Đối với Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi, ngày cuối cùng của năm được tạo nên từ rất nhiều âm thanh: Tiếng giấy sột soạt trong phòng họp, tiếng bước chân vội vã, tiếng báo cáo dõng dạc cùng tiếng rì rầm nói chuyện, tiếng nhạc cùng tiếng cụng ly cùng nhau chúc mừng trong bữa tiệc cuối năm.
Hiện tại đã mười một giờ, một tiếng nữa là hết ngày.
Hạ Kiến Sơn ôm Lâm Hồi, thì thầm: “Anh không muốn lái xe về nhà.”
Lâm Hồi: “Cảnh sát giao thông cũng không cho anh lái xe, mặc kệ đi, hôm nay chúng ta ở công ty.”
Trong văn phòng của Hạ Kiến Sơn có phòng nghỉ, mặc dù rất ít khi dùng nhưng cô lao công vẫn thường xuyên quét tước và thông gió, đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng y như khách sạn.
Hạ Kiến Sơn nằm trên giường, hai tay đan vào nhau đặt sau gáy, không nhúc nhích, Lâm Hồi chưa từng thấy hắn mệt mỏi như thế.
Đồng hồ bị ném tùy ý lên giường, áo sơ mi nhăn nhúm, tay áo một bên xắn cao một bên buông, cà vạt thắt hờ trên cổ… Hạ Kiến Sơn nhìn đèn trần, bỗng cất tiếng: “Em có nhớ anh từng hỏi về chiếc bút máy ở nhà em không?”
Lâm Hồi đang cởi vest thì dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Kiến Sơn: “Có.”
“Anh có một chiếc y hệt.” Hạ Kiến Sơn nhìn Lâm Hồi.
Lâm Hồi tựa như hơi kinh ngạc: “Anh có một chiếc… y hệt?”
“Đó là quà sinh nhật năm mười tuổi.” Hạ Kiến Sơn nhắm mắt, “Mẹ tặng cho anh.”
Lâm Hồi: “Thì ra là thế, vậy bà ấy…”
“Bởi vì bà ấy bận hẹn hò với người khác nên không kịp mua quà, vì vậy tiện tay lấy món quà tình nhân tặng cho mình – chính là chiếc bút máy đó, hiệu AS Muse – tặng cho anh.”
Lâm Hồi há miệng, không nói lên lời.
“Còn có thứ vớ vẩn hơn nữa.” Hạ Kiến Sơn vẫn nhắm mắt, “Có lẽ bà ấy chưa từng mở món quà ấy ra xem, chiếc hộp màu đen đóng gói tinh xảo, bên trong là bức thư tình gửi gắm chuyện tình thắm thiết của bọn họ, bị anh mở ra ngay trước mặt mọi người.”
Đến bây giờ Hạ Kiến Sơn còn nhớ rõ cảnh tượng sinh nhật năm mười tuổi.
Đó là một bữa tiệc long trọng.
Góc nào cũng trưng bày bong bóng đầy đủ sắc màu, dàn nhạc mặc đồng phục biểu diễn, thức ăn bày trong đĩa trắng mạ vàng, tất cả mọi người ăn mặc xinh đẹp, vui vẻ cụng ly, nét mặt tươi cười nói lời chúc mừng…
Sau đó Diêu Thiến Nghi khoan thai đến muộn.
Bà luôn nở nụ cười trên môi cùng cử chỉ duyên dáng, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng, ưu nhã như công chúa trong truyện cổ tích.
Đúng như tên, Diêu Thiến Nghi rất thích vũ đạo, hơn nữa có thiên phú.
Năm đó sau khi mang thai, cảm xúc của bà bùng nổ, mang thai thay đổi cơ thể của bà, đối với một người học vũ đạo yêu cầu cao về hình thể thì mang thai chính là một đòn trí mạng.
May là thực lực nhà họ Hạ hùng hậu, có Vạn Trúc làm hậu thuẫn, sau khi sinh Hạ Kiến Sơn, Diêu Thiến Nghi bắt đầu khiêu vũ lại, sau đó tiếp tục sự nghiệp.
Sự nghiệp không ngừng phát triển, Diêu Thiến Nghi càng bận rộn.
Gia đình này là thế, ai cũng bận rộn, Hạ Kiến Sơn đã quen.
Từ nhỏ đến lớn, tuy không được gặp mẹ mấy lần nhưng điều đó không gây trở ngại cho việc hắn vẫn muốn gần gũi với mẹ theo lẽ thường.
“Tiểu Sơn, chúc mừng sinh nhật con.
Đây là quà mẹ tặng con, chúc con học tập ngày càng tiến bộ.”
Diêu Thiến Nghi mỉm cười tặng quà cho Hạ Kiến Sơn, Hạ Kiến Sơn vui vẻ nhận lấy.
Tối hôm trước Diêu Thiến Nghi đã gọi về bảo bởi vì công việc nên khả năng không về kịp sinh nhật, Hạ Kiến Sơn còn hơi thất vọng, không ngờ Diêu Thiến Nghi bất ngờ xuất hiện, còn mang theo quà.
“Con mở luôn bây giờ được không ạ?”
Hạ Kiến Sơn hiếm khi vội vã như vậy.
Từ nhỏ hắn đã được khen tuy nhỏ tuổi nhưng lời nói việc làm lại như người lớn, vừa trưởng thành vừa đáng tin cậy.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, hắn cùng lắm chỉ như một đứa trẻ mong ngóng được trông thấy món quà kia mà thôi.
“Đương nhiên có thể.” Diêu Thiến Nghi vỗ lưng hắn cổ vũ.
Hạ Kiến Sơn hân hoan bóc quà, bên trong là chiếc hộp được đóng gói tinh tế.
Hắn tò mò, vuốt ve lớp vải nhung, nhìn Diêu Thiến Nghi hỏi: “Mẹ ơi, bên trong là gì vậy ạ?”
Diêu Thiến Nghi hơi cong lưng, khẽ cười: “Con mở ra là biết nha!”
Không phải chuyện cổ tích nào cũng có kết thúc viên mãn.
Câu chuyện của Hạ Chiêu và Diêu Thiến Nghi có một sự khởi đầu tốt đẹp.
Trong thời gian yêu nhau, bọn họ là nhân vật chính trong bộ phim tình cảm ngọt ngào, sau khi kết hôn, mọi người đều hâm mộ cặp vợ chồng vừa yêu thương, tôn trọng và nâng đỡ cho nhau này.
Không ai nghĩ đến câu chuyện ấy lại biến thành dáng vẻ dơ bẩn xấu xí tại thời khắc bất thình lình đó.
Bữa tiệc sinh nhật ấy biến thành một vụ bê bối.
Một tờ giấy rơi khỏi hộp, bị Hạ Kiến Sơn nhặt lên, mở ra, sau đó đến tay Hạ Chiêu.
Tình yêu vụng trộm lấy phương thức bi hài bại lộ trước mắt tất cả mọi người, cuối cùng thành lời bàn tán mỗi lần tụ tập hóng chuyện.
Thứ chờ đợi Hạ Kiến Sơn chỉ còn tranh cãi, tranh cãi và tranh cãi.
Hắn chưa từng nghĩ đến sinh nhật mười tuổi năm ấy, một lần mở quả cuối cùng biến thành ác mộng.
Lần đầu tiên Hạ Chiêu đánh mất lý trí.
Trong bữa tiệc của con trai, người vợ ngoại tình mang quà tình nhân tặng cho con trai, đây là nỗi nhục, mà Diêu Thiến Nghi từ chột dạ và đuối lý dần trở nên bất chấp tất cả, phô bày hết chua xót và bất mãn trong cuộc sống.
Bọn họ chỉ trích lẫn nhau, chửi rủa nhau.
Không ngoài dự tính, Hạ Kiến Sơn cũng biến thành công cụ công kích của hai người.
Hạ Chiêu chỉ vào Hạ Kiến Sơn: “Nó do cô và tên đàn ông khác sinh ra đúng không?”
Diêu Thiến Nghi cười lạnh: “Đúng vậy đấy, anh phí công nuôi con trai tôi, nuôi những mười năm đấy.”
Sau khi Hạ Chiêu nổi điên mang Hạ Kiến Sơn đi xét nghiệm ADN, cuối cùng ông nội Hạ Kiến Sơn nhìn không nổi nữa: “Hai đứa ly hôn đi.”
Hạ Chiêu không đồng ý.
Lúc trước vì ủng hộ sự nghiệp của Diêu Thiến Nghi, Vạn Trúc và Diêu Thiến Nghi có liên hệ chặt chẽ: Phát ngôn thương hiệu, truyền thông, thậm chí mấy dự án thương nghiệp đều được thiết kế riêng vì Diêu Thiến Nghi, trong đó bao gồm marketing tình yêu khiến người người hâm mộ của bọn họ.
Một khi ly hôn, vì giảm thiểu tối đa ảnh hưởng đến Vạn Trúc, chỉ có thể công khai với truyền thông là kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài mười năm trong hòa bình.
Nhưng Hạ Chiêu chịu nỗi nhục lớn như thế, không thể chấp nhận dưới tình huống này còn giữ thể diện cho Diêu Thiến Nghi.
Thế thì không ly hôn, tra tấn lẫn nhau đi.
Nhưng Diêu Thiến Nghi là người không chịu nổi trước.
Chiến tranh với Hạ Chiêu khiến công việc của bà bị đóng băng toàn bộ, đừng nói đến biểu diễn, ngay cả bình tĩnh khiêu vũ bà còn không thể làm được.
Bà cầu xin khoan dung, bà cầu xin Hạ Chiêu khoan dung, bà liều mạng cầu xin, bà không cần gì hết, không ly hôn cũng không sao, bà chỉ hy vọng cuộc sống của mình trở về bình thường nhanh nhất có thể.
Nhưng Hạ Chiêu không đồng ý, ông quyết tâm muốn tra tấn Diêu Thiến Nghi.
Thậm chí ông mặc kệ Diêu Thiến Nghi làm gì thì làm, thích tìm đàn ông thì tìm, ông chỉ cắt đứt cơ hội làm việc và biểu diễn của bà.
Hạ Chiêu quá hiểu Diêu Thiến Nghi, bà quá yêu vũ đạo, quá yêu sự nghiệp của mình, không thể múa còn khó chịu hơn cái chết, lúc trước Hạ Chiêu bị dáng vẻ khiêu vũ xuất sắc của bà hấp dẫn – bà sinh ra vì vũ đạo, đồng thời sẵn sàng chịu đựng khó khăn vì vũ đạo.
Khi Diêu Thiến Nghi nhận ra Hạ Chiêu không bỏ cuộc, bà bắt đầu sinh ra ý muốn rời khỏi nhà họ Hạ.
Lòng người là thế, khi Diêu Thiến Nghi có tình yêu, nhà họ Hạ là nơi trú ẩn ấm áp, nhưng khi tình yêu biến mất, nhà họ Hạ lại biến thành lồng giam, ngay cả Hạ Kiến Sơn cũng trở thành gông xiềng trói buộc bà.
Nhưng khi bà hạ quyết tâm từ bỏ tất cả, vội vàng chạy trốn với người tình thì gặp tai nạn giao thông.
“Người tình của bà chết, còn bà bị thương hai chân, không thể đứng dậy được nữa.”
Hạ Kiến Sơn ngồi dậy, bình tĩnh kể hết câu chuyện khiến Lâm Hồi không thể bình tĩnh.
Toàn thân Lâm Hồi lạnh băng, vẫn nắm lấy tay Hạ Kiến Sơn, không biết là muốn sưởi ấm hắn hay muốn hắn sưởi ấm cho mình.
Anh nhớ những câu chuyện xung quanh nhà họ Hạ trên mạng, những người đó phỏng đoán, nhưng chân tướng đằng sau những phỏng đoán đó lại khiến người ta nan kham như thế.
“Sau đó thì sao?” Lâm Hồi hỏi.
Hạ Kiến Sơn không nói gì, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Hôm đó bà nói muốn ăn táo, anh ngồi ở mép giường gọt táo, sau đó điện thoại trong nhà đổ chuông, cứ reo mãi, anh đành để dao xuống và ra nhận cuộc gọi… Bà ấy…”
Lâm Hồi bỗng nhận ra gì đó, cả người run rẩy: “Hạ Kiến Sơn…”
Hạ Kiến Sơn nhắm mắt, nắm chặt tay Lâm Hồi, sau đó mở mắt: “Lúc anh quay về phòng, bà đã…”
“Em không muốn nghe nữa… Hạ Kiến Sơn…” Lâm Hồi ôm chặt Hạ Kiến Sơn, nức nở, “Xin lỗi… Em không hỏi… Không hỏi nữa…”
Nước mắt Lâm Hồi rơi trên mặt Hạ Kiến Sơn, Hạ Kiến Sơn cẩn thận kéo giãn khoảng cách, chậm rãi lau nước mắt cho anh, chất lỏng tràn đầy lòng bàn tay.
Diêu Thiến Nghi dùng dao gọt táo cắt cổ tay tự sát, ngay trước mặt Hạ Kiến Sơn.
Người phụ nữ vừa yêu vũ đạo vừa ích kỷ đến mức cực đoan dùng phương thức của mình để lại một kết cục đậm sâu trong lòng Hạ Chiêu và Hạ Kiến Sơn.
Chuyện này dẫn đến Hạ Kiến Sơn lập tức bị đưa ra nước ngoài học tập và sinh hoạt, thậm chí dưới sự sắp xếp của ông nội, hắn còn tiếp nhận một đợt trị liệu tâm lý.
Tuy Hạ Kiến Sơn không cảm thấy mình chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhưng trên thực tế, hắn và Hạ Chiêu không thể đối mặt với nhau trong suốt một khoảng thời gian dài.
Hạ Kiến Sơn vẫn nhớ đến Diêu Thiến Nghi thường xuyên.
Nhớ bà mỉm cười bảo mình mở quà, khóe miệng tạo thành một đường cong xinh đẹp; nhớ bà im lặng nhìn mình gọt táo; nhớ bà thúc giục mình nghe máy khi tiếng chuông vang lên không dứt… Rất kỳ lạ, trước khi mọi chuyện xảy ra, khi gia đình vẫn hòa thuận ấm êm, hắn còn không thường xuyên nghĩ đến bà.
Khi hắn không kịp phòng bị, Diêu Thiến Nghi lại lơ đãng xuất hiện trong bộ não Hạ Kiến Sơn, khiến cảm xúc của hắn bốc hơi, tựa như muốn rút cạn hết thảy vui sướng của hắn.
Điều này khiến Hạ Kiến Sơn không thể tập trung vào việc học, chỉ có bận rộn đến mất ăn mất ngủ mới khiến hắn quên đi bà.
Người ta hay nói thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ.
Mấy năm sau, Hạ Chiêu cưới Khương Tình, có Hạ Kiến Xuyên, người một nhà hòa thuận vui vẻ, Hạ Kiến Sơn bình an trưởng thành, sau đó về nước tiếp quản Vạn Trúc và khiến nó ngày càng phát triển.
Nhưng không ai có thể nghĩ đến, đã qua nhiều năm hạnh phúc như thế, tại buổi tối ngày hôm nay, hắn vẫn cần nhắc nhở Hạ Chiêu:
“Hạ Kiến Xuyên không phải Diêu Thiến Nghi.”
Giống như khỏi bệnh vẫn để lại di chứng, đối với việc con trai út nhà mình học âm nhạc, thành lập dàn nhạc và có liên quan đến hoạt động nghệ thuật, Hạ Chiêu sinh ra lo âu và bài xích trước nay chưa từng có.
Còn Hạ Kiến Sơn, dù “Diêu Thiến Nghi” đã không thể ảnh hưởng đến hắn từ lâu, nhưng hắn đã quen việc không thể để bản thân dừng lại – lúc trước là học tập, hiện tại là công việc.
Chỉ khi làm việc, hắn mới cảm thấy mình an toàn.
Lâm Hồi vẫn rơi nước mắt, nội tâm anh thật sự cảm thấy khó chấp nhận, nếu không khóc thì anh không biết phải làm gì.
Đến bây giờ anh mới biết không phải Hạ Kiến Sơn muốn tách biệt với thế giới mà là thế giới này luôn từ chối hắn.
Rõ ràng Hạ Kiến Sơn khiến người người hâm mộ nhưng nó lại mượn tay Hạ Kiến Sơn lấy đi thứ quý giá nhất cũng như bình thường nhất trên thế gian.
Hạ Kiến Sơn vừa có tất cả, vừa không có gì.
Hạ Kiến Sơn bất đắc dĩ: “Từ lúc yêu anh, sao em luôn khóc thế này? May là ngày mai không phải đi làm, nếu không đôi mắt này của em không thể gặp người ta đâu.”
Hạ Kiến Sơn ôm Lâm Hồi vào lòng an ủi: “Đã qua hết rồi, không phải anh vẫn tốt đây sao.
Nói ra có khi em không tin nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật ra anh không quá đau lòng hay khổ sở, thậm chí không “hận”.
Bọn họ vốn chẳng cho anh nhiều thứ, không có được thì mất đi cũng không sao.”
Chỉ là thi thoảng vẫn suy nghĩ, nếu lúc ấy mình không sốt ruột mở món quà kia, hoặc nếu hôm đó mình không nhận cuộc gọi kia thì liệu kết quả có khác? Nếu như thế, dù xảy ra chuyện gì thì một nhà với ba mảnh ghép liệu có thể đi xa hơn một chút không?
“Em cho anh.” Lâm Hồi mở miệng.
“Gì cơ?”
“‘Hạ Kiến Sơn, em cho anh rất nhiều, rất nhiều yêu thương.” Hai mắt Lâm Hồi vẫn đỏ ửng, nhưng giọng điệu đáng tin vô cùng, kiên định khiến người ta tin tưởng.
Hạ Kiến Sơn nhìn Lâm Hồi, nghĩ thầm hình như mình đã quên từ rất lâu trước đây, khi bản thân còn chưa biết thì đã nhận được rất nhiều, rất nhiều yêu thương từ anh.
Nhưng hắn không để ý tại giây phút này mình biến thành bạn trai mất trí nhớ.
Hạ Kiến Sơn nở nụ cười, cắn vành tai Lâm Hồi, đè lên người anh, nói nhỏ: “Chúng ta giao kèo rồi đấy.”
“Ừm.”
Lâm Hồi ôm lấy cổ Hạ Kiến Sơn, trước khi nụ hôn của Hạ Kiến Sơn đáp xuống, anh nhắm hai mắt lại.
Em sẽ cho anh rất nhiều, rất nhiều yêu thương, em còn cho anh…
Một gia đình.
~Hết chương 40~.