Từ lần trước gọi cho Lạc Đình, Lâm Hồi vẫn luôn tự hỏi chuyện từ chức.
Lạc Đình khuyên anh đừng bồng bột, không tính đến Hạ Kiến Sơn, công việc ở Vạn Trúc rất thích hợp với Lâm Hồi, hơn nữa hiện tại anh vẫn gánh trên vai khoản vay mua nhà, nên xem xét tình hình thực tế.
Nhưng việc chuẩn bị cuộc hẹn với Mẫn Giai đã nhắc nhở Lâm Hồi, anh ba mươi tuổi, Hạ Kiến Sơn cũng ba mươi lăm tuổi rồi.
Dù Hạ Kiến Sơn không hứng thú với tình yêu hay hôn nhân thì mọi người vẫn tập trung sự chú ý vào người đàn ông chất lượng cao này.
Mấy năm nay, số lượng người muốn giới thiệu con gái cho hắn một cách công khai hay âm thầm đều tăng lên, Hạ Kiến Sơn từ chối được thì từ chối, không từ chối được thì đi gặp một lần.
Lần đầu tiên Lâm Hồi nhắc đến việc này với Lạc Đình, Lạc Đình còn sợ ngây người, “Không ngờ con người có giá trị cao như thế vẫn không tránh khỏi phải đi xem mắt”, Lâm Hồi cười: “Con người có giá trị cao như thế còn ăn mì gói trong cửa hàng tiện lợi với tớ đấy, mặc dù chỉ ăn đúng một miếng.”
Trên con đường yêu thầm, Lâm Hồi đi một mình, anh hân hoan và đau khổ cùng Hạ Kiến Sơn, anh không cần đáp lại, cũng không nghĩ đến tương lai.
Anh như một con bạc, điên cuồng đánh cược tình cảm của mình, yêu ngày nào hay ngày đấy.
Sắp tan làm, Hạ Kiến Sơn bảo Lâm Hồi theo mình tới “Tục”.
“Tục” là một quán bar do bạn thân của Hạ Kiến Sơn – Tiết Phái mở, vì duy trì sự nghiệp của bạn mà hắn còn đóng góp cổ phần.
“Tục” nằm trên đường Tây Phong nổi danh ở thành phố Kinh Hoa, do Hạ Kiến Sơn chọn.
Đường Tây Phong có từ lâu đời, hai bên đều là nhà hoặc khu chung cư cổ xưa, về sau chính phủ phá bỏ và cải tạo một phần, vừa quy hoạch điều chỉnh vừa đảm bảo giữ nguyên bản sắc, biến nó thành một khu phố hiện đại nghệ thuật lại không mất nét văn hóa xưa cũ.
“Tục” nằm cuối đường Tây Phong, băng qua con đường cây xanh tươi mát là có thể thấy một ngôi nhà hai tầng trang trí cách điệu, đó là “Tục”.
Mỗi khi cần thả lỏng, Hạ Kiến Sơn sẽ đến đây uống rượu và tâm sự.
Lâm Hồi đi cùng Hạ Kiến Sơn mấy lần, tuy là hành trình riêng tư nhưng Hạ Kiến Sơn cảm thấy dẫn Lâm Hồi theo sẽ tốt hơn một chút, mặc dù tốt hơn chỗ nào thì hắn cũng không rõ.
Những lịch trình riêng như thế này thường là Hạ Kiến Sơn tự lái xe, sau khi Lâm Hồi có bằng lái thì chuyển sang Lâm Hồi.
Nói đi nói lại, Lâm Hồi thuận lợi thi đậu bằng lái phải cảm ơn Hạ Kiến Sơn.
Đó là chuyện từ lâu rồi, có hôm tài xế của Hạ Kiến Sơn – Triệu Kiến Hoa xin nghỉ, tài xế còn lại của công ty đã có sắp xếp khác, Hạ Kiến Sơn hỏi Lâm Hồi có bằng lái không, Lâm Hồi thản nhiên trả lời đã nộp tiền, nhưng chưa có thời gian đi thi.
Hạ Kiến Sơn hiếm khi bật cười: “Bao giờ lão Triệu đi làm thì bảo anh ta dạy cậu.”
Cứ như vậy, lão Triệu nghỉ phép quay về làm việc, nhiệm vụ đầu tiên là mỗi ngày dành ra một tiếng dạy Lâm Hồi lái xe, luyện tập bằng chính chiếc xe riêng trăm vạn của tổng giám đốc.
Điểm bắt đầu quá cao.
Nơi bọn họ luyện tập là một nhà xưởng bỏ hoang, bên trong có không ít đinh, lá sắt hoặc mấy nguyên liệu linh tinh, Lâm Hồi vừa lái vừa lo sợ, sợ quẹt vào xe.
Triệu Kiến Hoa thấy thế thì nói: “Trợ lý Lâm, thả lỏng tay ra, đừng nắm chặt như thế, tôi ở ngay bên cạnh, không có chuyện gì đâu.”
Vẻ mặt Lâm Hồi đau khổ: “Không được, xe ông chủ quá đắt, tôi sợ.”
“Có bảo hiểm mà, quẹt vào cũng không bắt cậu đền, thả lỏng đi.”
“Tôi cảm thấy không nên luyện tập bằng xe quý như thế, chẳng khác nào mời tiến sĩ dạy thêm cho học sinh tiểu học, hiệu quả còn không bằng một nửa trường huấn luyện.”
Triệu Kiến Hoa bị anh chọc cười: “Lái xe có nguyên lý chung, một khi cậu thành thạo bên này thì tránh được không ít phiền toái ở trường lái xe đâu.”
Ngày Lâm Hồi nhận được bằng lái, chuyện thứ nhất anh làm là tặng Triệu Kiến Hoa một bao lì xì, chuyện thứ hai là ngồi trong xe hỏi Hạ Kiến Sơn hôm nay họp với bên chính phủ có thể để anh lái xe không.
Triệu Kiến Hoa cười nói: “Trợ lý Lâm, cậu vừa nhận bằng đã muốn tôi thôi việc rồi à?” Triệu Kiến Hoa vốn không dám nói đùa trước mặt Hạ Kiến Sơn, nhưng bản thân và Lâm Hồi quá thân thiết, hơn nữa bầu không khí trong xe thoải mái nên khó tránh khỏi thả lỏng.
Lâm Hồi nghe vậy thì cười nắc nẻ.
Hạ Kiến Sơn nhìn biểu cảm nóng lòng muốn thử của anh, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn gật đầu: “Lão Triệu ngồi bên cạnh trông chừng.”
Đến bây giờ, Lâm Hồi đã quen lái xe của Hạ Kiến Sơn, thậm chí anh vừa vào thì điện thoại đã thông báo kết nối Bluetooth, Lâm Hồi tùy ý bấm vài nút, bên trong xe truyền ra tiếng nhạc.
Lúc Lâm Hồi lái xe, Hạ Kiến Sơn rất ít khi nói chuyện với anh.
Thi thoảng hắn xem điện thoại, thi thoảng nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi khi Lâm Hồi thông qua gương chiếu hậu lặng lẽ nhìn một cái.
Nhưng hôm nay Hạ Kiến Sơn không làm gì hết, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng Lâm Hồi, không biết suy nghĩ điều gì.
Lâm Hồi cảm nhận được.
Nhưng anh không hỏi, giữa tiếng nhạc du dương, băng qua ánh đèn mờ ảo và bãi cỏ xanh mướt, im lặng tiến về phía đích đến.
Lúc đến “Tục” đã là chín giờ tối.
Bọn họ tiến vào rồi đi thẳng lên phòng VIP duy nhất trên tầng hai – nơi dành riêng cho Hạ Kiến Sơn.
Tiết Phái đã chuẩn bị rượu và ngồi chờ ở đó từ trước, thấy bọn họ thì lập tức cười nói: “Lâm Hồi, đã lâu không gặp.”
Tiết Phái là người hào sảng, bởi vì Hạ Kiến Sơn nên Lâm Hồi cũng quen y.
Tiết Phái mở mấy quán bar ở Kinh Hoa, trong đó không thiếu những vũ trường âm nhạc ầm ĩ, ngoài ra cũng có những nơi giống “Tục”, có ban nhạc hát live, bầu không khí thoải mái êm dịu.
Mấy năm trước Lâm Hồi hay hẹn Lạc Đình đến đây, về sau có thêm bà xã Lạc Đình, ba người ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, tới bây giờ vợ chồng son có con nên giảm bớt tụ tập, Lâm Hồi một mình nên cũng lười, ít khi đến đây.
“Chủ yếu do công việc làm ăn ở đây phát đạt, mỗi lần tôi ghé qua đều chật kín người, tôi không vào được.” Lâm Hồi cười hàn huyên với Tiết Phái đôi câu, sau đó xuống tầng tùy ý tìm vị trí ngồi, chờ ban nhạc bắt đầu.
Thật ra Lâm Hồi rất thích đến “Tục”.
Hạ Kiến Sơn ngồi trong phòng riêng tán gẫu với Tiết Phái, anh lại thích ngồi một góc nhìn người khác uống rượu, nghe ban nhạc ca hát, hòa cùng bầu không khí nhẹ nhàng.
Bartender tên Ken quen Lâm Hồi, thấy anh ngồi thì tặng anh một ly Băng tuyết đêm hè, đồ uống màu xanh biển kết hợp với đá, nghe nói là đồ uống bán chạy nhất ở thời điểm hiện tại của “Tục”, đặc biệt là phái nữ.
Lâm Hồi dở khóc dở cười, nếm một ngụm, không nói rõ được hương vị thế nào, dù sao đá rất lạnh.
Lúc này trên tầng hai, Hạ Kiến Sơn hờ hững chạm ly với Tiết Phái, uống một ngụm lại buông xuống, sau đó nhìn ra ngoài.
Phòng riêng có một mặt là kính, từ vị trí của Hạ Kiến Sơn có thể quan sát toàn bộ quán bar, Tiết Phái nhìn theo tầm mắt hắn, phát hiện hắn đang nhìn Lâm Hồi.
Tiết Phái bật cười: “Cậu nói xem, một ông chủ lòng dạ hiểm ác bóc lột người ta cả một ngày, tan làm còn kéo trợ lý Lâm đến đây, có phiền hay không?”
Hạ Kiến Sơn ngẩn người, dường như không nghĩ đến vấn đề này.
“Tôi thấy cậu ấy còn không có cả thời gian tìm bạn đời.”
Hạ Kiến Sơn đang định phản bác thời gian làm việc ở Vạn Trúc sáng đi tối về, làm gì đến nỗi như thế, nhưng nghĩ lại Lâm Hồi đi theo mình, bận rộn hơn những người khác nhiều, hơn nữa thường xuyên tăng ca, nên đành ngậm miệng.
Tiết Phái lắc đầu: “Lão Hạ, tôi nói này, cậu không thể xem Lâm Hồi là con dê thích tóm lúc nào thì tóm, cậu phải cho người ta nghỉ ngơi chứ.”
Hạ Kiến Sơn lạnh mặt: “Chế độ của Vạn Trúc vẫn đảm bảo, mỗi năm Lâm Hồi được nghỉ đông nửa tháng.”
“Thì sao, tuy không đi làm nhưng tôi vẫn biết công ty lớn như các cậu thì dù nghỉ, điện thoại vẫn phải túc trực hai bốn trên hai bốn.”
Hạ Kiến Sơn im lặng.
Tiết Phái biết mình nói đúng rồi, lại thêm dầu vào lửa: “Sau này cậu đến đây đừng kéo Lâm Hồi theo, làm việc cả ngày rất mệt, tới quán bar thì sao, nhìn thì thả lỏng nhưng có được uống ly champagne nào đâu.”
Từ chỗ của Hạ Kiến Sơn có thể thấy ly thủy tinh màu lam lộ sau cánh tay Lâm Hồi, anh nhìn ban nhạc chăm chú, dường như đang tập trung nghe nhạc, nhưng nét mặt không có biểu cảm, khóe miệng giữ nguyên, xung quanh nhẹ nhàng du dương nhưng có vẻ Lâm Hồi không hợp.
Thật ra từ lần trước nói chuyện trong phòng họp, Hạ Kiến Sơn đã nhận ra cảm xúc Lâm Hồi không tốt, hắn đã ngẫm lại xem có phải mình quá khắc nghiệt mà xem nhẹ cảm nhận của anh hay không.
Có lẽ hắn nên cho Lâm Hồi nghỉ phép, hoặc san sẻ ít công việc của anh cho người khác.
“… Cậu ấy có thể từ chối.”
“Ai dám từ chối ông chủ?”
Hạ Kiến Sơn cảm thấy Tiết Phái không hiểu Lâm Hồi, Lâm Hồi dám từ chối, hơn nữa anh đã từ chối rất nhiều lần.
Có lần bọn họ đi công tác ở Nhật Bản, chủ nhà nhiệt tình mời bọn họ trải nghiệm bản sắc dân tộc ở đó – tắm suối nước nóng trong rừng trúc.
Thật ra Hạ Kiến Sơn không thấy hứng thú, nhưng hắn cảm thấy có lẽ Lâm Hồi và những nhân viên khác muốn đi nên đồng ý, cuối cùng chỉ có Lâm Hồi từ chối.
“Sếp Hạ, tôi muốn ngủ.” Lâm Hồi nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Hạ Kiến Sơn cảm thấy bất ngờ, hắn cho rằng Lâm Hồi sẽ thích hoạt động này.
Nhưng không đi thì thôi, Hạ Kiến Sơn và những người còn lại đi, Lâm Hồi nằm ngủ ở khách sạn – ngủ rất say, phó giám đốc mang thức ăn khuya về, anh còn chưa dậy.
Hơn nữa Lâm Hồi không những từ chối Hạ Kiến Sơn mà còn hay qua loa cho có với hắn.
Bởi vì công việc nên Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi thường xuyên ăn cơm cùng nhau, hắn chú ý thấy Lâm Hồi thường ăn cơm chan canh, nên thuận miệng nói một câu “Cơm chan canh không tốt cho dạ dày”.
Đối mặt với sự quan tâm của ông chủ, Lâm Hồi tự nhiên gật đầu và nói “Anh nói đúng, không tốt, sau này sẽ không thế nữa.”, nghe thì rất thành khẩn, trên thực tế, Lâm Hồi hoàn toàn không để trong lòng, vẫn làm theo ý mình.
Hạ Kiến Sơn không hiểu tại sao một người nghiêm túc và cẩn trọng trong công việc lại tùy ý trong sinh hoạt như thế.
Hạ Kiến Sơn không giải thích với Tiết Phái nhiều, chỉ là lại nhìn về phía Lâm Hồi.
Tầng dưới dần náo nhiệt, âm nhạc lấp đầy không gian “Tục”.
Cả quán bar lắng nghe một bài hát, chỉ có Lâm Hồi như bị đẩy ra ngoài, tâm trạng nặng nề..