Chiều chủ nhật, Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn đến nhà Lạc Đình.
Hạ Kiến Sơn lái xe, Lâm Hồi ngồi bên cạnh vừa xem điện thoại vừa trò chuyện với hắn.
Hai người đang nói thì Lâm Hồi thấy túi giấy đặt ở hàng ghế sau, tò mò hỏi: “Anh mang gì đấy?”
“Một bình rượu, cộng thêm…”
Lâm Hồi vừa nghe thấy chữ “rượu”, bỗng nhớ đến gì đó, vội vàng hỏi: “Không xong rồi, em quên không nhắc anh, anh không mang rượu ở kệ nhà anh chứ?”
Nhà Hạ Kiến Sơn cất chứa rất nhiều vang đỏ, rẻ nhất cũng mười mấy vạn, Lâm Hồi không muốn Hạ Kiến Sơn tặng quà sang quý như thế, sẽ khiến nhà Lạc Đình thấy áp lực.
Hạ Kiến Sơn lắc đầu: “Không, anh đến chỗ Tiết Phái cầm một bình rượu nho, số độ thấp, thiên ngọt, thích hợp cả nhà tụ tập ăn uống.
Em bảo hai vợ chồng đều là giáo viên, hơn nữa đã có em bé nên anh chuẩn bị một tấm thẻ thành viên của hiệu sách Tiên Triều, trong vòng ba năm, mỗi tháng họ có thể chọn một quyển sách.”
Tiên Triều là hiệu sách lâu đời ở Kinh Hoa, không những nổi tiếng mà còn đa dạng sách, Lâm Hồi thường xuyên ghé qua.
Nhưng trước giờ anh không nghe nói hiệu sách có loại thẻ này.
Dù là rượu hay thẻ thì đều có thể thấy Hạ Kiến Sơn đã cất công chuẩn bị, hiển nhiên anh rất coi trọng cuộc gặp mặt này.
Nghĩ đến đây, nội tâm Lâm Hồi mềm nhũn, khóe miệng khẽ cong lên.
Hạ Kiến Sơn thấy thế thì cười: “Sao, em cười gì?”
Lâm Hồi tán thưởng: “Em thấy anh có thiên phú làm bạn trai lắm.”
“Em sai rồi.” Hạ Kiến Sơn nghiêm túc phủ nhận, “Anh chỉ có thiên phú làm bạn trai Lâm Hồi thôi.”
Hai người đến nơi, cửa vừa mở, Lâm Hồi đã bị Lạc Đình và Cố Văn Lệ dọa sợ, bọn họ đứng ở cửa nắm tay nhau, mỉm cười, đứng đắn như thể sắp tiếp đón lãnh đạo quốc gia.
Trong giây phút ấy, hai bên nhìn nhau, không ai nói gì.
Lạc Đình và Cố Văn Lệ liếc nhau, nói chung là nóc nhà vẫn bình tĩnh hơn, Cố Văn Lệ lấy lại tinh thần trước, tươi cười chào đón: “Hoan nghênh, mau vào nhà thôi, ngoài trời lạnh.”
Đến khi hai người vào phòng, Cố Văn Lệ nói chuyện đôi câu rồi lấy cớ vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, để Lạc Đình ở lại phòng khách đối diện với bầu không khí kỳ lạ có thể cảm nhận bằng mắt thường.
Lâm Hồi nhìn ra, trong lòng đã cười nghiêng ngả: Lúc trước hai người này ra vẻ giáo dục anh, hiện giờ một người chạy vào phòng bếp, một người im như thóc không dám ngo ngoe, khiến người ta không thể không cảm thán – đúng là vợ chồng xứng đôi vừa lứa.
Nói thật, cái này không trách Lạc Đình và Cố Văn Lệ được.
Bởi vì liên quan đến Lâm Hồi nên hai người bàn tán về Hạ Kiến Sơn không ít, nhưng đến khi con người bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mắt, cảm giác như vừa xa lạ vừa thân thiết, giống như bạn nhà hàng xóm chơi với nhau từ nhỏ nhưng mười mấy năm xa cách chưa gặp lại.
Lạc Đình vừa tận lực tìm chủ đề vừa tiếp đón Hạ Kiến Sơn: “Cái này… Trong nhà có trẻ con nên hơi bừa bộn, anh đừng để ý, ngồi đi, ngồi đi.”
Lời này của Lạc Đình hơi khiêm tốn, Lâm Hồi nhìn qua, so với ba hôm trước anh ghé chơi thì hẳn là được quét tước dọn dẹp cẩn thận rồi.
Anh bình tĩnh ngồi bên cạnh Hạ Kiến Sơn, nhân lúc Lạc Đình pha trà thì lấy điện thoại ra nhắn tin: Mời cậu bắt đầu biểu diễn.
Lạc Đình dùng hai chữ biểu đạt tâm trạng hiện giờ: Mẹ nó.
Lạc Đình gửi tin nhắn xong thì bưng hai tách trà nóng đặt trước mặt Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi: “Hạ… Ngài Hạ, mời uống trà.”
Có lẽ nhìn ra đối phương mất tự nhiên nên Hạ Kiến Sơn mở lời: “Tôi lớn hơn Lâm Hồi mấy tuổi, nếu thầy Lạc không ngại thì cứ gọi tôi là “anh Hạ”, hoặc gọi thẳng tên cũng được.”
Hai mắt Lạc Đình nhìn Lâm Hồi cầu cứu, liều mạng ám chỉ: Tớ không nói lên lời!
Lâm Hồi nghẹn cười, lên tiếng giải cứu bầu không khí ngày càng cổ quái: “Không cần phiền như vậy, cứ gọi “sếp Hạ” đi, nghe còn thân thiết hơn.”
Lạc Đình thở phào: “Đúng, đúng, đúng, sếp Hạ, uống trà, uống trà đi.”
Tuy đây là lần đầu tiên Hạ Kiến Sơn tham gia cuộc tụ tập kiểu này nhưng hiển nhiên hắn tự tại hơn Lạc Đình nhiều.
Hơn nữa do Lâm Hồi nên Hạ Kiến Sơn có hảo cảm với Lạc Đình và Cố Văn Lệ.
Một trải nghiệm mới mẻ, mọi thứ ở nơi này đều khiến Hạ Kiến Sơn vui vẻ.
Hạ Kiến Sơn chủ động trò chuyện: “Nghe Lâm Hồi nói thầy Lạc và cô Cố đều là giáo viên tiểu học, có phải trẻ con rất khó dạy bảo không?”
Vừa nhắc đến học sinh, Lạc Đình nói nhiều hẳn lên: “Có mấy lứa tuổi đúng là khó dạy, hiện tại tôi dạy lớp một, các em còn nhỏ tuổi, so với bổ sung kiến thức thì nên giúp bọn nhỏ tạo lập thói quen.”
“Tôi thấy huyền quan xếp rất nhiều giấy màu và hình động vật, côn trùng, là tư liệu để thầy Lạc dạy học sao?”
Lạc Đình ngại ngùng gãi đầu: “Đúng vậy, tôi dạy khoa học tự nhiên nên muốn mấy đứa nhỏ nhận thức thế giới này.
Đôi khi cũng đau đầu, vừa phải vẽ vừa phải viết rồi làm đồ thủ công, tôi còn bị các bé chê xấu, quá khó khăn.”
“Có thể chia cho con gái làm giúp, tôi cảm thấy trẻ con hẳn là thích những thứ này, vẽ tranh, cắt dán gì đó.”
“Ây dô…” Lạc Đình gật đầu, “Sếp Hạ giỏi thật đấy, anh nói đúng rồi, con bé rất thích giúp tôi mấy thứ này, tôi làm không hết thì nhờ con gái, vợ tôi còn bảo tôi thuê lao động trẻ em.”
Vừa dứt lời, cả ba đều nở nụ cười.
Lạc Đình đã thả lỏng hoàn toàn, trường học là lĩnh vực y quen thuộc, hai người bắt đầu tán gẫu từ học sinh, sau đó cứ thế mà phát triển.
Ngoại trừ lúc đầu thì toàn bộ cuộc nói chuyện không xuất hiện xấu hổ như trong dự đoán, hai người nhìn qua đều phấn khởi.
Lâm Hồi ngồi bên cạnh không xen được câu nào, thậm chí trước bữa cơm, Lạc Đình còn nảy ra ý tưởng chơi bài với Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi.
“Một lúc nữa mới ăn cơm, không thì chúng ta đánh bài Poker đi, vừa chơi vừa nói?”
Hạ Kiến Sơn gật đầu: “Có thể.”
Hai người cùng nhìn Lâm Hồi, Lâm Hồi mỉm cười: “… Không thành vấn đề.”
Nghe vậy, Lạc Đình lấy bộ bài Poker ra: “Nào, nào, nào, chúng ta đổi bàn.”
Lạc Đình vừa nói vừa đi về phía bàn ăn, Lâm Hồi theo sau khẩy tay Lạc Đình, nói nhỏ: “Chẳng phải hôm nọ cậu nói với tớ Hạ Kiến Sơn tới, cậu muốn nghe tư vấn về cổ phiếu sao?”
“Nào, cậu thì biết cái gì, nói về cổ phiếu đương nhiên không thú vị bằng đánh bài với ông xã nhà cậu rồi.”
Ba người vừa chơi vừa tán gẫu, khung cảnh này khiến Lạc Đình nhớ lại hồi đại học, nhoáng cái đã trôi qua nhiều năm như thế.
Lạc Đình cười nói: “Lúc trước kí túc xá chúng tôi hay đánh bài, Lâm Hồi có thói quen là nếu bài trên tay có quân nhỏ thì sẽ đi quân đó trước, nhất định sẽ bỏ quân nhỏ đó đi.
Hầu hết các ván một khi bắt đầu, đến phiên cậu ấy thì chắc chắn là quân nhỏ, vì thế chúng tôi đặt biệt danh cho cậu ấy là “Chỉ Chỉ” – đánh bài chỉ thích đi quân nhỏ, hahahaha.”
Lâm Hồi bất lực: “Có gì đâu, chuyện từ đời nào rồi, sao cậu còn nhớ thế?”
Nhưng hiển nhiên là Hạ Kiến Sơn rất thích biệt danh mới được biết này, hắn vừa hạ bài vừa cười nói: “Chỉ Chỉ, đến lượt em rồi.”
Lâm Hồi đỏ mặt đá hắn một cái.
Đến giờ cơm, đây là sở trường của Cố Văn Lệ.
Hôm nay tuy là cơm nhà nhưng Lâm Hồi từng xem ảnh Lạc Đình đăng trên trang cá nhân, quy mô gần như bữa cơm tất niên.
Lâm Hồi vừa buồn cười vừa cảm động: Hiếm khi được nghỉ ngơi, vì bữa cơm này, chắc hẳn hai vợ chồng tốn rất nhiều thời gian.
Nghĩ đến đây, Lâm Hồi đề cử với Hạ Kiến Sơn: “Cô Cố nấu ăn ngon lắm, hôm nay anh may mắn rồi, ăn nhiều một chút.”
Hạ Kiến Sơn gật đầu cười đáp: “Nhờ phước của em.”
Lạc Đình nghe vậy thì giả vờ ôm ngực: “Tôi chưa ăn miếng nào mà đã no rồi.”
Mọi người đều bật cười.
Cố Văn Lệ nhìn Lâm Hồi, rồi nhìn sang Hạ Kiến Sơn: “Trước đây tôi từng nghe Lâm Hồi kể chuyện anh ấy và sếp Hạ, khiến tôi hâm mộ vô cùng…”
Lạc Đình gật đầu: “Nhưng hại tôi quá thảm, đêm đó cô ấy chất vấn tôi tại sao tôi không làm được như thế?”
Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn nhìn nhau, Lâm Hồi mỉm cười lắc đầu.
“Sau đó tôi trả lời là bởi vì em không phải Lâm Hồi, nam chính hoàn hảo đương nhiên là phải xứng đôi với nữ chính hoàn hảo.”
“Vì vậy tôi hiểu ra năng lực đến đâu thì làm được ngần ấy.
Mọi việc đều có thể hoàn thành ở mức hoàn hảo như cách sếp Hạ làm không phải ai cũng chống đỡ được.” Cố Văn Lệ mỉm cười, “Nếu là tôi thì ngược lại, tôi sẽ cảm thấy rất áp lực.”
Hạ Kiến Sơn ngẩn ngơ.
Dùng bữa xong, Hạ Kiến Sơn có nhiệm vụ mới: Ghép lego.
Trong lúc quét tước, Lạc Đình bất cẩn làm hỏng một góc của bộ lego quý báu của con gái, may là giấy hướng dẫn vẫn còn, nhưng hai vợ chồng đều không khéo tay, vốn định nhờ Lâm Hồi trợ giúp, kết quả Hạ Kiến Sơn chủ động hỗ trợ nên Lâm Hồi chuyển sang dọn dẹp cùng Cố Văn Lệ.
Hạ Kiến Sơn kiên nhẫn kép từng mảnh, Lạc Đình dựa vào bức tường dán giấy màu hồng nhạt, cùng hắn nói câu được câu không.
Một lát sau, Lạc Đình nhịn không được lấy một điếu thuốc ra ngậm trong miệng: “Sếp Hạ, anh đừng để ý, tôi không hút, ngậm cho đỡ ghiền thôi.
Tôi biết anh không thích mùi thuốc lá, Lâm Hồi từng kể rồi.”
Hạ Kiến Sơn tò mò: “Lâm Hồi từng kể về tôi với cậu?”
Lạc Đình cắn điếu thuốc, nghĩ thầm: Không những kể mà còn kể rất nhiều.
Cảm giác yêu thầm không dễ chịu, nếu Lâm Hồi không tâm sự với bạn bè, cứ nghẹn trong lòng nói không chừng hỏng mất?
Hạ Kiến Sơn đợi hồi lâu không nghe được câu trả lời, đành hỏi tiếp: “Thầy Lạc có tiện nói với tôi chút gì đó không?”
“Cũng không có gì, toàn là chuyện phiếm thôi, tôi nói về học sinh và trường học, cậu ấy kể chuyện công ty, Annie, Lý Phong Hải, tôi quen hết.”
Hạ Kiến Sơn bỏ bông hoa nhỏ vào ngôi nhà.
Như mở ra máy hát, Lạc Đình tiếp tục: “Thật ra Lâm Hồi nhỏ tuổi nhất trong phòng ký túc xá nhưng cậu ấy lại trưởng thành nhất phòng, thậm chí nhất khóa chúng tôi.
Có lẽ nguyên nhân từ gia đình nên cậu ấy rất độc lập, nếu không cần thì nhất quyết không làm phiền đến bất cứ ai, anh đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ đáp lại gấp mười lần, thầy cô giáo và bạn học đều quý mến cậu ấy.
Lúc trước cậu ấy muốn đến Vạn Trúc, ký túc xá chúng tôi đều không tán thành, anh hiểu mà, trái ngành đến mức như thế, hơn nữa cậu ấy nằm trong danh sách học nghiên cứu sinh, được thầy giáo dạy chuyên ngành yêu quý, chúng tôi đều cho rằng sau khi tốt nghiệp thì cậu ấy sẽ đi theo thầy, nhưng cậu ấy từ bỏ để đầu quân cho Vạn Trúc.”
Hạ Kiến Sơn nhíu mày: “Tôi có thể hỏi tại sao em ấy không học tiếp không?”
“Cậu ấy bảo cậu ấy không có động lực.
Cậu ấy học nông nghiệp vì bà nội, kết quả chưa kịp tốt nghiệp thì bà nội qua đời.
Bà ra đi vào mùa hè, lúc ấy trường học nghỉ hè, Lâm Hồi ở lại giúp thầy La tham gia thi đấu, cậu ấy là sinh viên đại học duy nhất trong đội ngũ.
Cuộc thi rất quan trọng, liên quan đến tâm huyết cũng như nỗ lực của cả đội nên cậu ấy không thể rời đi ngay, thậm chí không kịp gặp mặt lần cuối.
Sau đó đàn chị trong đội từng kể với tôi rằng hôm nhận được cuộc điện thoại từ quê, cậu ấy ngồi trên ghế trong sân vận động khóc nguyên một buổi chiều, khóc xong quay về làm việc tiếp.”
“Tôi bội phục cậu ấy, thật đấy, tôi không hiểu cùng là hơn hai mươi tuổi, sao cậu ấy lại mạnh mẽ được đến mức ấy, dù sao nếu đổi lại là tôi thì chắc chắn không được.”
Nhất thời cả hai không ai mở miệng.
Lạc Đình im lặng một lúc lâu, sau đó dần hồi phục tinh thần: “Vừa nói đến đâu rồi nhỉ, à, chúng tôi thường xuyên tán gẫu về công việc, về Vạn Trúc, sau đó nói nhiều nhất là về anh.”
Lạc Đình tạm dừng, lấy điếu thuốc ngậm trong miệng ra, nhìn về phía Hạ Kiến Sơn: “Cậu ấy bảo anh quá mệt mỏi, muốn gánh vác giúp anh một chút, công việc hay bất cứ thứ gì cũng được.”
Hạ Kiến Sơn dừng động tác đang làm.
“Sếp Hạ, đối với việc anh và Lâm Hồi yêu nhau, tôi là bạn thân của cậu ấy, hôm nay chỉ nói một câu thôi…” Lạc Đình thở dài, giơ ngón cái lên.
“Ánh mắt của anh con mẹ nó quá tốt.”
Tác giả:
Sếp Hạ: Cảm ơn, tôi cũng thấy thế..