Dùng xong bữa tối, Hạ Kiến Sơn pha trà cho Lâm Hồi.
Bình thường Hạ Kiến Sơn hay uống cà phê, trong nhà có trà ngon nhưng không có bộ pha trà chuyên dụng.
Tuy nhiên Lâm Hồi không phải người chú trọng tiểu tiết, hiện tại anh đang đứng ở ban công hóng gió, muốn giải phóng bớt nhiệt độ trên mặt.
Gió thu mát mẻ thổi qua khiến người ta thư thái, khi Hạ Kiến Sơn đưa trà cho anh, anh ngơ ngác không muốn duỗi tay.
Có lẽ Hạ Kiến Sơn nhận ra anh lười nhận nên đặt cả tách của anh và mình lên bàn tròn.
Hơi nước bốc lên hòa cùng làn gió, nhất thời cả hai đều không nói chuyện.
“Mùa hè đi qua.” Một lát sau, Lâm Hồi hạ giọng, có lẽ do quay lưng về phía Hạ Kiến Sơn nên giọng có vẻ buồn.
Hạ Kiến Sơn ngắm bầu trời đêm, chuyển tầm mắt sang bóng lưng Lâm Hồi: “Cậu thích mùa hè à?”
Lâm Hồi quay người lại, hơi nghiêng đầu, vừa như đang nhìn hắn vừa như vẫn lâm vào hồi ức xa xưa.
“Quê tôi… Là một thôn nhỏ, sau nhà có một con sông, vừa đến mùa hè là tôi ra sông câu tôm, câu hết cả buổi chiều.
Bữa tối bà tôi mang ra nấu, thơm lắm, ăn cũng ngon.”
“Trong sân có cây đào cổ thụ, mỗi năm kết rất nhiều quả.
Tôi toàn không chờ được, hơi đỏ là hái xuống ăn, ăn vào là không ngừng được, sau đó tiêu chảy.”
“Mùa hè chúng tôi còn hóng gió, anh biết hóng kiểu gì không? Nhà nhà dọn bàn ra sân ăn cơm tối.
Cơm nước xong thì trời tối mịt, bà tôi lau sạch bàn rồi tôi nằm lên đó ngắm sao, bà ngồi bên cạnh vừa quạt đuổi muỗi cho tôi vừa nói chuyện với hàng xóm.
Lúc ấy tôi cảm thấy ngôi sao là thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian.”
Tốc độ nói của Lâm Hồi rất chậm, ngữ điệu còn nhẹ nhàng và mềm mại hơn trong bữa cơm.
Hạ Kiến Sơn nghi ngờ không biết có phải anh say rồi không, nhưng mỗi lần hai người đối diện, hai mắt Lâm Hồi vẫn sáng trong – có lẽ chỉ là anh không muốn khiến bóng đêm thêm ồn ào.
“Sau đó tôi lên Kinh Hoa học đại học, có một lần cuối tuần đi siêu thị mua đồ nên lỡ xe về quê, tôi đành đến quảng trường Minh Nguyệt Hồ.
Anh biết quảng trường đó không, rộng lắm, mặt đất thiết kế rất nhiều đèn chiếu ban đêm.
Trời tối om, tôi đứng bên cạnh quảng trường, mỗi ngôi sao đều ở dưới chân, tôi xem đến ngây ngẩn.”
“À đúng rồi, nhắc đến hóng gió, tôi nhớ nhà hàng xóm có một chiếc máy ghi âm kiểu cũ, cứ mỗi tối nhà bọn họ lại mở nghe hát, đến bây giờ tôi vẫn nhớ “Hồi ức màu hồng” của Hàn Bảo Nghi.
Hồi đại học đi KTV với bạn cùng phòng, tôi hát bài này, chọc bọn họ cười nghiêng ngả.” Nói đến đây, Lâm Hồi không nhịn được mà bật cười.
Hạ Kiến Sơn cũng nở nụ cười.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác thế này: Giọng Lâm Hồi như một sợi tơ dài lôi kéo trái tim nhẹ bẫng của hắn – khi anh kể lại dòng sông nhỏ và cây đào, dường như Hạ Kiến Sơn cũng đi theo câu tôm; khi Lâm Hồi nhắc đến ngôi sao và quảng trường, hắn cũng cảm thấy đó là cảnh tượng đẹp đẽ nhất thế gian; khi anh nói đến ca hát với bạn cùng phòng, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng dáng vẻ sinh viên của Lâm Hồi ở KTV, bạn bè anh sẽ trêu đùa thế nào, anh cười đến xán lạn bao nhiêu, quá vui vẻ.
Hạ Kiến Sơn chợt cảm thấy tiếc nuối, tiếc là mình không gặp Lâm Hồi thời đại học – hắn chắc chắn Lâm Hồi là ngôi sao lộng lẫy nhất ở trường, tỏa sáng lấp lánh thu hút không ít ánh mắt của cả nam lẫn nữ.
“Rất khó quên.” Lâm Hồi cầm tách trà đã nguội, nhẹ nhàng chạm vào tách của Hạ Kiến Sơn một cái, “Bây giờ đến lượt anh.”
Hạ Kiến Sơn suy nghĩ hồi lâu, so với thời thơ ấu tràn ngập tình yêu và những điều thú vị của Lâm Hồi, chuyện ngày xưa của Hạ Kiến Sơn chẳng có gì đáng kể: “Cuộc sống của tôi nhàm chán, không biết nên nói cái gì.”
Lâm Hồi bất mãn: “Thế sao anh ngồi nghe lâu thế?”
Hạ Kiến Sơn bắt đầu hoài nghi mình cũng uống hơi nhiều, nếu không sao hắn lại cảm thấy giọng điệu Lâm Hồi như đang làm nũng, đành hắng giọng rồi đáp: “Nếu không thì thế này, cậu muốn biết cái gì, nếu kể được thì tôi kể.”
“Tôi không biết…” Lâm Hồi đứng mệt nên ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, “Không thì anh nói về “dự án hũ mật ong” đi, cái này nói được không?”
Hạ Kiến Sơn kinh ngạc nhìn Lâm Hồi, dường như không ngờ anh sẽ đề cập đến vấn đề này.
Hạ Kiến Sơn không trả lời có hay không mà hỏi ngược lại: “Cậu biết dự án này làm gì không?”
Lâm Hồi từ từ nhắm hai mắt: “Đương nhiên, tôi biết rất rõ – “Để tưởng nhớ mẹ mình, chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Vạn Trúc Hạ Kiến Sơn khởi động Dự án hũ mật ong, thành lập quỹ phúc lợi, hy vọng có thể trợ giúp những học sinh ở Kinh Hoa có cùng cảnh ngộ mồ côi mẹ sẽ nhận được món quà tới muộn.
Chỉ cần là học sinh thuộc trường học trên địa bàn thành phố Kinh Hoa thì đều có thể nộp đơn, một khi thông qua xét duyệt thì có thể nhận ngay một số tiền nhất định hoặc định kỳ nhận một phần quà từ tập đoàn Vạn Trúc.”
Hạ Kiến Sơn sửng sốt, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng nào đó, không chờ hắn nắm bắt được thì Lâm Hồi đã mở mắt mỉm cười bổ sung: “Đây là tin tức trên mạng từ lâu lắm rồi, anh xem, tôi biết hết tất cả chuyện lớn, chuyện bé của Vạn Trúc!”
Hạ Kiến Sơn dở khóc dở cười: “Sao cậu giỏi vậy, tin từ bao giờ rồi cậu còn nhớ, thế bình luận kia cậu nhớ không?”
“Nhớ chứ, mọi người đều khen chủ tịch Vạn Trúc vừa có tâm vừa có ý thức trách nhiệm đối với xã hội, tình mẫu tử khiến người ta cảm động, tình cảm gia đình là vô giá.”
Nụ cười của Hạ Kiến Sơn tắt dần, cụp mắt nhìn lá trà chìm dưới đáy tách, một lát sau mới cất tiếng: “Đó là cách tuyên truyền với bên ngoài… Trên thực tế, vì tôi muốn ổn định công ty nên mới có hoạt động công chúng như thế.”
Lâm Hồi nhìn Hạ Kiến Sơn với vẻ mặt khiếp sợ.
“Có phải thất vọng lắm không, quỹ phúc lợi này không dịu dàng như trong tưởng tượng của cậu, tôi cũng không phải người tốt trong miệng bọn họ.”
“Nhìn vào kết quả là đủ rồi.
Tôi có hết lịch sử lưu động quỹ đó, tôi hiểu nó tồn tại như thế nào rõ ràng hơn ai hết.” Lâm Hồi khôi phục bình tĩnh rất nhanh.
Hạ Kiến Sơn: “Cậu muốn biết ba chữ “hũ mật ong” từ đâu mà có không?”
Gió đêm thổi tóc Hạ Kiến Sơn bay phấp phới, Lâm Hồi nghiêm túc nhìn hắn.
“Hồi nhỏ tôi chơi với bạn, cậu ấy bảo nhà bà ngoại có một bình sứ màu trắng, bên trong chứa đầy đường phèn, mỗi lần cậu ấy sang nhà bà ngoại thì đều thích mở bình lấy đường phèn ăn, rất ngọt, ngọt hơn bất cứ thứ gì khác.
Không hiểu vì sao, tôi vẫn luôn nhớ rõ chuyện này.
Hôm đó nhân viên hỏi tôi tên quỹ là gì, tôi lại nghĩ đến nó, vì thế đặt tên là “hũ mật ong” – có lẽ cảm giác được mẹ yêu thương giống như đường phèn, ngọt hơn bất cứ thứ gì trên thế gian.”
Giọng điệu Hạ Kiến Sơn có vẻ hơi xa cách và trào phúng, điều này khiến Lâm Hồi hối hận.
Anh chợt nhận ra đề tài này đối với Hạ Kiến Sơn có lẽ không tràn ngập vui sướng và hoài niệm như hắn nói.
Lâm Hồi vô tình nhìn trộm chuyện riêng của Hạ Kiến Sơn, nếu đó không phải ký ức khiến người ta hạnh phúc, Lâm Hồi hy vọng hắn đừng nhớ lại.
“Tuy “nó được tôi thiết lập vì mẹ” nhưng trên thực tế, từ đầu đến cuối liên quan đến tôi chỉ có tiền – không đúng, tiền cũng không phải, đó là tiền của công ty.” Hạ Kiến Sơn cong môi, độ cong nhẹ đến nỗi sắp bị gió thổi bay, “Nó là thứ giữ gìn lợi ích.”
“Không phải.” Lâm Hồi vẫn giữ im lặng bỗng mở miệng.
Anh cau mày nhìn về phía Hạ Kiến Sơn, dường như hơi tức giận, đến nỗi mà nhấn mạnh lại một lần, “Không phải.”
Hạ Kiến Sơn không giải thích, Lâm Hồi cũng không muốn nói thêm, cả hai không hẹn mà cùng im lặng.
Không gian chỉ còn tiếng gió xào xạc.
Lâm Hồi không thấy rõ biểu cảm của Hạ Kiến Sơn, không đoán được hiện tại hắn đang nghĩ gì.
Rõ ràng khoảng cách giữa bọn họ rất gần nhưng ở giữa lại có rất nhiều thứ.
Đúng rồi, chính là thế, anh nên hiểu ra sớm hơn, Hạ Kiến Sơn luôn như thế: Giống như một hòn đảo cô độc, vẫn đứng đó nhưng không thể lại gần.
Lâm Hồi ghét cảm giác này.
Tới hiện tại, mấy ly vang đỏ uống buổi tối mới ngấm hoàn toàn, cảm xúc bị cồn và gió đêm ấp ủ dần lên men, nỗi chua ngọt đắng cay của tình yêu thầm kín trộn lẫn dưới đáy lòng khiến anh vừa bỏng vừa đau.
Tình yêu đè nén dưới đáy lòng như thể chờ được cơ hội, lập tức ngoi lên bẻ gãy tứ chi, bắt cóc trái tim.
Anh quên hết tất cả, chỉ muốn tìm cơ hội mở lời theo bản năng, muốn thoát khỏi khung cảnh khốn đốn, muốn được cứu vớt…
Hô hấp của Lâm Hồi dồn dập, duỗi tay nắm lấy cổ tay Hạ Kiến Sơn, “Sếp Hạ…”
Muốn bùng nổ.
Mấy chữ kia vòng quanh khoang miệng, chỉ cần anh nói ra, dù thế nào vẫn có một đáp án.
Lâm Hồi nghĩ trong lòng, có muốn thử một lần không? Anh và Hạ Kiến Sơn hình như rất có duyên với bóng đêm – Bọn họ vì công việc mà thức trắng đêm; có khi thả lỏng dạo chơi dưới ánh đèn; bọn họ chia sẻ cảnh đêm ở các thành phố khác nhau; cũng đắm chìm dưới ánh trăng mênh mông… Giống như hiện tại, liệu anh có thể bày tỏ tình yêu mãnh liệt với người này dưới bầu trời đêm?
Hạ Kiến Sơn kiên nhẫn nhìn anh, hạ giọng dò hỏi: “Sao thế?” Hắn lại gần, Lâm Hồi thấy hai mắt hắn sáng ngời, màu hổ phách lấp lánh dưới ánh đèn.
Lâm Hồi nắm chặt tay.
Lòng bàn tay nóng lên, có lẽ do rượu, cũng có thể vì sợ hãi – vì “yêu” mà tra tấn lặp đi lặp lại.
Buổi tối hôm ấy quá hoàn mỹ: Đồ ăn thơm ngon, hàn huyên nhiệt tình, gió thu, trà thơm, còn có Hạ Kiến Sơn, hết thảy đều hoàn hảo.
Anh không nỡ phá hỏng khung cảnh này, anh hy vọng dù là mình hay Hạ Kiến Sơn, một ngày nào đó nhớ lại buổi tối hôm nay, trong đầu chỉ có kí ức tốt đẹp.
Lâm Hồi quay đầu, hai mắt rưng rưng, cố gắng kìm nén, từ từ buông tay: “… Hoa nở rồi.”
Thôi thì khiến giờ khắc này ngưng tụ trong mắt đôi bên.
Hạ Kiến Sơn sửng sốt, nhìn về phía hoa hướng dương cách đó không xa.
So với dáng vẻ ủ rũ lúc mới nhận được, hiện tại từng bông hoa nở rộ, màu vàng tươi sáng nổi bật giữa đêm đen.
Hạ Kiến Sơn mỉm cười, nhìn về phía Lâm Hồi, trong mắt ngập tràn dịu dàng có lẽ chính hắn cũng không nhận ra.
“Ừ, hoa nở rồi.”.