Trở Mặt


Trong giờ Toán, Lưu Minh giải xong bài tập buồn chán liếc mắt sang vở Thạc Chân, phát hiện ngay cả bài cơ bản cô cũng làm sai, anh khó tin hỏi nhỏ: "Cô bạn nhỏ, rốt cuộc cậu có thể lên lớp bằng cách nào vậy?"
Thạc Chân nghĩ ngợi một chút, không hứng thú đáp: "Hên xui."
Ngay cả chính Thạc Chân cũng không hiểu vì sao mình có thể trèo nổi lên lớp mười, ít ra năm cuối cấp hai cô đã cố hết sức mình, có lẽ thêm chút may mắn đã cứu vớt được thành tích tệ của cô.
Lưu Minh cười cười, ngồi thẳng người dậy hướng dẫn Thạc Chân giải bài tập theo cách đơn giản nhất.
Giải ra đúng kết quả, năng lượng tích cực chợt ùa về trong Thạc Chân, từ khi lên cấp ba cô không còn chú tâm vào việc học nên luôn đội sổ, nay làm đúng bài tập lại khiến tâm tình cô trở nên phấn chấn.
Giờ nghỉ trưa, Lưu Minh đưa thẻ ăn của mình cho Thạc Chân mua giúp hai phần cơm, nghĩ đến công anh đã giúp cô giảng bài toán, cô không nề hà đi mua cơm giúp anh.
Lưu Minh thong thả ngồi ở bàn trong nhà ăn đợi, dõi theo Thạc Chân mang cơm đến đặt xuống bàn.

Anh lấy một phần, phần kia để cho Thạc Chân, tốt bụng nói: "Bữa cơm hôm nay tôi mời cậu, cậu chưa có thẻ ăn đâu nhỉ?"
Thạc Chân lấy trong túi váy sọc caro màu đỏ đen ra tấm thẻ đen giống hệt cái của Lưu Minh, thành thật đáp: "Tôi có."
Lưu Minh bất động vài giây nhìn thẻ ăn trong tay Thạc Chân, cô ngồi xuống đối diện, lơ ngơ hỏi: "Nhưng tôi thấy hình như mọi người chỉ xài thẻ trắng."
"Ờ, nộp thẳng tiền ăn ba năm học sẽ được thẻ đen." Lưu Minh vừa nói vừa nhấc đũa gắp đồ ăn.
"Cả ba năm, tầm bao nhiêu?"
"Hơn bốn mươi triệu."
Thạc Chân sững sờ tròn mắt, tiền ăn trưa ba năm học đã đắt như vậy, tiền học phí chắc chắn cũng không rẻ, nếu cô xài chiếc thẻ ăn này thì đồng nghĩa nợ Viễn Chân càng nhiều hơn.
Quan sát thấy sắc mặt Thạc Chân kém đi, Lưu Minh bật cười: "Cậu đang tiếc tiền đấy à? Gọi một tiếng "Anh", từ nay về sau cơm cậu ăn tôi lo."
"Tôi thà nhịn đói còn hơn." Thạc Chân phũ phàng đáp, cầm đũa ăn bữa trưa đắt tiền dành cho học sinh, không thể lãng phí dù là một hạt cơm.
Lưu Minh phì cười trước dáng vẻ thật thà của Thạc Chân, chợt cảm thấy cô gái này không giống như đang sống với tính cách thật.
Buổi chiều Thạc Chân tan học, Viễn Chân từ công ty về ghé đón cô, vừa chạm mặt anh đã nóng vội hỏi: "Ở lớp thế nào?"
"Tốt lắm ạ." Thạc Chân lơ đễnh trả lời, tầm mắt lại hướng ra bên ngoài đường xá.
"Đồ ăn ở nhà ăn thế nào?" Viễn Chân tiếp tục hỏi.
"Dạ không tệ." Thạc Chân trả lời trong phạm vi rất chừng mực như giữa hai thế hệ một lớn một nhỏ, vô cùng lễ phép.
Buổi tối ăn cơm xong, Thạc Chân trở về phòng lôi cặp học ra, lấy quyển tóm tắt công thức toán Lưu Minh đã tặng cô làm quà gặp mặt.

Cô hứng thú xem từng trang, đến cuối trang có một dãy số điện thoại kèm lời nhắn [Không hiểu thì alo cho tôi].
Không rõ vì sao đối với Thạc Chân, những người con trai khác ngoài Viễn Chân lại mang đến cảm giác cho cô rất thoải mái, không bị gò bó, không có những suy nghĩ tiêu cực thoáng qua.
Thạc Chân chợt nhận ra, dù Viễn Chân có đối tốt với cô thế nào, anh cũng chưa từng tươi cười với cô, chưa một lần thật lòng để ý để cảm xúc của cô.
Buông tay cũng đã quyết định buông, Thạc Chân nhất định sẽ tìm một người khiến cô có thể mỗi ngày vui vẻ, người khiến cô không bị áp lực khi yêu đương và luôn để ý đến cảm giác của cô.
Tiếng gõ cửa chợt vang lên, Thạc Chân ngẩng đầu nhìn Viễn Chân từ ngoài vào, anh nhìn cô đang ngồi trên sàn cùng đống bài vở liền đề nghị: "Con sử dụng phòng làm việc của chú đi, đừng ngồi học trên đất như vậy."
"Không cần đâu ạ, cảm ơn chú." Thạc Chân xa cách đáp, quay lại tiếp tục soạn bài vở, cảm xúc trong lòng phẳng lì không còn nhấp nhô như trước.
Viễn Chân bước đến cạnh, ngồi chổm xuống đưa hộp điện thoại mới cho Thạc Chân, cẩn thận dặn dò: "Sau này có chuyện gì, hãy gọi cho..."
"Cảm ơn chú." Thạc Chân cầm lấy cắt ngang lời Viễn Chân, thờ ơ một cách ngang nhiên: "Con sẽ gọi cho anh Phi, nhưng không cản trở anh ấy làm việc cho chú đâu."
Tâm tình Viễn Chân càng lúc càng sa sút, lúc nào cũng không ngừng nghĩ về Thạc Chân mọi lúc mọi nơi, bị cô lạnh nhạt càng khiến anh đau lòng hơn.
"Con còn giận chú sao?"
"Không có ạ." Thạc Chân mắt chăm chú khám phá chiếc điện thoại mới, phát hiện giống hệt cái của Lưu Minh xài.
"Vậy tại sao con chỉ muốn gọi cho Phi lúc có chuyện mà không phải chú?"
Trong tư tưởng của Viễn Chân, lúc cấp bách nhất người ta vẫn luôn nghĩ về người quan trọng nhất đầu tiên.

Đằng này, vừa nhắc đến Thạc Chân lại nghĩ ngay đến Phi mà không phải anh, điều đó chứng tỏ vị trí người quan trọng trong lòng cô đã bị thay thế.
Thạc Chân chợt tươi cười, nhưng bên trong nụ cười này lại chứa đầy cay đắng, không nể nang buông lời mỉa mai: "Vì chú rất bận, con có gọi chú cũng không thể đến, trừ phi là mẹ con gọi."
Viễn Chân nhớ đến chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, anh cũng vì chuyện đó mà áy náy đến tận giây phút này, thì ra Thạc Chân đã sớm sinh ra ác cảm với anh, cô đã không xem anh là người quan trọng nữa.
"Phải rồi, chú đã đặt may váy khác cho con, váy của trường ngắn quá, không thích hợp."
Viễn Chân vừa chuyển chủ đề liền khiến Thạc Chân bị đả kích, rõ ràng chỉ qua một việc nhỏ cũng có thể thấy anh vẫn luôn luôn xem cô là trẻ con.
Thạc Chân hít sâu một hơi kìm nén, nhẹ nhàng đáp: "Không cần đâu ạ, váy tiêu chuẩn đều là như vậy."
"Không được, váy quá ngắn, rất bất tiện cho con." Viễn Chân kiên quyết giữ ý định, rất dứt khoát trong việc bảo vệ kín đáo cơ thể của Thạc Chân.
Thạc Chân thở mạnh ra, bao nhiêu nhẫn nhịn cũng không kiềm chế được nữa, cô cau chặt mày khó chịu, giọng nói cũng bắt đầu trở nên gắt gỏng: "Chú Chân, chú không phải bố con, quyền tự do riêng tư của con xin chú hãy tôn trọng.

Con lớn rồi, con đã mười sáu tuổi, cũng đã có căn cước công dân, chú đừng lúc nào cũng tự ý quyết định mọi thứ thay con có được không?"
"Chân Chân, chú..."
Không đợi Viễn Chân giải thích, Thạc Chân trực tiếp ngắt ngang, bất mãn nói: "Chú muốn quản, được, chú làm thủ tục nhận nuôi con đi, hoặc kết hôn với mẹ con, khi ấy chú làm bố con rồi, chú bảo gì, con đều nghe theo."
Tính tình Thạc Chân càng ngày càng bướng bỉnh, không lạnh lùng thì lại nổi giận cáu gắt, Viễn Chân như đang phải rơi vào thế bí, không biết được cách nào để nói chuyện với Thạc Chân một cách bình thường.
Viễn Chân xem như thua cuộc, anh đứng lên chuẩn bị rời đi: "Chú đi lấy nước cho con uống thuốc."
Lặng lẽ dõi mắt theo bộ dạng có chút thất thần của Viễn Chân ra khỏi phòng, Thạc Chân bật cười chua xót.

Cô thở ra một hơi, quyết tâm không nghĩ đến anh nữa, mở danh bạ lên xem, nhìn thấy chữ Chú Chân được lưu, cô không chần chừ đổi lại thành Chú Viễn Chân, vừa khách sáo vừa lịch sự.
Cô gõ thêm số điện thoại của Viễn Thành đã thuộc và số của Lưu Minh ghi trên sổ, lưu tên thành Anh Thành và Lưu Manh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui