Lúc Lâm Hồi hớt hải đến công ty thì đã bảy rưỡi.
Hai giờ sáng, Hạ Kiến Sơn ra phòng khách nhận một cuộc gọi, sau nó với anh dự án nước ngoài có việc gấp nên phải đến công ty mở họp, Lâm Hồi vốn định dậy đi cùng nhưng Hạ Kiến Sơn giữ lại: “Em ngủ thêm một lát.”
Hai hôm trước vì cùng Hạ Kiến Sơn ở quán bar chơi lớn một trận mà gây ra một đợt sóng gió, Lâm Hồi hơi căng thẳng.
May là bộ phận xã giao của công ty tăng ca xử lý, hơn nữa độ nóng của tin tức trên mạng thay đổi nhanh chóng, cư dân mạng bàn tán một lúc rồi thôi, Lâm Hồi mới bình tĩnh lại.
Cuối cùng anh thả lỏng, ngủ một giấc ngon lành.
Thấy Lâm Hồi nằm xuống, Hạ Kiến Sơn ngồi ở mép giường vuốt tóc anh, nói nhỏ: “Bao giờ đi làm nhớ mang bữa sáng cho anh nữa.”
Giọng Hạ Kiến Sơn vừa dịu dàng vừa nhỏ nhẹ, nhưng động tác tay lại khiến Lâm Hồi hơi ngứa, anh nhắm mắt bắt đầu đuổi người ta: “… Em biết rồi, anh mau đi đi…”
Hạ Kiến Sơn khẽ cười, cúi đầu hôn Lâm Hồi rồi rời đi.
Lúc Lâm Hồi tỉnh lại, vừa đúng như giờ thức dậy hàng ngày.
Khi anh vừa đánh răng vừa mở điện thoại nghĩ xem muốn thấy tin tức gì theo thói quen…
Sau đó cả người cứng đờ.
Lâm Hồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Vạn Trúc, vừa vào Vạn Trúc đã thấy Triệu Hiểu Hiểu ngày thường sát giờ mới đến đã ngồi ở vị trí của mình, đang cau mày nhìn điện thoại, Lâm Hồi gõ bàn, gọi: “Hiểu Hiểu.”
Tay Triệu Hiểu Hiểu run rẩy, cuống quýt giấu điện thoại ra sau lưng.
Có lẽ cảm thấy hành động đó hơi giấu đầu lòi đuôi nên mặt đỏ bừng, cô lấy điện thoại ra: “Trợ… Trợ lý Lâm…”
“Sếp Hạ ở phòng họp nào?” Hạ Kiến Sơn không có trong văn phòng, hẳn là đang họp với phòng quan hệ công chúng và phòng pháp luật.
“Sếp Hạ ở phòng họp số 2 ạ.”
Không chờ Triệu Hiểu Hiểu gọi lại, Lâm Hồi đã chạy về phía thang máy.
Phòng họp số hai ở tầng tám, Lâm Hồi vừa đến nơi thì thấy cánh cửa đóng chặt, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Anh đang định mở cửa thì nghe thấy tiếng gọi.
“Trợ lý Lâm!” Là Annie.
Annie cau mày, chắn trước cánh cửa.
“Annie?”
Annie im lặng, rồi hạ giọng: “Trợ lý Lâm, sếp Hạ bảo anh chờ anh ấy ở văn phòng.”
Lâm Hồi sửng sốt, im lặng một lúc lâu.
Anh quay sang nhìn cánh cửa nặng nề trước mặt, thở dài.
Một lát sau, Lâm Hồi mở miệng: “Ừ, tôi biết rồi.”
Lâm Hồi dần bình tĩnh, đang định rời đi thì Annie lại như không đành lòng, gọi anh lại: “Trợ lý Lâm…”
“Còn có việc gì à?”
Annie mấp máy môi, do dự hồi lâu, cuối cùng hỏi một câu: “Anh ăn sáng chưa?”
Lâm Hồi bỗng mỉm cười.
Annie và Lâm Hồi tiến vào Vạn Trúc cùng ngày, trong suốt tám năm, bọn họ không những là đồng nghiệp phối hợp ăn ý mà còn là bạn bè quan tâm lẫn nhau.
Lâm Hồi biết Annie muốn nói gì, gật đầu: “Ăn rồi.”
Sau đó anh tạm dừng một lát rồi bổ sung: “Không sao cả.”
Lâm Hồi quay về văn phòng của Hạ Kiến Sơn, chờ hắn họp xong.
Ngoài cửa, Triệu Hiểu Hiểu cầm điện thoại, vừa đọc vừa gõ chữ vèo vèo, nhìn qua cực kỳ tức giận.
Lâm Hồi dựa vào cửa nhìn một lát, bật cười: “Được rồi, đừng mắng qua mắng lại trên mạng nữa.”
“Để xem tôi có mắng chết…” Triệu Hiểu Hiểu vừa ngẩng đầu thì thấy Lâm Hồi, nuốt lại câu buột miệng thốt lên.
Lâm Hồi bật cười.
Triệu Hiểu Hiểu nói nhỏ: “Sao trợ lý Lâm còn cười được…”
Lâm Hồi bình tĩnh: “Thế phải làm sao bây giờ, kêu gọi toàn bộ nhân viên Vạn Trúc chia sẻ bài viết rồi cãi cọ hay sao?”
Triệu Hiểu Hiểu không hé răng, một lát sau mới nói: “Trợ lý Lâm, bọn họ chưa từng gặp anh nên không biết.”
Hai mắt Triệu Hiểu Hiểu ửng đỏ, Lâm Hồi chợt cảm thấy tò mò, hỏi lại: “Vậy cô biết cái gì?”
Triệu Hiểu Hiểu nói nghiêm túc: “Tôi biết chứ, nhất định sếp Hạ sẽ xử lý hết, anh không cần lo lắng đâu trợ lý Lâm.”
Lâm Hồi im lặng, sau đó nói nhỏ: “Nếu một người có thể giải quyết hết mọi việc thì chắc chắn phải chịu một áp lực không thể tưởng tượng được.”
Triệu Hiểu Hiểu ngơ người, Lâm Hồi bỗng đứng thẳng, dịu dàng nhìn về phía trước.
Cách đó vài bước, Hạ Kiến Sơn đứng ở đó, im lặng nhìn anh.
Kim đồng hồ chậm rãi chỉ vào số 8, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, lại là một ngày quang đãng.
“Em không mang bữa sáng cho anh.” Lúc nói lời này, Lâm Hồi thả lỏng dựa vào bàn làm việc, nhìn qua không thấy chột dạ chút nào.
Hạ Kiến Sơn nở nụ cười: “Ừ, anh ăn rồi.”
Lâm Hồi: “Phòng quan hệ công chúng nói thế nào?”
Hạ Kiến Sơn nới cúc cổ tay áo, lời ít ý nhiều: “Ban đầu bọn họ muốn hạ thấp sự chú ý.”
Mục đích của việc quan hệ công chúng khi gặp khủng hoảng là làm dịu tình hình và giảm bớt sự chú ý, vì vậy cách đơn giản nhất thường được dùng là né tránh – giảm đến mức tối thiểu cảm giác tồn tại của mâu thuẫn.
Nhìn qua là cách xử lý tiêu cực, né tránh hoặc chuyển sang một mâu thuẫn khác và không thực sự giải quyết được vấn đề.
Tuy nhiên tin tức có thời hạn, qua thời gian, chúng tự nhiên bị quên lãng, dù sau này nhắc lại thì cũng không gây ra sóng to gió lớn.
Lâm Hồi gật đầu: “Tư duy thông thường.”
“Anh không đồng ý.”
Lâm Hồi nhìn Hạ Kiến Sơn.
Hạ Kiến Sơn nhìn Lâm Hồi: “Anh nói Lâm Hồi là bạn trai của anh.”
Lâm Hồi sửng sốt, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ: “Chắc Phạm Vũ buồn thối ruột luôn mất.”
Hạ Kiến Sơn cũng cười.
Phạm Vũ là trưởng phòng quan hệ công chúng.
Trên thực tế, trong phòng họp, khi Hạ Kiến Sơn nói ra hai chữ “Lâm Hồi” thì cả phòng đã rơi vào c.hết lặng – đây là đáp án khó giải quyết nhất.
Hạ Kiến Sơn thừa nhận thân phận của Lâm Hồi trước mặt mọi người, vì vậy trong cách xử lý “gièm pha” này, Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn được đặt ở vị trí quan trọng ngang nhau.
Phòng quan hệ công chúng không dám hỏi chuyện quan trọng như vậy sao không báo trước với bọn họ, vốn cho rằng quan hệ giữa hai người là cấp trên và cấp dưới, hiện tại tình yêu bị phơi bày, bọn họ cũng ngơ ngác.
Nhưng trong tình yêu đồng tính này, hiện tại bọn họ cảm thấy điều may mắn duy nhất là người kia là Lâm Hồi.
Là may mắn đồng thời là bất hạnh.
Lâm Hồi nghĩ ra gì đó: “Báo cảnh sát video quay lén chưa? Cái này không giống bức ảnh vô tình đăng lên hai hôm trước, vừa nhìn là biết cố ý tung ra.”
“Bao gồm cả tài khoản và những lời bịa đặt ác ý, không ai trốn được.”
Lâm Hồi hơi do dự, hỏi: “Là… bên phía Phùng Tuấn Đào sao?”
Bọn họ chưa từng nói chuyện riêng về Phùng Anh, nhưng bằng sự hiểu biết của Lâm Hồi đối với Hạ Kiến Sơn thì nhất định hắn không buông tha cho cậu ta, hơn nữa chỉ sợ là không giải quyết bằng pháp luật, không biết có phải vì thế mà đối phương trả thù hay không?
“Khó nói.
Mấy nay nay Vạn Trúc như cây cao đón gió, kẻ muốn dẫm chân hạ bệ cả công khai và âm thầm không đếm hết.
Theo dõi ở quán bar cũng không phải chuyện tốn sức.” Vừa nói Hạ Kiến Sơn vừa nhìn Lâm Hồi.
“Sao thế?”
“Thật sự không cần ôm sao?” Hạ Kiến Sơn chân thành kiến nghị.
Lâm Hồi buồn cười: “Vẫn ổn mà, so với hình tượng Trụ Vương hoang dâm ngu ngốc của anh thì Đát Kỷ như em còn có chút bản lĩnh, hay là anh hy vọng em giống như trên mạng, bổ nhào vào lòng anh khóc lóc “chồng ơi giúp em”?”
Hạ Kiến Sơn nhướng mày: “Gọi lại đi.”
Lâm Hồi từ chối, nhưng không từ chối hoàn toàn: “Buổi tối về nhà gọi sau.”
Thật ra chính Lâm Hồi còn không ngờ, đối mặt với ác ý còn quá đáng hơn bốn năm trước, anh lại bình tĩnh như thế.
Ngoài lúc mới phát hiện thì anh đúng là hơi sốt ruột, nhưng trong thời gian chờ Hạ Kiến Sơn, anh không hề thấy tức giận hay đau lòng, phần lớn thời gian đều dùng để suy nghĩ cách xử lý vừa hữu hiệu vừa nhanh chóng cho vụ việc này.
Có những lời lẽ trên mạng hơi thái quá thật, khác hoàn toàn với bản thân nhưng anh không tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười.
Chỉ có một điều duy nhất khiến Lâm Hồi không thể chịu đựng là dường như anh đã trở thành “vết nhơ” của Hạ Kiến Sơn.
Rất nhiều người mắng anh, trào phúng anh không phải vì những lời đồn đãi kia mà là vì anh mà Hạ Kiến Sơn bị hạ thấp: Lâm Hồi càng dơ bẩn, Hạ Kiến Sơn càng khó xử.
Bọn họ đắc ý xem Lâm Hồi là minh chứng cho danh tiếng mấy năm nay của Hạ Kiến Sơn, cuối cùng nhận định đây là “lật thuyền trong mương” y như dự đoán.
Trong lời lẽ, dưới ngòi bút, thông qua bàn phím của những người đó, Lâm Hồi trở thành mũi tên – một mũi tên bắn về phía Hạ Kiến Sơn.
“Phạm Vũ hy vọng anh đăng bài bằng tài khoản cá nhân, lần lượt tung ra chi tiết anh và em yêu nhau, xây dựng hình tượng đang yêu, giảm bớt ấn tượng tiêu cực.”
Lâm Hồi hơi buồn cười: “Chúng ta còn cần xây dựng cái này?”
“Không cần.” Hạ Kiến Sơn nghiêm túc nhìn Lâm Hồi, “Nó là thứ anh quý trọng nhất, không phải thương phẩm mặc người ta soi mói.”
Ác ý của người đời sẽ không biến mất vì thẳng thắn và thành khẩn, ngược lại, nó sẽ trở thành tư liệu để những kẻ mua vui đó thảo luận hết lần này đến lần khác.
Hạ Kiến Sơn có thể công khai mối quan hệ với Lâm Hồi, đó là bởi loại bỏ nghi ngờ “bao nuôi” và “quy tắc ngầm”, nhưng chắc chắn không cho phép lũ tạp nham nhìn trộm hay thậm chí là phán xét tình yêu của bọn họ.
Lâm Hồi không cười nữa, hồi lâu sau mới hạ giọng: “Anh cho Phạm Vũ một bài toán khó.”
“Lại đây.” Hạ Kiến Sơn giang tay.
Lâm Hồi tiến lại gần.
“Xin lỗi.” Hạ Kiến Sơn ôm chặt người trước mặt.
Nếu không phải hắn bất cẩn thì sẽ không đẩy Lâm Hồi vào cục diện rối rắm như thế, chỉ cần nghĩ đến điểm này, Hạ Kiến Sơn lại khó chịu.
Lâm Hồi lắc đầu: “Không phải anh từng nói rồi hay sao, tổng giám đốc cũng có thể phạm sai lầm, huống chi đây không phải là anh sai.”
“Anh đã cho người liên lạc với Ngụy Tuyền, đến lúc đó sẽ công khai nguyên nhân thực tế khiến Chu Đông Huy tử vong.”
“Cô ấy đồng ý sao? Hơn nữa chuyện qua lâu như vậy rồi, quấy rầy người ta liệu có không hợp lý lắm không?”
“Cô ấy sẽ đồng ý, dù sao anh có nhiều tiền.”
Lâm Hồi bật cười.
“Sau đó, tập đoàn Vạn Trúc sẽ công khai quan hệ của chúng ta cùng với cống hiến mấy năm nay của em, ví như tham gia những dự án nào, có lẽ sẽ dùng mấy video liên quan đến em, chỉ thế thôi, được không?”
Lâm Hồi nhắm mắt: “Em không có lý do từ chối, nhưng khả năng là anh phải có lời với cổ đông.”
Mọi sắp xếp của Hạ Kiến Sơn đều suy xét từ góc độ của Lâm Hồi: Công khai chân tướng bốn năm trước vì không muốn Lâm Hồi gánh trên vai tiếng xấu chèn ép nhân viên đến chết; thông báo quan hệ của hai người bằng tài khoản của tập đoàn vì cho anh danh phận chính thức; tuyên bố những cống hiến và thành tích của anh vì chứng minh anh ưu tú…
Nhưng trong mắt cổ đông, đây có phải dùng danh dự của Vạn Trúc để chứng thực cho người yêu của Hạ Kiến Sơn không?
Lấy việc công làm việc tư – đây là tối kỵ.
Hạ Kiến Sơn không thể không biết.
Hắn chắc chắn làm vậy sẽ bị phản đối kịch liệt, nhưng hắn vẫn từ chối cách xử lý giảm nhẹ, ngược lại yêu cầu dứt khoát quét sạch dư luận trái chiều về Lâm Hồi.
Hạ Kiến Sơn không chịu đựng được việc Lâm Hồi bị tổn thương.
“Không cần lo lắng chuyện này, anh sẽ xử lý.
So với việc vặt này, không bằng em giúp anh suy nghĩ về dự án Ninh Hải.”
Dự án Ninh Hải này Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi đã trao đổi với bên lãnh đạo địa phương hai năm liên tục, lặp đi lặp lại việc sửa chữa phương án, ngay cả lãnh đạo còn thay đổi một lượt rồi, hiện tại đến bước ký hợp đồng, ngay tại thời điểm mấu chốt này thì người chuẩn bị được giao nhiệm vụ phụ trách dự án lại từ chức.
Năm tới dự án khởi công, hiện tại lại chuẩn bị ăn tết, dù Vạn Trúc mạnh đến đâu thì vẫn không tìm người ngay được.
Lâm Hồi mở mắt: “… Ninh Hải… Muộn nhất là bao giờ…”
“Vào tháng ba, Ninh Hải tổ chức hội nghị đầu tư kinh tế và thương mại thường niên “Xuân xanh Ninh Hải”, dự án của chúng ta là nội dung quan trọng và được ký kết ngay trong hội nghị.”
“… Tháng ba.” Lâm Hồi mỉm cười, “Tháng ba đẹp trời, xuân về hoa nở.”
Đúng như lời Hạ Kiến Sơn nói với Lâm Hồi, động thái của Vạn Trúc diễn ra nhanh chóng.
Đầu tiên tập đoàn tố cáo những tài khoản bịa đặt, bao gồm cả những tài khoản có lượt theo dõi cao và bình thường; sau đó công bố chi tiết sự việc Chu Đông Huy qua đời vào bốn năm trước, bao gồm video Hạ Kiến Sơn từng trao đổi với Ngụy Tuyền.
Năm đó vì xem xét đến tính nhân đạo nên Vạn Trúc công khai tình hình điều tra nhưng chứng cứ chưa tung ra hết, sau đó để Ngụy Tuyền xóa bài và xin lỗi xem như chấm dứt.
Lần này dưới sự đồng ý của đối phương, mọi chuyện mới được làm sáng tỏ hoàn toàn, Ngụy Tuyền cũng chính thức xin lỗi Lâm Hồi.
Sau đó, người tung video được tìm ra, không có gì bất ngờ, là nhân viên của quán bar: Có người cho cậu ta một số tiền bảo theo dõi Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi, kết quả đúng là quay được video khiến người ta chấn động.
Tuy chưa tra được người đứng sau nhưng căn cứ vào manh mối hiện có thì hẳn không phải Phùng Anh.
Hạ Kiến Sơn cảm thấy hơi bất ngờ: “Tuy Phùng Anh ngu xuẩn nhưng Phùng Tuấn Đào là người thông minh.”
Lúc trước Hạ Kiến Sơn làm hai tên kia đánh Phùng Anh đến thoi thóp, sau khi Phùng Tuấn Đào biết, giận mà không dám nói gì, chỉ hận con trai không biết cố gắng, sắp ba mươi tuổi mà chỉ đâm đầu vào rượu chè và sắc đẹp, cắt đứt mối quan hệ giữa Thụy Đào và Vạn Trúc, tổn thất gây ra khiến ông hận không thể tự đánh một trận mới hả giận.
Sau khi hai sự việc này được công bố, phối hợp với tạo dựng dư luận, bầu không khí trên mạng xem như hòa hoãn.
Nhưng Lâm Hồi vẫn lo lắng, chiến trường thật sự của Hạ Kiến Sơn chưa bao giờ là internet, mà đến từ hiện thực – hắn phải đối diện với sự truy hỏi của cổ đông.
Thành thật mà nói, với Vạn Trúc, cổ đông đại diện cho quan hệ và lợi ích.
Vạn Trúc là của nhà họ Hạ, điều này không sai nhưng Vạn Trúc trưởng thành và phát triển như hiện tại không thể tách rời mạng lưới quan hệ và tài nguyên.
Mà tranh chấp về quyền lợi là điều bất kì công ty nào cũng không thể tránh khỏi.
Xưa nay cách hành sự của Hạ Kiến Sơn xem như độc đoán, mấy lời lẽ trên mạng đối với hắn không đáng kể chút nào, lần này Hạ Kiến Sơn tức giận bởi vì đụng vào tơ hồng của hắn.
Bốn năm trước Hạ Kiến Sơn từng động tay vì sợi tơ hồng này, hiện tại thêm một lần nữa.
Trên thực tế, các cổ đông không hề quan tâm Hạ Kiến Sơn thích nam hay nữ, thậm chí yêu người ngoài hành tinh cũng không thành vấn đề.
Nhưng bởi Lâm Hồi vẫn luôn là trợ lý của Hạ Kiến Sơn, bây giờ lại đương chức phó giám đốc, hết thảy trở nên kì lạ.
Đặc biệt là Hạ Kiến Sơn sắp công bố chính thức quan hệ của hắn và Lâm Hồi.
Tình yêu đồng tính không phổ biến trong xã hội, một khi công bố, địa vị của Lâm Hồi sẽ không lung lay nhưng sẽ ảnh hưởng đáng kể đến Vạn Trúc – điều này đồng nghĩa với việc tổn hại ích lợi của cả tập đoàn.
Bỏ qua vấn đề cá nhân, một phó giám đốc như Lâm Hồi có đáng để Vạn Trúc bảo vệ chu toàn như thế không? Chỉ một mình Hạ Kiến Sơn có đủ mạnh mẽ để cứu vãn tổn thất sau khi công bố?
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi..