về phương Nam, anh cảm thấy nỗi u sần đang dâng lên cực điểm. Không có ai để chia sẻ thành công này không phải là điều kỳ quặc sao?
Trong một giây, một hình ảnh lướt qua tâm trí anh: đôi mắt màu lục của Céline đang nhìn ngắm anh. Cô chớp mi và hình ảnh biến mất. Tim anh bỗng đập nhanh thình thịch và tiếp đó là một cảm giác bấn loạn bỗng xâm chiếm lấy toàn thân Ethan.
Không, bình tâm lại đi! Cuộc đời tươi đẹp lắm. Mày có tất cả những gì mày muốn. Và mày biết rất rõ là chúng ta luôn luôn đơn độc. Trong những thời điểm thực sự khó khăn suy sụp của cuộc sinh tồn, chúng ta rất đơn độc. Chúng ta đơn độc khi tình yêu ra đi, đơn độc khi các tay cớm ập đến vào một buổi sớm mai, đơn độc đối diện với bác sĩ nghe họ thông báo chúng ta bị mắc bệnh ung thư, đơn độc khi chúng ta mệt mỏi...
Anh cố gắng xua tan cơn ưu tư phiền muộn này. Để tránh tâm trạng u buồn thường xảy đến sau những thành công lớn, bằng mọi giá anh phải đề ra ình một thử thách khác trong những năm tới. Anh suy nghĩ một lát: có thể là chính trị... Người ta đã xun xoe mời mọc anh tham gia ê kíp lãnh đạo của thành phố. Nếu chịu khó đầu tư, anh cảm thấy mình có khả năng trở thành thị trưởng của New York. Không phải ngay cuộc bầu cử sắp tới, mà là cuộc bầu cử sau đó, nghĩa là tám năm nữa.
Anh đang suy nghĩ về chuyện đó thì chiếc điện thoại BlackBerry rung trong túi. Nhà sản xuất chương trình của kênh NBC lo lắng vì anh đến muộn.
* * *
Ethan đi bộ qua vài khối nhà để đến Trung Tâm Rockefeller. Đi dọc Đại lộ 5, anh đổi hướng chỗ giữa Đường 49 và 50 và cứ đi dọc theo channel gardens, lối đi đầy hoa dẫn tới Tower Plaza. Gió mạnh khiến các lá cờ tung phần phật và làm biến đổi hình dạng các tia nước vốn đối xứng tuyệt vời. Trường hợp ngoại lệ, chương trình sáng nay không ghi hình ở các trường quay của GE Building, mà ở ngoài trời và trước đông đảo công chúng, giữa khoảng sân rộng nổi tiếng, cách sân trượt băng có hai bước chân, dưới bức tượng Prométhée[23] bằng đồng sáng choang.
Ethan chỉ kịp chạy qua phòng trang điểm trước khi được ngôi sao của bản tin sáng Madeline Devine tiếp đón trong trường quay. Cuộc phỏng vấn anh kéo dài năm phút, nằm giữa một bài hát trực tiếp của James Blunt[24] và một cuộc điều tra lại về sự mất tích bí ẩn của Alyson Harrison, cô gái quỷ quái sắp thừa hưởng một gia tài kếch sù rất nổi tiếng về cách sống phóng túng của mình.
Hết đoạn cắt quảng cáo. Ba mươi giây sau, xuất hiện trên sóng. Cứng đờ trong bộ âu phục màu dịu và tươi nhã, Madeline Devine đọc lại lần cuối cùng các phiếu ghi chép. Cô có khuôn mặt búp bê, hàm răng trắng như sứ và mái tóc vàng được búi gọn gàng. Một nhân viên chuyên trang điểm tại trường quay đã chỉnh trang xong làn da mặt cô và bây giờ, một phát thanh viên lịch sự, trang nhã đang cất tiếng:
- Vị khách mời lần này của chúng ta đã đặt trí tuệ xúc cảm và sự yêu quý bản thân vào trọng tâm bài diễn thuyết của mình. Lời khuyên của anh giúp chúng ta vượt qua được những giai đoạn khó khăn và nhìn hận cuộc sống ở khía cạnh tốt đẹp. Những cuốn sách của anh đứng đầu trong danh sách các sách bán chạy nhất và hứa hẹn tiết lộ cho chúng ta thấy những phương tiện không ngờ trong nhân cách của chúng ta. Thưa quý vị, tôi xin đề nghị quý vị nhiệt liệt chào mừng Ethan Whitaker!
Ethan ngồi vào ghế của mình trong tiếng vỗ tay không ngớt. Không hề dễ dàng khi xuất hiện sau James Blunt, nhưng anh sẽ thể hiện tiết mục hấp dẫn thường khi của mình.
Ê kíp thực hiện chương trình Thứ Bảy của nước Mỹ muốn trường quay phải thật ấm cúng, họ để các tách cà phê bốc khói trước mặt từng vị khách mời và một giỏ to các loại bánh và hoa quả, tạo cảm giác như một bữa ăn sáng giữa những người bạn. Madeline Devine bắt đầu cuộc nói chuyện với một phong thái giao hữu. Phát vào một giờ rất đông khán giả nên chương trình phải đồng thuận ăn ý và Ethan biết rằng anh sẽ không phải lo sợ những câu hỏi bẫy. Điều cốt yếu là phải có vẻ đủ sức thuyết phục và phải mỉm cười. Anh thả lỏng toàn thân và bớt phần cảnh giác, chuẩn bị bắt đầu bài diễn văn quen thuộc đã được chỉnh sửa tối ưu.
Nữ phát thanh viên: Trong các cuốn sách của mình và tại các hội nghị, anh thường nhấn mạnh sự cần thiết phải chọn một thái độ tích cực đối với cuộc sống...
Ethan: Đúng thế. Tất cả chúng ta đều nên xua đuổi những ý nghĩ tiêu cực của mình, đều nên nhìn nhận cái cốc đầy một nửa hơn là vơi một nửa. Để đạt được như vậy, chúng ta phải loại bỏ những định kiến mà chúng ta có về bản thân và vốn ngăn trở chúng ta tiến bộ. Hãy loại bỏ sự nghi ngờ khỏi tâm trí chúng ta! Không nên nghĩ tôi mong mỏi nữa, hãy nghĩ là tôi muốn! Không nên nghĩ tôi nghĩ là tôi có thể nữa, hãy nghĩ là tôi có thể!
Cứ lúc nào cũng lặp đi lặp lại những câu như vậy, Ethan có cảm giác mình chỉ là một thằng người máy tầm thường.
Nữ phát thanh viên: Không được lẫn lộn giữa niềm vui và hạnh phúc, có đúng thế không ạ?
Ethan: Đúng thế: tìm kiếm niềm vui đơn giản không dẫn đến hạnh phúc bền lâu. Hạnh phúc thực sự được xây dựng khi chúng ta quan tâm đến người khác, khi chúng ta đầu tư vào một mối quan hệ lâu dài, khi chúng ta dấn thân trong tình bạn và tình yêu, khi tham gia các hoạt động tình nguyện từ thiện... Chủ nghĩa cá nhân là một ảo tưởng. Chính khi góp phần xây dựng hạnh phúc của người khác mà chúng ta sẽ có cơ hội đạt được hạnh phúc của bản thân mình.
Biết bao câu nói hoa mỹ đẹp đẽ mà anh không bao giờ áp dụng cho chính bản thân mình! Ồ, quả đúng là dễ dàng khi chơi trò ông giáo và tuôn ra những lời vàng ý ngọc, nhưng ứng dụng chúng vào trong cuộc sống riêng của mình lại là việc khác...
Ethan: Chúng ta sống trong một xã hội càng ngày càng giàu hơn, nhưng hoàn toàn không có nghĩa là hạnh phúc hơn.
Nữ phát thanh viên: Điều gì khiến anh nói như vậy?
Ethan: Madeline à, đất nước chúng ta tiêu thụ ba phần tư lượng thuốc chống trầm cảm được sản xuất trên thế giới đấy.
Nữ phát thanh viên: Làm thế nào để ra khỏi vòng xoáy trôn ốc đó?
Ethan: Bằng cách tạo cho cuộc sống thường nhật của chúng ta nhiều ý nghĩa hơn.
Nữ phát thanh viên: Nghĩa là sao ạ?
Ethan: Madeline à, cô chưa bao giờ có cảm giác cuộc sống riêng đang vuột khỏi mình ư? Cô chưa bao giờ có cảm giác đang sống trong một thế giới phế phẩm ư? Một thế giới mà trong đó những khao khát của chúng ta là do quảng cáo tạo thành, một thế giới mà trong đó sự tiêu dùng của chúng ta phụ thuộc vào ánh mắt của người hàng xóm và cách suy nghĩ của chúng ta thì phụ thuộc vào những gì chúng ta thấy trên truyền hình...
Càng ngày càng thường xuyên hơn, anh cảm thấy một dạng mệt mỏi chán nản khi tham gia vở xiếc truyền thông này, nhưng liệu anh có thể làm khác được không vào thời kỳ phải xuất đầu lộ diện và cạnh tranh?
Nữ phát thanh viên: Có một bí quyết nào để hạnh phúc không?
Ethan: Chúng ta phải dám thay đổi, dám trở thành chủ nhân cuộc sống của chính mình, dám chấp nhận rủi ro đi khám phá chính bản thân mình.
Nữ phát thanh viên: Liệu tất cả chúng ta đều có khả năng đi tới hạnh phúc không?
Ethan: Tôi nghĩ là số phận không tồn tại. Tôi nghĩ là chúng ta phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về những gì xảy đến với chúng ta, nhưng tôi cũng nghĩ là mỗi cá nhân đều mang trong mình khả năng tự nhiên đi tới hạnh phúc mà chúng ta nên vun trồng.
Ethan nheo mắt nhiều lần và giấu một cái ngáp, di chứng của một đêm đầy biến động. Anh cần phải tập trung hơn nữa. Anh vẫn e ngại những chương trình trực tiếp vì một lỗi nhỏ trong khi nói cũng có thể rất nguy hại. Nếu buổi trao đổi trên truyền hình thành công có thể giúp bạn tiến xa thì một chương trình bị hỏng có thể phá hỏng sự nghiệp của bạn. Anh suy nghĩ, cân nhắc lo sợ mất vài giây. Chuyện gì sẽ xảy đến nếu anh buột miệng nói ra một câu tai hại về các dân tộc thiểu số, về phụ nữ, tôn giáo, giới tính? Chuyện gì sẽ xảy đến nếu chẳng hạn anh buột miệng: Cô biết không, Madeline, tối qua, tôi đã quan hệ phòng the với một cô gái gọi và tôi đã xỉn đến mức đâm nát cả cái xe của mình khi về nhà... Trong một hai hai ngày, cảnh đó sẽ giữ vị trí đầu bảng trên Youtube và Dailymotions[25], nó sẽ phá hủy hoàn toàn uy tín bác sĩ điều trị tâm lý của anh, ném trả anh lại về mốc giới của sự vô danh tiểu tốt và nghèo khổ. Anh cố gắng tập trung, liếc mắt về phía kỹ thuật viên phụ trách hình ảnh - cái áo sơ mi màu xanh dương anh mặc rất hợp, làn da tự rám nắng của anh khiến mọi người nghĩ anh mới đi nghỉ hè về - và cất tiếng đĩnh đạc để bày tỏ với niềm tin chắc chắn:
Ethan: Chúng ta phải học cách sống trong hiện tại. Khi quá săm soi quá khứ, chúng ta sẽ chỉ ôm lấy những nỗi ân hận và tiếc nuối. Nếu quá hy vọng vào tương lai, chúng ta sẽ tự ru ngủ bằng những ảo tưởng. Cuộc sống duy nhất thực sự có giá trị chính là cuộc sống vào thời điểm hiện tại.
Nữ phát thanh viên: Lời khuyên cuối cùng cho khán giả xem truyền hình của chúng ta là gì ạ?
Ethan: Quý vị hãy khẩn trương sống, khẩn trương yêu, vì quý vị không bao giờ biết mình còn bao nhiêu thời gian cả. Chúng ta lúc nào cũng nghĩ còn thời gian, nhưng không phải như vậy. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ ý thức được rằng mình đã vượt qua điểm đoạn hồi, nhưng lúc đó đã quá muộn rồi.
Nữ phát thanh viên: Điểm đoạn hồi?
Ethan: Đó là thời điểm người ta nhận ra rằng mình không thể quay ngược lại phía sau được nữa. Thời điểm người ta nhận ra rằng mình đã để vuột mất cơ hội...
* * *
Ethan để người ta tẩy trang cho anh trong phòng thay đồ. Anh rất hài lòng về bài nói chuyện của mình: khái niệm mà anh đã tìm ra vào cuối buổi phỏng vấn - điểm đoạn hồi-, đó là một ý kiến rất hay mà có lẽ anh sẽ phát triển trong các buổi hội thảo của mình hoặc trong một cuốn sách.
Madeline Devine ra gặp anh để chúc mừng. Cô cần vài hình ảnh của Ethan “ngoài hiện trường” để đưa lên trang web trực tuyến của chương trình.
- Lý tưởng nhất là có thể quay phim ngay tại phòng khám của anh, nếu anh không thấy phiền.
Ethan hơi bực, nhưng không để lộ ra điều gì. Sáng nay, anh không hề muốn có một kẻ rình mò dò xét làm vướng cẳng.
- Frank có thể đi theoa ngay bây giờ, Madeline đề nghị bằng cách chỉ định luôn một trong số các quay phim. Một giờ nữa sẽ đưa lên mạng.
Ethan do dự trong tích tắc. Người ta không nói “không” với Madeline Devine, người ta không nói “không” với NBC. Đó là trò chơi kinh doanh, và như Warhol[26] đã từng suy nghĩ, kinh doanh tốt chính là nghệ thuật hay nhất. Nhưng mặt khác, anh lại không định tới văn phòng sáng nay. Hình ảnh cô gái tóc hung - bí ẩn và có vẻ đe dọa - lúc nào cũng luẩn quẩn trong tâm trí anh và anh chỉ có một ước muốn duy nhất: quay lại con tàu để chắc chắn rằng cô ấy không còn ở trên giường anh nữa.
- Thế nào, anh Ethan, anh đồng ý chứ?
“Không, Madeline, sáng nay không được”, anh đã định trả lời cô. Nhưng thay vì nói thế, anh lại nghe thấy mình nói:
- Chắc chắn rồi, cô bảo Frank đi theo tôi nhé.