Trương Tư Nghị vốn định thông qua cách thức làm nguội tự nhiên để khiến Hạ Trình Thiên nhận ra cậu không có ý định thay đổi công việc của mình, không ngờ đối phương nhiều lần nhắc đến. Mặc dù đây là thành ý của Hạ Trình Thiên nhưng điều này làm cho Trương Tư Nghị khá xấu hổ, thật sự cậu khó từ chối anh thẳng thừng!
Tuy nhiên, cũng may Hạ Trình Thiên hỏi trước khi Cố Tiêu đến, nếu không bị Cố Tiêu biết cậu còn chưa từ chối Hạ Trình Thiên, Trương Tư Nghị cảm thấy tình cảnh càng hỏng bét.
“Anh Trình Thiên” Trương Tư Nghị đặt đũa xuống, nói, “Cảm ơn lời mời của anh, nhưng em quyết định vẫn tiếp tục làm thiết kế kiến trúc.”
“Tại sao?” Hạ Trình Thiên không tài nào hiểu được, đãi ngộ chênh lệch rõ ràng như thế, Trương Tư Nghị vẫn lựa chọn bên kia, em ấy bị ngốc sao?
“Lần trước em đã nói lý do với anh rồi, bởi vì em thích làm kiến trúc.” Trương Tư Nghị nhìn Hạ Trình Thiên, hiếm có khi nghiêm túc nói, “Thật sự, thu nhập hiện nay của em ít hơn nhiều so với anh, nhưng em nghĩ chín bỏ làm mười, cho dù không có nhiều tiền, nhưng em cảm thấy mỗi một ngày trôi qua rất phong phú, cũng xác định rõ mỗi ngày ăn no xong thì muốn làm gì, mà không phải là kiếm được tiền rồi thì đi ăn cái gì. Đương nhiên, nói thật là, học kiến trúc bốn, năm năm, em cũng có chút không buông bỏ được. Mặc dù quãng thời gian học đại học không dài so với toàn bộ con đường sự nghiệp của em, nhưng với em mà nói đó cũng là một khởi đầu rất quan trọng. Từ nhỏ đến lớn ba em luôn nói em là một người hấp tấp thiếu kiên trì, trước đây em không chịu phục, bây giờ nghĩ lại cảm thấy ba nói rất đúng. Có một người bác nói cho em biết, thời gian trong đời người hữu hạn, không có nhiều cơ hội để lựa chọn lại một lần nữa. Sang năm tính cả tuổi mụ thì em hai mươi tư, cũng trưởng thành rồi, không thể giống như cây cỏ đầu tường ngã về bốn phía, thấy cái gì tốt đều muốn có. Đây là lần đầu tiên em muốn kiên trì làm một chuyện, không chỉ là thích, em còn muốn tạo nên thành tựu trong ngành nghề này, trở thành một người có giá trị.”
Nói xong một đoạn dài, bầu không khí trên bàn ăn cũng bị lời nói của Trương Tư Nghị làm cho nghiêm trang.
Mười ngón tay Hạ Tuyết Anh đan xen nhau, cô nâng cằm nghe xong, một chút yêu thích và tán thành không thể phát hiện được lóe lên trong mắt.
Cố Diêu uống đồ uống, ban đầu cô còn bối rối, nghe đến đây mới hiểu được hóa ra Hạ Trình Thiên muốn Trương Tư Nghị đổi công việc. Cô nhìn vào biểu hiện nghiêm túc của Trương Tư Nghị, thầm nghĩ, thảo nào anh già lại thích Trương Tư Nghị, thì ra cậu và anh trai cô, ba cô đều là một kiểu người.
Chỉ có Hạ Trình Thiên cau mày nghe xong, con ngươi lập lòe theo lời nói của Trương Tư Nghị, nội tâm dường như đang đấu tranh: “Có lẽ em còn quá trẻ, quá lý tưởng hóa mọi việc. Xã hội rất tàn nhẫn. Anh có rất nhiều bạn cùng lớp, bè bạn trước đây cũng nói muốn theo đuổi ước mơ giống như em. Nhưng khi đối mặt với áp lực cuộc sống, đối diện với lợi ích thực tế, rất ít người có thể kiên trì với theo đuổi của riêng họ, cuối cùng tất cả họ đều lựa chọn làm giàu đầu tiên...” Hạ Trình Thiên thở dài, xua tay nói, “Nhưng em đã nói thế với anh rồi, xem ra trong lòng đã quyết định, anh tiếp tục giật giây em đổi nghề có vẻ như tự vả vào mặt mình, thôi thôi.”
“Đâu có!” Trương Tư Nghị sợ bản thân từ chối sẽ làm đối phương nảy sinh cảm giác tức giận do "hao sức mà không có kết quả", vội vã nói, “Em biết anh Trình Thiên rất tốt với em, nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn nhớ đến em, vừa gặp đã cung cấp cơ hội làm việc tốt như thế, trong lòng em rất cảm động. Anh cứ coi như thằng em không biết tốt xấu, biết đâu sau hai, ba năm chiến đấu em lại hối hận, lúc đó đến cửa cầu xin anh anh nhớ để cho em một suất cơm.”
Hạ Trình Thiên cười cười, vẻ mặt trở nên dịu đi nhiều.
Sau bữa cơm, họ ngồi thêm một lát, còn một tiếng nữa mới đến giờ chiếu phim. Bốn người trước sau rời khỏi nhà hàng đi đến quán cà phê gần rạp chiếu phim.
Hình như Cố Tiêu cũng xuất phát vào thời gian này, mấy người ngồi ở quán cà phê được mười phút, anh liền xuất hiện.
Khác với trang phục ngày thường giản dị tùy ý, ngày hôm nay Cố Tiêu mặc một chiếc áo khoác gió màu trắng mà Trương Tư Nghị chưa từng thấy trước đó, bên trong là một chiếc áo len cao cổ màu đen, quần jean tối màu bó sát người, giày da mũi nhọn đen bóng, nhìn vừa thời trang vừa đẹp trai.
Cố Tiêu nhìn xung quanh một vòng, thấy bàn của họ, anh chậm rãi bước đến, Cố Diêu đứng lên vẫy tay với anh: “Anh già! Ở đây!”
Nhiều người mặc quần áo màu trắng không lộ ra vẻ béo mập thì cũng là gầy còm, ngược lại, màu trắng ở trên người Cố Tiêu lại khiến anh tỏa ra khí chất thần tiên không vướng bụi trần, như thể cạnh băng, như thể tuyết thổi, mang theo một làn sương giá lạnh, khiến người đi đường liên tiếp liếc nhìn.
Hai mắt Trương Tư Nghị nhìn chằm chằm vào Cố Tiêu, có chút trợn tròn mắt. Cậu chưa bao giờ biết một người đàn ông lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy... Đầu óc cậu trống rỗng, trái tim... Trái tim là gì, cậu không biết mình có trái tim!
Kể từ khi cậu vượt qua rào cản tâm lý, tình cảm đối với Cố Tiêu càng ngày càng trở nên khốc liệt, cảm giác này thực sự không tốt lắm.
Trong chớp mắt nhìn thấy Cố Tiêu, Hạ Trình Thiên đã nhận ra anh là ai. Không kể trí nhớ của Hạ Trình Thiên tốt, bất kì ai trong ba năm học cấp ba bị chèn ép như thế cũng "ấn tượng sâu sắc" với đối phương, hơn nữa vẻ ngoài của Cố Tiêu quá nổi bật giữa một đống người.
Vẻ mặt anh từ kinh sợ đến không thể tin tưởng rồi chuyển sang sửng sốt và cuối cùng là giả vờ bình tĩnh, dù thay đổi bốn loại biểu cảm, sau đó anh đau trứng không gì sánh được, nghẹn ra năm chữ: “Đây là... anh trai em!?”
Cố Diêu cười nói: “Đúng vậy, giới thiệu một chút, đây là anh của em, gọi Cố Tiêu.”
Trong lòng Hạ Trình Thiên dường như có một đàn lạc đà Alpaca rầm rầm chạy qua, vẻ mặt anh tan vỡ rít gào ôm thân cây, bị gió lớn tạo thành khi đàn lạc đà lao qua bãi cỏ thổi cho tan tác, nhưng vẫn đau đớn khổ sở gào thét - Mẹ nó Cố Tiêu! Tại sao cậu lại là anh trai của Cố Diêu!!! (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Ánh mắt của Cố Tiêu đảo qua mọi người, hơi dừng một chút trên mặt Trương Tư Nghị rồi lập tức rơi vào người Hạ Trình Thiên. Anh tự nhiên giơ tay ra, khẽ cười nói: “Không cần giới thiệu nữa, tôi biết cậu, Hạ Trình Thiên phải không?”
Cố Diêu ngạc nhiên, có chút không giải thích được: “Ơ? Hai người quen nhau?”
Trương Tư Nghị lặng lẽ đưa tay bịt mắt, không muốn nhìn nữa.
Gân xanh trên thái dương Hạ Trình Thiên nảy lên, anh vẫn phải duy trì sự lịch sự của bản thân, đứng dậy bắt tay với Cố Tiêu: “Ha ha, đúng vậy, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Vừa rồi Hạ Tuyết Anh cũng bị vẻ ngoài của Cố Tiêu hấp dẫn, bây giờ mới hỏi: “Anh, đây là ai? Hai người làm sao quen nhau?”
Hạ Trình Thiên co giật cơ mặt cứng ngắc, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Bạn học cấp ba.”
Cố Diêu: “...” Σ( ° △°)
Cố Tiêu kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống, nhìn thẳng về phía Trương Tư Nghị, sai bảo: “Đi mua hộ anh một cốc cà phê, latte.”
Trương Tư Nghị: “... Dạ.”
Trương Tư Nghị ngoan ngoãn đứng dậy bước về phía quầy bar, gọi đồ với phục vụ, móc ví tiền ra cậu mới có phản ứng - Fuck, Cố Tiêu, em gái anh cũng ở đó, tại sao anh không gọi em ấy đi mua? Hơn nữa, cậu vậy mà giống như bị thôi miên cứ thế nghe lệnh anh! (= 皿 =)
Tuy nhiên, mặc dù bất giác bị sai khiến, nhưng loại đãi ngộ chỉ có quan hệ thân mật mới có này khiến Trương Tư Nghị cảm thấy hạnh phúc không thể giải thích được. Dù sao, chỉ những người rất quen thuộc với bản thân mới có thể thoải mái đưa ra yêu cầu như vậy? (>////