Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Rõ ràng cậu muốn tạo niềm vui bất ngờ cho Cố Tiêu, nhưng lại thành như vậy...

Tại sao anh chàng đó luôn mang đến cho người ta cảm giác rằng “mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát”? Thật không vui chút nào hết!

Trương Tư Nghị khó chịu xị mặt đi vào phòng, thay đổi lễ phục. Đúng vậy, cậu còn chuẩn bị trang phục riêng mặc khi kéo đàn. Áo sơ mi màu xám bạc bên trong kết hợp với áo ghi lê màu trắng tinh khiết bên ngoài, rất đẹp trai! Tuy nhiên, bây giờ cậu chẳng có cảm giác phấn khích gì hết, cảm thấy tất cả đều bị Cố Tiêu biết rõ... Chết tiệt!

Trương Tư Nghị đeo nơ, rắc một ít nước hoa lên cổ, đứng trước chiếc gương mà bóp má - Ổn rồi ổn rồi, mày chuẩn bị đi bày tỏ, phải vui vẻ lên, đừng làm như kiểu Cố Tiêu nợ mày năm trăm tệ.

Sắp xếp ổn thỏa xong, Trương Tư Nghị cầm cây đàn violin của mình đi xuống tầng dưới, càng bước xuống, trái tim cậu đập càng nhanh... A a, cảm thấy rất hồi hộp!

Ban đầu Cố Tiêu còn ôm thái độ xem kịch vui, có chút thờ ơ, nhưng khi anh thấy Trương Tư Nghị mặc lễ phục xuất hiện ở cầu thang, cả người bỗng chốc ngây ngẩn.

Trương Tư Nghị ngượng ngùng và sợ hãi nhìn Cố Tiêu, đi đến trước mặt anh, gác đàn violin lên vai, chuẩn bị kéo đàn.

Không ngờ Cố Tiêu đột nhiên giơ tay xua về bên phải, nói: “Em có thể dịch sang phải một chút được không?”

Trương Tư Nghị di chuyển sang bên phải hai bước, trong lòng phàn nàn, đứng chỗ nào chẳng giống nhau, đòi hỏi nhiều quá!

“Em bắt đầu kéo đây.” Cậu khe khẽ nói.

Cố Tiêu nhìn cậu chăm chú, trầm giọng đáp: “Ừ.”

Trương Tư Nghị hít một hơi thật sâu và bắt đầu –

“Kẽo két kẹt, két kẽo kẹt, két...”

Hỏng, hỏng rồi! Vừa vào ô nhịp đầu tiên, Trương Tư Nghị phát hiện cậu không nắm vững nhịp điệu!

Tuy nhiên, Cố Tiêu là người nghiệp dư, có thể anh nghe không hiểu, cậu nên bất chấp khó khăn tiếp tục chơi đàn?

“Réo ra réo rắt...” Trương Tư Nghị cẩn thận ngước mắt quan sát vẻ mặt của Cố Tiêu, không nhìn vẫn tốt nhưng vừa mới nhìn, trong lòng cậu càng luống cuống, tay run lên, trực tiếp phá hỏng một nốt nhạc: “Két ~!”

Cố Tiêu: “...”

Trương Tư Nghị: “...” (O////O)

Trương Tư Nghị đỏ bừng mặt, xấu hổ nhấc cây vĩ lên, im lặng hai giây, kêu lên: “Vừa, vừa rồi không tính! Vừa rồi chỉ là thử nghiệm nốt nhạc thôi!”

Cố Tiêu phì cười một tiếng, run rẩy vai mà cười trong im lặng.

Trương Tư Nghị thẹn quá hóa giận: “Không được cười! Không được nhìn em!”

Cố Tiêu dùng một tay không đè lại môi, cố nén tiếng cười, cổ vũ cậu: “Được, đàn lại lần nữa đi, không sao, đừng căng thẳng” Anh dừng một chút rồi nói tiếp, “Em kéo đàn cho anh nghe, sao anh có thể không nhìn em?”

Trương Tư Nghị biết yêu cầu của cậu hơi vô lý, nhưng Cố Tiêu vậy mà dám chê cười cậu, thật quá đáng!

Cậu khẽ hừ một tiếng, mím môi, điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu lại lần nữa.

Lúc này cậu không dám nhìn Cố Tiêu.

Summer không phải là một bản nhạc trữ tình, ngược lại, nó rất sục sôi và khẩn cấp, nhịp điệu mở đầu rất xung đột, hoang dại như đánh trống... Chỉ ở đoạn cao trào mới có vài âm dài tương tự như một lời thú nhận.

Trương Tư Nghị cố gắng tìm lại cảm giác như khi bình thường luyện đàn. Trong một tháng, hàng đêm cậu tập khoảng một đến hai tiếng đồng hồ, mười đến hai mươi lần một ngày, cậu đã luyện bản nhạc này bốn, năm trăm lần. Thật ra chỉ cần tiến nhập vào trạng thái, thân thể và cơ bắp sẽ theo bản năng hoàn thành một loạt các động tác theo quán tính.

Dần dần, Trương Tư Nghị thả lỏng, đắm chìm trong âm nhạc, càng kéo càng nhập tâm...

Đây là một món quà cậu chuẩn bị từ rất lâu rồi, tình cảm cậu dành cho Cố Tiêu chảy xuôi theo bản nhạc, từ sự sùng bái ngây ngô đến rung động mơ hồ, cuối cùng là tình yêu đắm say nồng nàn...

Đã nhiều lần tưởng tượng kéo bản nhạc này trước mặt Cố Tiêu, giống như hiến tế, theo âm nhạc, dâng hiến hết thảy bản thân --

- - Anh nghe thấy không? Cố Tiêu, em thích anh, thích anh nhất, vô cùng thích anh!

Kéo đến mức xúc động, Trương Tư Nghị không tự chủ được mà ngước mắt nhìn Cố Tiêu, cả hai một lần nữa nhìn thẳng vào nhau.

Một luồng điện dữ dội đột ngột bùng lên trong không khí, dường như có từ trường hút hai người lại với nhau...

Cố Tiêu nhìn chằm chằm vào cậu, đó là ánh mắt Trương Tư Nghị chưa từng thấy, nóng bỏng, đầy tình cảm, hình như còn có chút xâm lược.

Với âm thanh cuối cùng, Trương Tư Nghị đưa tay ra và thực hiện một động tác kết thúc cực kỳ đẹp trai, cuối cùng thuận lợi kéo thành công toàn bộ bài hát.

Cậu thở dốc, buông cần đàn, đường nhìn vẫn đang bị ép quấn lấy ánh mắt Cố Tiêu, không thể xa rời.

Cậu thấy Cố Tiêu buông ly rượu, đứng dậy bước về phía cậu, khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa bước.

Cả hai nhìn nhau thật lâu, mãi cho đến khi hô hấp của Trương Tư Nghị dần dần ổn định, tinh thần chậm rãi rút ra khỏi tiếng nhạc và quay về với hiện thực.

Đôi mắt Cố Tiêu dường như dấy lên hai ngọn lửa, xen lẫn với một loại cảm xúc mà Trương Tư Nghị không dám xác nhận, tựa như là... tình dục.

Thấy Cố Tiêu nhìn đăm đăm vào mình như thế, không hiểu sao Trương Tư Nghị hơi khiếp đảm: “Em...”

Vừa mới nói ra từ thứ nhất, Cố Tiêu đột nhiên giơ tay nâng cằm cậu, nghiêng đầu hôn môi cậu một chút, khẽ khàng thúc giục: “Nói đi.”

Trương Tư Nghị: “Em... thí.. thích anh...” (O////O)

Hic hic hic, tại sao lại thế!

Ban đầu Trương Tư Nghị không có ý định nói ra câu này, cậu muốn hỏi trước một câu “Em đàn thế nào” để làm dịu bầu không khí căng thẳng, nhưng bị Cố Tiêu khẽ hôn lên môi, giục giã, khiến đầu óc cậu đoản mạch, trực tiếp thốt ra những lời này... (>////


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui