Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Hạ Trình Thiên ngay lập tức mỉm cười giống như một con sói bự đang vẫy đuôi, hệt như sợ người khác không biết anh bụng dạ khó lường.

May mắn Cố Diêu ngồi ở phía sau không thấy vẻ mặt của anh, nếu không biết đâu cô sẽ hoảng loạn đến rụt người lại...

Trương Tư Nghị và Hạ Trình Thiên nói chuyện suốt chặng đường. Lúc đầu họ nói về giá cả và tính năng của chiếc xe. Phía trước có đèn đỏ, Hạ Trình Thiên đạp phanh, vừa khéo bên cạnh có một chiếc xe buýt cũng đỗ lại, một loạt hành khách trên xe nhìn chằm chằm vào họ qua cửa kính, thật sự rất phong cách và thời thượng.

Trương Tư Nghị bị người nhìn như thế, dường như thật sự có ảo giác gà chó lên trời, hơn người một bậc.

Cho nên mới nói, trong bản chất mỗi con người luôn có sự hư vinh nông cạn như vậy, vô tình nhảy ra, xâm chiếm linh hồn cằn cỗi.

Trương Tư Nghị hỏi Hạ Trình Thiên: “Tiểu Anh đâu? Rất lâu em không liên lạc với cô ấy rồi, cô ấy vẫn ổn chứ ạ?”

Hạ Trình Thiên: “Nó ấy hả, mới đi Úc cách đây không lâu.”

Trương Tư Nghị: “Đi Úc làm gì? Cô ấy trở lại học tiếp ạ?”

“Học tiếp cái gì, nó đi tìm bạn để đi chơi thôi.” Hạ Trình Thiên gầm gừ nói, “Dù sao cô gái nhỏ này làm việc cho nhà mình, không có áp lực gì, muốn đi đâu thì đi đó, tự do lắm, mọi việc trong công ty đều ném cho anh, chỉ khổ một mình anh thôi!”

Trương Tư Nghị đồng cảm nhìn anh, hỏi tiếp: “Bây giờ công việc của anh thế nào rồi?”

Hạ Trình Thiên thở dài: “Gần đây không tốt lắm, thị trường chứng khoán bấp bênh, thị trường nhà đất tắc nghẽn, nhiều nền tảng quản lý tài sản P2P gặp trục trặc, aiz, thật khó khăn!”

Trương Tư Nghị nghe giọng điệu nói chuyện của Hạ Trình Thiên, nhìn thấy sự mệt mỏi hơi hiện lên trên mặt anh, đoán được thời gian gần đây đối phương thật sự không quá thuận lợi.

“Thị trường nhà đất không tốt, ngành kiến trúc cũng không ổn, chúng ta đều là châu chấu trên một sợi dây thừng mà thôi!” Trương Tư Nghị hâm mộ sờ soạng ghế xe, nói, “Nhưng mà, tốt xấu gì anh còn có thể lái một chiếc xe tốt thế này, chắc chắn không quá tệ đâu.” Đến bây giờ cậu mới tiết kiệm được mấy chục nghìn tệ, không kể đến cả chiếc xe, thậm chí một cái lốp ô tô cũng không có bóng dáng.

“Em đừng thấy anh bây giờ có xe hơi và tiền. Nói trắng ra, trên thực tế, tất cả bọn anh đều là những con tốt bị các chính sách của nhà nước chơi trong lòng bàn tay, hàng chục triệu tài sản là gì? Hàng trăm triệu tính là cái gì, chính là một loạt các con số, chơi trò chơi số lượng cũng giống như đánh bạc, nhát gan không kiếm nổi tiền, gan lớn thì phải chấp nhận rủi ro cao, hơn nữa em phải có vốn để chơi.” Hạ Trình Thiên vỗ tay lái, tiếp tục nói, “Em nghĩ rằng anh mua chiếc xe này chỉ vì muốn bản thân thoải mái hả? Kỳ thật ít nhiều gì cũng là vì vẻ bề ngoài, cho dù tiền có kiếm được hay không, phải chống đỡ thể diện trước. Đây là quy tắc của trò chơi trong vòng tròn này. Nếu em không hiểu luật chơi, không thể tiếp tục chơi được.”

Hạ Trình Thiên lắc đầu, nở một nụ cười cay đắng, nói: “Đầu năm nay anh vẫn có can đảm mời chào em, bảo đảm làm cho em phát tài, nhưng bây giờ không cam đoan được. Thủy triều lên xuống quá nhanh, các anh em năm ngoái vẫn còn ăn cơm chung bàn với anh, năm nay trong nhà bị san bằng tê liệt vì cuộc khủng hoảng thị trường chứng khoán... Aiz, em đi theo Cố Tiêu vẫn tốt, làm công việc kỹ thuật, ổn định.”

Trương Tư Nghị không nói nên lời, không ngờ hơn nửa năm, Hạ Trình Thiên hăng hái hứa hẹn lúc trước sẽ có sự thấu hiểu như thế.

Dường như người dù có vẻ ngoài đẹp đến mức nào, phía sau đều phải đối mặt với sự tàn nhẫn của nơi họ đang đứng.

Nửa tiếng sau, xe đến vườn hoa Viễn Sơn. Hạ Trình Thiên chuẩn bị để họ rời đi, Trương Tư Nghị chợt nhớ ra, khách sáo nói: “Anh Trình Thiên, anh ăn tối ở đâu ạ? Nếu tiện thì ăn một bữa cơm cùng nhau đi?”

Sống với Cố Tiêu quá lâu, Trương Tư Nghị tự nhiên coi mình là một trong hai vị nam chủ nhà. Hơn nữa, hôm nay Cố Diêu thoát khỏi rắc rối nhờ sự giúp đỡ của Hạ Trình Thiên, mời anh ăn một bữa cơm cũng là phải phép.

Hạ Trình Thiên nghĩ đến phải gặp đối thủ một mất một còn năm đó, trong lòng từ chối, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, Cố Diêu đã phụ họa nói: “Đúng rồi ạ, thời gian không còn sớm, chúng ta ăn cơm cùng nhau nhé?”

Hạ Trình Thiên quay đầu nhìn về phía Cố Diêu, thấy cô cong mắt bổ sung một câu: “Nhà anh trai em còn nuôi một con chó bự!”

Nuôi chó không phải chuyện kỳ lạ gì, quan trọng là vẻ mặt và giọng điệu khi nói câu này của Cố Diêu, kèm theo đôi mắt sáng ngời, nụ cười thuần khiết, thật sự rót một dòng suốt trong trẻo mát lành vào thế giới táo bạo của Hạ Trình Thiên!

“Được ~!” Khuôn mặt Hạ Trình Thiên dập dờn mỉm cười, lòng anh lâng lâng phơi phới đỗ xe ở bãi đậu xe của nhà hàng kiểu tây gần đó.

Đi theo Trương Tư Nghị và Cố Diêu rẽ vào căn nhà số hai mươi tám ở vườn hoa Viễn Sơn, Hạ Trình Thiên nhìn quanh một vòng, bình luận: “Nơi này không tệ phải không, Cố Tiêu tự mua nhà à?”

Trương Tư Nghị giải thích: “Là nhà của bạn anh ấy, anh ấy ở nhờ.”

Cửa mở, mấy người đang chờ mong Trấn Trạch nhiệt tình nhào lên đón tiếp thì thấy nó lao ra cửa, sủa Hạ Trình Thiên ầm ĩ: “Gâu gâu gâu gâu gâu!”

Hạ Trình Thiên: “!!!”

Trương Tư Nghị luống cuống tay chân buông chìa khóa xuống, ngăn cản nó: “Trấn Trạch! Không được sủa!”

Cố Diêu cũng đi đến vuốt lông chó: “Đừng sủa đừng sủa!”

Lúc này Trấn Trạch mới yên tĩnh lại, nhưng cả người vẫn rất hung hăng, còn dựng thẳng đuôi, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Hạ Trình Thiên.

Trương Tư Nghị cảm thấy kỳ lạ, nói: “Bình thường con chó này rất ngoan, từ sau khi đổi tên, ngay cả người đến kiểm tra đồng hồ nước cũng không sủa, sao hôm nay khác thường như vậy?”

Hạ Trình Thiên cười gượng nói: “Ha ha, hình như nó không thích anh lắm.”

Trấn Trạch lại “Gâu” một tiếng, dường như đang trả lời Hạ Trình Thiên.

Khóe miệng Hạ Trình Thiên co giật, quả nhiên là chó Cố Tiêu nuôi? Đây chính là ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng trong truyền thuyết?

Đang oán thầm, Hạ Trình Thiên rất nhanh bị quyến rũ bởi động tác của Cố Diêu. Cô nhẹ nhàng tóm lấy lỗ tai Trấn Trạch, dạy dỗ: “Trấn Trạch, anh ấy là người tốt! Không được sủa!”

Một con chó lông vàng trưởng thành lúc ngồi xổm đã cao hơn một mét, Cố Diêu dáng người nhỏ nhắn xinh xắn cao chưa đến một mét sáu mươi, con chó lông vàng kia đứng lên có lẽ có thể hạ gục cô nàng, bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi xổm dưới đất mặc cho Cố Diêu xách tai dạy bảo.

Hạ Trình Thiên xoa mũi, chết tiệt, tại sao đột nhiên anh cảm thấy một con chó còn hạnh phúc hơn cả anh?

Thật ra anh cũng có thể cung cấp một cái tai mà... Hì hì hì...

Cố Tiêu nghe thấy tiếng chó sủa, vẻ mặt buồn bực đi ra, vừa đến phòng khách liền thấy Hạ Trình Thiên cười dung tục nhìn chằm chằm vào em gái của anh, lúc này nhướn mày hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tại sao cậu ta lại ở đây?”

Trương Tư Nghị vội nói: “A, vừa rồi ở dưới công ty Cố Diêu bọn em gặp được anh Trình Thiên, anh ấy giúp bọn em ân huệ lớn, còn tiện thể đưa bọn em trở về, bọn em liền bảo anh ấy đến nhà ăn cơm.”

Hạ Trình Thiên nhìn về phía Cố Tiêu, thấy anh đeo tạp dề, mang theo cái nồi, không nhịn được mà phì cười một tiếng... Ha ha ha ha, cựu học sinh xuất sắc hóa ra là ông nội trợ ở nhà, sự tương phản thật lớn!

“Khụ, khụ!” Hạ Trình Thiên nín cười, hỏi, “Cậu còn biết nấu ăn à? Có thể ăn sao? A ha ha...”

Gân xanh giữa đôi lông mày của Cố Tiêu nảy lên một cái, anh hận không thể vung cái nồi lên đánh bay tên tự kỷ này ra ngoài cửa sổ, nhưng người đã đến rồi, anh vẫn phải duy trì phong độ của người đứng đầu gia đình.

Dùng cái nồi chỉ vào sofa, Cố Tiêu nói: “Ngồi trước đi, Trương Tư Nghị em tiếp khách, Cố Diêu, em vào giúp đỡ.”

Hạ Trình Thiên: “...”

Trương Tư Nghị: “...”

Cố Diêu ngoan ngoãn cùng Cố Tiêu vào phòng bếp, hỏi anh cô: “Cơm vẫn chưa nấu xong ạ?”

Cố Tiêu lấy một con cá vược và nửa quả bắp cải từ trong tủ lạnh ra, đáp: “Có khách đến, các em không gọi điện báo trước, chút đồ ăn ấy sao đủ? Phải làm thêm hai món.”

Cố Diêu le lưỡi, tiếp nhận bắp cải Cố Tiêu đưa tới.

Cố Tiêu hỏi: “Giúp đỡ là thế nào?”

Cố Diêu biết anh trai cô gọi cô vào giúp đỡ chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy, quả nhiên anh bắt đầu thẩm vấn.

Cô không dám giấu giếm, nói rõ ngọn ngành. Khi nói đến đoạn Trương Tư Nghị lừa Giang Triển Bằng cô là “Vị hôn thê” của Hạ Trình Thiên, Cố Diêu lại đỏ mặt, gần như cúi đầu xuống bồn rửa bát.

Cuối cùng, cô nhắc tới việc Hạ Trình Thiên đề nghị đưa đón, cô cũng thẳng thắn nói mình đã đồng ý, nên mới có chuyện Trương Tư Nghị mời anh vào nhà ăn cơm vào tối cùng ngày.

Cố Tiêu nghe xong, cười hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Vô sự mà ân cần, dám bước vào cánh cửa này, lá gan thật lớn...”

Lần này hai tai Cố Diêu đều đỏ ửng, cô khe khẽ nói: “Anh đừng nói lung tung, anh ấy không có ý đó đâu, có lẽ là nể mặt anh hai nên mới giúp em.”

Cố Tiêu cười cười không nói lời nào.

Cố Diêu vừa xé bắp cải vừa nói: “Anh hai nói anh ấy rất đáng tin cậy, em nghĩ nếu có thể giải quyết triệt để phiền toái này, vậy nhờ anh ấy một thời gian cũng tốt... Hơn nữa, gần đây công việc của hai anh bận rộn như vậy, mỗi ngày còn phải dậy sớm hơn để đưa em đi làm, em cũng rất áy náy.”

Cố Tiêu cười nhìn cô một cái: “Anh em trong nhà còn nói cái gì mà áy náy với không áy náy? Chưa lấy chồng mà đã khách sáo với anh trai em như thế rồi?”

Cố Diêu: “...”

Cố Tiêu tiếp tục trêu cô: “Vậy nên thà gieo vạ người ngoài còn hơn làm phiền người nhà, đúng không?”

Cố Diêu rốt cục bị chọc giận, dậm chân nói: “Anh già!”

Cố Tiêu: “Được rồi được rồi, tự mình nắm chắc chừng mực và khoảng cách.”

Cố Diêu: “... Biết rồi ạ.”

Cố Diêu giúp Cố Tiêu xé bắp cải xong liền bước ra ngoài, đổi lại là Trương Tư Nghị tiến vào. Khi nhìn thấy món ăn nóng hổi trên bàn điều khiển, cậu vui vẻ nói: “Wow, hôm nay có thêm đồ ăn! Vất vả vất vả!”

Cố Tiêu liếc mắt nhìn cậu, nói: “Mới một lát không để ý, em liền bán em gái của anh rồi hả?”

Trương Tư Nghị thấy lảng sang chuyện khác không có tác dụng, chỉ có thể giả ngây giả dại: “A? Cái gì? Bán cái gì?”

Cố Tiêu trừng mắt liếc cậu một cái: “Xem tối nay anh xử lý em thế nào!”

Trương Tư Nghị: “...” Không phải bản thân anh âu sầu chuyện em gái không yêu đương sao, em tìm một chàng em rể giàu có đẹp trai cho anh, anh còn tức giận hung ác với em! Khốn kiếp! TAT

Cố Tiêu dặn dò: “Đưa đồ ăn mang ra, anh hâm rượu, chuẩn bị ăn cơm.”

Bốn người vây quanh một bàn, Hạ Trình Thiên nếm một ngụm đồ ăn, rất bất ngờ với tay nghề của Cố Tiêu: “Không tệ, ăn ngon!”

Cố Tiêu tự mình rót rượu cho Hạ Trình Thiên, nói: “Cố Diêu đã kể hết chuyện hôm nay với tôi, cảm ơn cậu.”

Hạ Trình Thiên khó thấy được Cố Tiêu khách sáo với mình như vậy, có chút vừa mừng vừa lo: “Ặc, cái này, tiện tay thôi, không có gì.”

Cố Tiêu: “Nào, cạn đi.”

Hạ Trình Thiên uống hết rượu, Cố Tiêu lại rót cho anh một ly, nói: “Tiếp một ly, một thời gian nữa lại phải phiền phức cậu.”

Hai ly rượu liên tiếp, còn do đối thủ một mất một còn tự mình rót cho anh, tự mình kính rượu, Hạ Trình Thiên chưa từng nhận được loại đối đãi này? Trong một khoảnh khắc, anh có loại cảm giác sảng khoái giống như nông nô vùng dậy thành chủ nhân.

“A ha, đều là bạn học cũ, nên như vậy.” Hạ Trình Thiên hơi đắc ý vênh váo, nghĩ thầm, có lẽ theo đuổi Cố Diêu không khó như trong tưởng tượng?

Tuy nhiên, uống xong ly rượu này, ngẩng đầu lên, Hạ Trình Thiên thấy Cố Tiêu nhếch miệng cười nhàn nhạt, rõ ràng đối phương cười rất tự nhiên, Hạ Trình Thiên lại cảm thấy sau lưng mát lạnh, bỗng dưng, anh lần nữa nhớ tới sự sợ hãi do bị Cố Tiêu đàn áp suốt ba năm học cấp ba...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui