Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Từ Lỗi đi, một cuộc điện thoại một tin nhắn cũng không có, biến mất đột ngột, điều này làm cho tôi ứng phó không kịp, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì phát sinh khiến anh gấp gáp chạy trở về như vậy, điện thoại cũng không cho tôi biết.

Đột nhiên tôi cảm thấy mất mác, cũng mất ngủ, bất thình lình vắng vẻ làm tôi không cách nào thích ứng trong khoảng thời gian ngắn, cũng rất ghét sự bất lực vì không liên lạc được anh. Từ khi ở tòa soạn cho đến giờ, tôi gọi rất nhiều cuộc điện thoại nhưng vẫn luôn tắt máy, nghe giọng nói máy móc cứng ngắc lạnh như băng, lòng của tôi chìm xuống, cuối cùng thiếu chút nữa khóc ra tiếng. Anh chưa bao giờ như thế này, người đàn ông quấn lấy tôi giống như kẹo mè xửng, tại sao đột nhiên biến mất không tung tích, giống như không khí, giống như chưa từng xuất hiện.

Ngày đó, tôi chưa về nhà mà đi cùng Nha Đầu, chỉ gọi điện thoại về nói cho mẹ tôi biết là không trở về. Trong điện thoại mẹ rất kinh ngạc, cũng rất tức giận, lúc đầu thế nào cũng không đồng ý, nhưng sau đó lại nghe được giọng của Nha Đầuthì bà mới chậm rãi thở bình thường lại, cũng đồng ý để tôi ở lại nhà Nha Đầu.

Đếm đó, điện thoại di động yên tĩnh, tin tức gì cũng không có, lòng của tôi không khỏi phiền não.

"Sao thế?" Nha Đầu xoay đầu lại hỏi tôi.

Tôi khẽ thở dài, lắc đầu một cái, cũng không nói gì. Mặc dù tôi và Nha Đầu giống như chị em, nhưng chuyện tình cảm thật không tiện nói, chẳng lẽ tôi có thể nói cho cô ấy biết bây giờ tôi đang muốn anh cô ấy sao? Nói ra sẽ mất mặt, hơn nữa tự tôi cũng không hiểu tại sao đột nhiên nhớ đến Từ Lỗi.

"Có phải đang nhớ anh mình hay không?" Nha Đầu nháy nháy mắt với tôi.

"Ờ nhỉ, mình nhớ anh cái gì chứ?" Đúng vậy, chính tôi tự hỏi, tôi nhớ anh sao?

Nhưng hình như từng mạch máu trong người, từng tế bào trong đầu đều đang kháng nghị tôi, bởi vì tôi nói không nhớ anh, ngược lại đầu óc rõ ràng xuất hiện bóng dáng của anh, dáng vẻ anh thâm tình nhìn tôi, dáng vẻ anh cõng tôi trên lưng, còn có dáng vẻ ấm áp khi anh nấu cơm đều rất không tự chủ chạy lên đầu, không tan đi được.

"Anh mình còn chưa gọi cho cậu sao?" Nha Đầu nằm xuống, mở TV.

Cô ấy vô thức chuyển kênh truyền hình, giống như không có mục đích, đột nhiên dừng lại, phía trên đang phát tin tức, có lẽ là nói Trung Quốc muốn cùng Nga tổ chức một cuộc diễn tập chống khủng bố. Theo lý thì tin này vốn không có gì xem, bởi vì tôi chưa từng quan tâm tới quân sự, cũng không quản người ta diễn tập hay không diễn tập, nhưng lần này Từ Lỗi đi đột ngột, không có bất kỳtin tức, đúng lúc lại có thông báo diễn tập chống khủng bố, cho nên tôi tự nhiên xâu hai chuyện này với nhau. Trên tin tức không có nói cụ thể là quân khu nào, cũng không có nói những đơn vị nào tác chiến, nhưng mà tôi lạiliên hệ nó với Từ Lỗi. Anh vội vã chạy trở về như vậy thì nhất định là phương diện quân sự, không có gọi điện thoại cho tôi, một là có thể lúc ấy tình huống quá gấp, hai là có thể sợ tôi lo lắng?

Tôi và Nha Đầu cùng nhau nằm ở trên giường, giống như trước, đầu đụng tới đầu, trò chuyện. Mặc dù ngoài miệng tôi cùng Nha Đầu nói chuyện, thật ra thì trong lòng đã bắt đầu nhớ nhung Từ Lỗi, còn có diễn tập. Tôi hiểu diễn tập chắc là không phải súng thật đạn thật, dĩ nhiên cũng có đạn thật diễn tập, hơn nữa các biện pháp cũng làm vô cùng tốt, không khả năng nguy hiểm, nhưng trong lòng tôi bắt đầu lo lắng cho anh, lo lắng giống như lỗ đen cắn người cắn nuốt tôi, làm tôi hít thở không thông.

"Đồng Diệp, mình yêu rồi." Đột nhiên Nha Đầu nói một câu làm tôi quên tất cả nhớ nhung đối với Từ Lỗinhớ nhung.

"Cậu lại yêu?" Tôi rất kinh ngạc.

Tất cả chuyện tình Nha Đầu tôi đều rất rõ ràng, cộng thêm lần này đã là yêu lần thứ ba. Lần đầu tiên là ở đại học, lúc ấy là một nam sinh khoa điện tử cùng trường chúng tôi, hai người tốt được hai năm, sauđó lại không biết vì nguyên nhân gì tách ra, tình cảm của hai người rất tốt, nghe nói là trong nhà Nha Đầu không đồng ý. Sau khi chia tay, Nha Đầu đau lòng mấy ngày lại như không có gì, theo chúng tôi hi hi ha ha, nhưng sau đó không thấy cô ấy yêu ai nữa, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học. Sau khi đi làm, bởi vì Nha Đầu không muốn người trong nhà sắp xếp công việc cho cô ấy nên tự phỏng vấn vào thư viện lớn nhất thành phố, lúc ấy thư viện cũng không biết cô ấy là thiên kim của thư ký tỉnh ủy, cho tới bây giờ chỗ họ vẫn không biết thân phận cụ thể của cô ấy. Sau đó nghe nói cô ấy yêu một chàng trai không quân, nhưng yêu ba năm lại tách ra một cách kỳ lạ, mà tôi biết rõ nguyên nhân bọn họ chia tay, lại là cha mẹ chàng trai cho là Nha Đầu không xứng với con trai nhà họ, cảm thấy một nhân viên thư viện, tức không phải sự nghiệp cũng không phải là nhân viên công vụ, con của bọn họ là một người làm sĩ quan, tại sao có thể không có một người người có công việc tốt, cho nên kiên quyết phản đối chia rẽ. Lúc ấy tôi hỏi Nha Đầu, tại sao không nói cho bọn họ biết bối cảnh nhà mình, Nha Đầu lại xì mũi coi thường: "Nói cho bọn họ biết làm gì? Như vậy tình yêu có ích không? Một người nhìn trúng thân phận nhà chúng tôi cũng sẽ không yêu tôi chân thật." Sau đó mấy năm, Nha Đầu vẫn độc thân, mà lúc đó tình yêu của tôi với A Hạo đã cuồng nhiệt đến bàn đến chuyện kết hôn. Nhưng vật đổi sao dời, tình yêu cuồng nhiệt cũng không nhất định có thể đi tới cuối cùng, có thể nói là bất lực thôi?

Hôm nay lại được nghe Nha Đầu nói cô ấy đã yêu, tôi không khỏi tò mò về người đó, rốt cuộc người như thế nào làm cho cô ấy đổ?

"Anh ấy là đồng nghiệp mình giới thiệu, là chúng tôi một sĩ quan lục quân, nghe nói là ở quân khu." Nói chuyện về người đó, khóe miệng Nha Đầu liền không che giấu được vui sướng.

Mừng sinh nhật diễn đàn Lê Quý Đôn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui