Thì ra là mẹ của chú.
Thật xinh đẹp.- Chú? Con gọi nó là gì cơ? - Bà Dung kinh ngạc.
Ngọc thấy tình hình không ổn cô ta liền nhanh chóng giải thích:
- À, bác đừng trách chị Chi, chị ấy bị tai nạn bây giờ đầu óc chỉ như đứa trẻ năm tuổi thôi ạ.
- Thế à.
- Làm bà hết hồn, bà nhớ con trai mình cũng không đến nỗi già như thế.
Bà còn tưởng đâu hai cái đứa này đang chơi trò tình thú gì nữa cơ.
Dì Lan nghe tiếng động thì từ dưới bếp đi lên.
Nhìn thấy bà Dung dì Lan không khỏi vui mừng.
- Chị Dung đến chơi ạ.
Tiếc thật anh Sơn lại không có ở nhà.
Chị đợi một lát em gọi anh ấy về ngay.
- Không cần đâu, chị đến thăm Chi thôi.
- Bà Dung vội ngăn cản.
- Không sao, lâu ngày không gặp anh Sơn chắc vui lắm.
Đợt trước sinh nhật Đình Duy anh ấy không đi được cứ tiếc hùi hụi.
Lần này sẵn dịp chị đến phải ở lại ăn cơm với gia đình em luôn nhé.
Đừng từ chối đấy.
- Vậy được, vậy làm phiền em rồi.
Dì Lan vui vẻ.
- Không phiền, không phiền.
- Vậy, cũng gọi anh Đình Duy đến nhé.
- Ngọc đột nhiên hứng khởi.
- Đương nhiên rồi.
- Dì Lan đáp.
Quan sát biểu hiện lạ lùng của Ngọc, Nhung có chút nghi ngờ.
Mỗi lần nhắc đến Đình Duy mắt Ngọc sáng rỡ lên, cô ta không thể giấu nổi niềm vui trong đáy mắt.
“Cô ta là bạn gái của anh Duy sao?”
Lúc này, dì Lan mới chú ý đến Nhung.
- Cô bé này là?
Không đợi bà Dung phải mắc công giới thiệu mình, Nhung nhanh nhảu trả lời luôn.
- Chào dì, cháu tên Nhung là bạn gái cũ của anh Đình Duy ạ.
Bốn người trở tay không kịp, đứng hình vài giây.
Chi nhớ ra rồi, là giọng của cô gái trong điện thoại lần trước.
Sợ mọi người hiểu lầm bà Dung cốc đầu Nhung một cái.
Bà vội giải thích:
- Nó ấy à… em họ của Đình Duy, cha mẹ mất sớm nên từ nhỏ đã sống ở nhà chị, nó với Duy thân nhau như anh em ruột vậy.
Từ nhỏ đã thích diễn xuất nên chị đưa nó ra nước ngoài du học.
Bà Dung nói thêm:
- Từ nhỏ đi học con bé đã lấy cái danh bạn gái này giúp anh nó chặn không ít nợ đào hoa.
Ở nhà cũng hay diễn đủ trò nên mọi người đừng để ý nhé.
Ngọc nghe xong thì thở phào một hơi, làm cô ta giật hết cả mình.
Chi cũng bấn loạn một phen.
Thì ra là em họ, làm cô cứ tưởng…
Dì Lan nghe bà Dung kể lại sự tích của Nhung thì buồn cười.
- Thì ra là diễn viên hèn gì lại xinh đẹp như vậy, thật là đáng yêu.
- Dì Lan cứ nhìn Nhung mãi không chán.
- Cháu cảm ơn ạ.
- Nhưng mà dì có chút thắc mắc, sao bây giờ lại biến thành người yêu cũ rồi vậy?
- À… bây giờ anh Duy có người yêu rồi thì cháu cũng hết cách.
Cháu hết giá trị lợi dụng liền bị anh ấy giáng chức.
Nhung đột nhiên lôi từ trong túi ra một chiếc khăn lụa màu xanh nhạt.
Nước mặt không ngừng tuông rơi trên khuôn mặt nhỏ bé.
Tay cô cầm khăn chặm nước mắt, không ngừng thút thít, bắt đầu kể lể:
- Cháu ở bên anh ấy mười mấy năm.
Cùng ăn, cùng uống, cùng anh ấy mặc chung một chiếc quần.
Vậy mà anh ấy… anh ấy… hức… hức…
Dừng lại vài giây, khuôn mặt Nhung đẫm lệ, đáng thương vô cùng.
- Anh ấy có người mới cũng không nói với cháu một tiếng nào, đàn ông ấy à thật biết cách làm người ta phải đau lòng… hức…
- Thôi đi nhé.
- Đình Duy từ ngoài cửa bước vào đã nghe tiếng đứa em gái ảnh hậu này của mình đang diễn một cách hết sức “chân thật”, diễn cảnh đau lòng mà thấy ai cũng cười toe toét là sao.
Đình Duy giận tím người.
- Ai mặc chung một chiếc quần với em hả?
- Đàn ông, một khi đã hết yêu nói gì cũng vô nghĩa.
Đình Duy tức đến bậc cười, anh bóp lấy cái miệng đang ăn nói xà lơ kia của nhỏ Nhung.
- Đồ ranh con, có tin anh đưa em vào viện tâm thần không?
- Đàn ông này, thật là vô tình a…
Mọi người ở đó bậc cười ha hả, Chi cũng không nén nổi buồn cười.
Cô không ngờ đồ mặt lạnh nhà anh còn có một đứa em gái thú vị như này, thật là khiến người ta phải mở mang tầm mắt.
Đúng lúc ông Sơn cũng về tới nơi.
Mọi người liền nhanh chóng dời chân đến phòng bếp dùng bữa.
…
Mọi người đều ngồi cả vào bàn nhưng lại thiếu mất hai thành viên.
Ông Sơn thấy lạ bèn hỏi:
- Nhung với Ngọc đâu rồi kìa?
Bà Dung phẩy phẩy tay, nhìn đống đồ ăn thịnh soạn trên bàn bà hết sức vui vẻ ra hiệu ông Sơn không cần phải bận tâm.
- Nhung nói với tôi nó đi vệ sinh một lát, chắc Ngọc sợ em không biết đường nên đi theo ấy mà.
…
Nhà vệ sinh lúc này,
- Nhung này, chị có cái túi xách bản giới hạn, chị tặng em nhé.
Trước khi vào đây Nhung đã thấy Đình Duy nắm tay Chi, hai người họ vô cùng thân mật vậy thì người phụ nữ này làm sao lại tích cực lấy lòng cô như thế nhỉ?
Nhung đánh giá Ngọc từ trên xuống dưới một lượt.
Cô nghiền ngẫm, trông cô ta cũng có chút nhan sắc, nhìn có vẻ dịu dàng hiểu chuyện nhưng cũng thật khó nói à nga.
Nhung khoanh tay trước ngực, mỉm cười thân thiện.
- Không cần đâu, món quà đắt như vậy em không dám nhận.
Cảm ơn chị, chị cứ giữ lại đi nhé.
- Nói rồi lau tay định đi ra ngoài.
Ngọc mím môi, cô ta níu lấy tay Nhung, hai mắt long lanh cực kì vô hại, lại đáng thương nhìn Nhung, sau đó Ngọc cụp mắt, cô ta cúi đầu tỏ vẻ khó xử, ấp úng mãi mới nói thành lời:
- Đây là túi chị Chi cho chị, trước giờ chị chưa bao giờ dám mua cái túi đắt như thế.
Chị cũng không dám dùng hay là em cứ lấy đi nhé.
Nó hợp với khí chất của em hơn.
Khóe môi Nhung giật giật.
Lập tức cau mày.
“Chị ta đang có ý gì vậy?”
Nhung lạnh lùng gạt tay cô ta.
- Thế thì chị càng phải giữ lại nó chứ, đó là tấm lòng của chị Chi, chị đem cho người khác thì không hay đâu.
Đúng như cô nghĩ người phụ nữ này quả thật không hề đơn giản.
Nhưng mà thật tiếc là cô ta đã chọn nhầm người rồi.
“ Trà xanh ấy mà.
Chị cỡ nào mà dám diễn trước mặt một diễn viên như tôi vậy, hết trò để chơi rồi à?”.