Sau đó thì sao, vẫn là tiếp tục đâm chọc lẫn nhau.
Có điều không phải là gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây như trước nữa, nghe những lời khích bác lẫn nhau của hai người, người ngoài trái lại còn thấy rất “ân ái”.
Thụ nữ vương vẫn khá biết ơn công dịu dàng vì đã cứu cậu ở quán rượu, nên đôi lúc thái độ cũng không tệ lắm, trái lại còn khiến công dịu dàng vốn hơi M cảm thấy không quen.
Hai người ngồi uống rượu trong quán bar, uống nhiều rồi, loa phóng thanh cũng bật lên.
Công dịu dàng chế nhạo thụ nữ vương rằng làm trợ lý bao nhiêu năm như thế, đổ bao nhiêu vốn vào như vậy, cuối cùng vẫn chẳng theo đuổi được ai.
Thụ nữ vương cười ha ha, không phải anh cũng thế à, nâng nịu cậu đàn em trong tay bao nhiêu năm, không phải cuối cùng vẫn bị người khác cướp mất sao?
Công dịu dàng nói, như nhau như nhau.
Thụ nữ vương nói chuyện này sao có thể nói là như nhau được chứ, ở chuyện của tôi thì người ta còn biết tôi thích, anh ta không thích tôi thì tôi cũng hết cách, còn anh thì sao, đến giờ đối phương vẫn không biết anh thích người ta, chỉ sợ còn chưa biết anh là đồng tính, cái này thật sự là vừa khổ vừa ngu.
Thụ nữ vương cười đầy chế nhạo, rất không nể mặt nhau.
Công dịu dàng bị nói đến ủ rũ.
Thụ nữ vương tiếp tục độc miệng, bọn họ đều bảo anh dịu dàng, tôi thấy là nhu nhược mới đúng, khúm na khúm núm, đến chuyện giữ chặt người mình thích cũng không làm được, bị người khác chen vào. Tôi đây đã từng cố gắng, cũng không tiếc nuối, tuy là không cam tâm bị thua vào tay người như vậy, nhưng anh thì sao? Ha ha.
Chuyện công dịu dàng vốn muốn quên đi lại bị lôi ra như vậy đấy.
Nhưng mà cũng chẳng thể nói được gì, chỉ có thể uống rượu uống rượu uống rượu.
Cho nên cuối cùng, công dịu dàng vốn giỏi uống rượu vẫn say, còn thụ nữ vương vốn không giỏi uống rượu cũng chẳng tỉnh táo lắm.
Có điều thụ nữ vương vẫn còn chút lí trí và khả năng hành động, đỡ công dịu dàng nặng muốn chết ra khỏi quán bar, đóng gói đem về nhà mình… Tuy lần trước cậu đã đến nhà công dịu dàng, có điều hiện tại đầu óc cậu rối loạn như vậy, thật sự không muốn nhớ lại, lại ngại phiền toái, thế là đưa về nhà mình.
Sau khi đưa người về, cậu cũng rất vô trách nhiệm mà vứt công dịu dàng đến ghế sa lon, đi tắm rồi về phòng mình ngủ.
Cậu thấy mình không vứt người ở quán bar đã là quan tâm giúp đỡ lắm rồi.
Thế là công dịu dàng nằm trên sa lon suốt đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy, đau đầu vì say rượu, còn thấy như bị sái cổ… Dáng ngủ trên ghế sa lon của anh không tốt.
Chờ khi tỉnh táo lại, công dịu dàng phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ… Phòng trọ đơn giản mộc mạc, phòng khách thì bé tẹo, giấy dán tường còn hơi mốc meo nữa. Trong góc phòng có không ít sách, lung tung hết cả, trông rất cũ.
Ngay lúc công dịu dàng đang thầm quan sát, cửa phòng ngủ mở ra, thụ nữ vương mặc bộ chiếc áo phông to cỡ XXXL bước ra ngoài.
Cổ áo phông rất lớn, có thể nhìn rất rõ vai với xương quai, khiến miệng công dịu dàng hơi khô lại.
Khi nhìn xuống, đôi chân dài mảnh khảnh, mẹ nó, siêu quyến rũ luôn.
Công dịu dàng có cảm giác mình đang bừng cháy.
Thụ nữ vương dụi dụi mắt, cuối cùng thấy công dịu dàng vẫn làm ổ trên ghế sa lon, liền hỏi, sao anh còn chưa đi?
Sau đó thì đi vào toilet, không hề mắng anh.
Công dịu dàng nhìn rồi, cái toilet đó cũng rất nhỏ.
Ôi, thật sự rất bủn xỉn.
Cuối cùng công dịu dàng vẫn làm bữa sáng cho thụ nữ vương rồi mới đi.
Vì anh tình cờ phát hiện thụ nữ vương không ăn sáng, cảm thấy như vậy rất không tốt, thế là dùng thứ nguyên liệu duy nhất trong tủ lạnh là… trứng gà, nấu cho cậu hai quả trứng luộc.
Công dịu dàng nói, không ăn sáng rất không tốt.
Thụ nữ vương nói, anh quan tâm nhiều thế làm gì.
Công dịu dàng giận, lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú, không cho tôi quan tâm chứ gì, được, tôi đi.
Thế là công dịu dàng đi luôn.
Thụ nữ vương uống sữa bò, ăn trứng luộc, nhìn công dịu dàng thở phì phò bỏ đi như vậy, cũng thấy ban nãy mình nói quá nặng.
Có điều… Thụ nữ vương nghĩ, đàn ông đàn ang mà dễ tức giận như vậy, khó trách chẳng ai muốn.
Rồi lại tiếp tục thoải mái ăn trứng.
Khi công dịu dàng gặp lại thụ nữ vương thì cũng là mấy hôm sau, vào lúc tan tầm.
Công dịu dàng sẽ không thừa nhận là mấy ngày nay, vì hơi tức giận, nên đã trốn tránh thụ nữ vương đâu.
Công dịu dàng vừa lái xe ra khỏi gara, đã thấy thụ nữ vương bước ra khỏi tòa nhà, không biết vì sao lại xuất hiện suy nghĩ có nên cho cậu ta đi nhờ một đoạn không.
Chưa đợi anh kịp phản ứng rằng suy nghĩ này rất là M, đã thấy thụ nữ vương bị xe tông phải.
Thụ nữ vương – cậu – trên đường dành cho người đi bộ – bị một chiếc – xe đạp trẻ con – tông phải.
Cảnh này khiến công dịu dàng 囧 luôn.
Người đi đường cũng 囧 nữa.
Bạn nhỏ đi xe đạp thì sợ hãi, vì bạn đã gây tai nạn rồi. Bạn nhỏ nức nở hỏi thăm: Chú ơi chú không sao chứ? Cháu… Cháu không cố tình đâu…
Thụ nữ vương đương nhiên là không thể so đo với bạn nhỏ được, chỉ có thể ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của mình. Sau đó khẽ cử động một cái, phát hiện chân bị trật khớp rồi. Nghĩ lại thì, cũng chỉ có thể tự mình gọi xe đi đến bệnh viện thôi.
Công dịu dàng sau khi 囧 xong thì bước xuống xe, dù sao thụ nữ vương cũng coi như là… bạn bè, không thể coi như không nhìn thấy được.
Công dịu dàng nói với thụ nữ vương, tôi đưa cậu đi bệnh viện.
Có ô sin miễn phí, đương nhiên thụ nữ vương cũng không làm trò, nói làm phiền anh rồi, sau đó được công dịu dàng đỡ lên xe, đến bệnh viện.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, thụ nữ vương nói lái xe đến khu XX là được rồi.
Khu XX là khu nhà của thụ nữ vương.
Công dịu dàng nhớ lại tình cảnh mấy hôm trước, cảm thấy đó không phải là nơi dành cho người ở, huống chi thụ nữ vương còn đang bị thương. Công dịu dàng dù sao cũng dịu dàng, thế là định đưa người về nhà mình dưỡng thương.
Thụ nữ vương không đồng ý lắm, dù sao mình cũng chẳng phải người tàn phế, hơn nữa quấy rầy người nhà công dịu dàng cũng không tốt.
Công dịu dàng nói tôi còn chẳng thèm để ý, cậu để ý cái gì? Bố mẹ tôi hiếu khách lắm. Cậu khách khí thế làm gì? Có coi tôi là bạn không?
Đương nhiên câu bố mẹ tôi hiếu khách lắm là công dịu dàng nói bừa thôi.
Thụ nữ vương muốn nói chúng ta là bạn bè từ bao giờ vậy, nhưng vẫn nhịn xuống không nói. Thụ nữ vương cũng không phải là loại không biết khi nào thì nên độc miệng khi nào thì không.
Thế là thụ nữ vương nghĩ rồi nói, tôi đến nhà anh thì lấy quần áo gì mặc, cũng không tiện lắm.
Công dịu dàng muốn vỗ ngực nói là mặc của tôi đây này, có điều nhìn sự khác biệt về vóc dáng của hai người, cuối cùng vẫn không nói ra, thế là bảo, chúng ta đến nhà cậu trước, sắp xếp hành lý.
Thế là cuối cùng, thụ nữ vương chỉ có thể thỏa hiệp… Ai bảo cái bác sĩ thực tập kia băng bó chân cậu như gói bánh chưng chứ? Cùng lắm là trật chân mà băng như thể chân đã gãy rồi ấy.
Ở nhà công dịu dàng, thụ nữ vương được hoan nghênh rất nhiệt liệt.
Nói vậy thì hơi quá, có điều cũng chẳng khác là bao, ít nhất bố mẹ công dịu dàng rất vui. Có cảm giác mẹ chồng càng nhìn con dâu càng vừa ý vậy.
Khi nói đến chuyện vì sao thụ nữ vương lại bị thương, mẹ công oán trách nói công dịu dàng quá bất cẩn, sao lại để thụ nữ vương bị thương chứ?
Cho nên… Có phải hai cụ đã hiểu nhầm gì không? Thụ nữ vương nghĩ.
Công dịu dàng lại nghĩ, cũng chẳng phải con đi xe đạp tông cậu ta, liên quan gì đến con chứ.
Có điều anh không nói như vậy, chỉ cười ha ha vâng dạ.
Thế là bữa ăn này rất chi là kì quái.
Sau khi ăn xong, công dịu dàng lại bảo cô giúp việc trong nhà đi dọn dẹp phòng khách một chút, để thụ nữ vương vào ở. Phòng khách ở ngay cạnh phòng công dịu dàng, chăm sóc cũng tiện.
Mẹ công nhìn bố chủ tịch của công một cái, ý muốn nói, sao vẫn còn ở phòng khách?
Bố chủ tịch nhẹ nhàng lắc đầu nói, hẳn là người trẻ tuổi ngượng ngùng, chưa nghĩ ra nên nói với chúng ta thế nào, chúng ta đừng lật tẩy bọn trẻ.
Mẹ công thở dài, không phải người ta toàn bảo người trẻ tuổi nhiệt tình dâng trào sao, sao đến lúc quan trọng lại bó chân bó tay lại như vậy.
Nếu công dịu dàng biết bố mẹ mình đang ảo tưởng bọn họ như vậy, hẳn sẽ nôn ra ba lít máu mất.