Trở Mặt


Hôm sau, Thạc Chân tỉnh giấc, chỗ bên cạnh đã sớm không còn hơi ấm.

Cô ngồi dậy dụi mắt, mái tóc dài bị rối lù xù trước mặt, nhíu mắt nhìn ra tấm rèm trắng đang chắn ánh nắng bên ngoài.
Thạc Chân ngái ngủ lại chúi đầu về trước nằm úp, đúng lúc Viễn Chân đi vào, thấy dáng vẻ như trẻ con của cô liền nhẹ nhõm trong lòng.
Anh đi đến gần giường ngồi xuống đệm, vươn tay vuốt mái tóc rối của cô, dịu dàng cất tiếng: "Chân Chân, ra ngoài ăn trưa thôi."
Thạc Chân giật mình ngồi thẳng dậy, nhìn ra tấm rèm cửa sổ lần nữa, cô còn nghĩ muộn nhất cũng chỉ chín giờ, không ngờ đã đến buổi trưa.
Thấy Thạc Chân ngơ ngác, Viễn Chân cong môi cười, ánh mắt dành cho cô trở nên có chút khác thường.
Nhưng trong chớp mắt, Thạc Chân lại thu về dáng vẻ lạnh nhạt với Viễn Chân, cô lười nhác leo xuống giường, đi cà nhắc hướng về phòng vệ sinh.
Viễn Chân nhìn thấy Thạc Chân đi chân trần liền lên tiếng nhắc nhở: "Chân Chân, mang dép vào."
Thạc Chân không xoay đầu lại, bước thẳng vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, hờ hững đáp: "Có bệnh đến chết, chú cũng đỡ một gánh nặng."
Tiếng thở dài của Viễn Chân vang lên giữa không gian yên tĩnh.

Tiếng gió rít bên ngoài bỗng thổi lớn, qua vài giây cơn mưa lớn liền trút xuống xối xả.
Thạc Chân nghe thấy tiếng mưa trút xuống, trong lòng lập tức nảy sinh cảm giác hưng phấn.

Lý trí mơ hồ dẫn dắt, Thạc Chân nhanh chóng bước đến kéo rèm ra, bật mở cửa sổ.
Vừa mở cửa sổ, gió và nước mưa bên ngoài liền tát mạnh vào, Thạc Chân nhăn mặt vì cảm giác châm chích, không nghĩ ngợi gì nữa vội leo ra ngoài.

Dù không biết sẽ phải đi đâu, nhưng ít ra cô sẽ không bị giam lỏng trong sự cự tuyệt của Viễn Chân, cũng không phải từng ngày chết mòn trong sự ảo tưởng của chính mình.
Bất giác nghe thấy tiếng gió rít khác lạ, Viễn Chân xoay đầu nhìn về cửa phòng vệ sinh, bất an thoáng qua, nhanh chóng đến đập cửa gọi lớn: "Chân Chân!"
Bên trong không có tiếng trả lời, Viễn Chân nóng lòng đá mạnh cửa xông vào.

Cửa sổ thông gió mở toang, tấm rèm bị gió và mưa bên ngoài thổi vào ướt mem.
Viễn Chân chạy đến cửa sổ nhìn ra, trong cơn mưa ngày càng mù mịt, bóng dáng Thạc Chân cố bỏ chạy khiến giới hạn nhẫn nhịn của anh lập tức bị phá vỡ.

Viễn Chân nhảy ra khỏi cửa sổ, điên cuồng lao trong mưa đuổi theo Thạc Chân.
Chân đang bị thương, thêm thể lực đang yếu, lại phải chịu đựng cơn mưa nặng hạt xối vào da thịt đau rát.

Trước mắt Thạc Chân mờ mịt, cô mơ hồ chạy thẳng về phía trước, trên bãi biển rộng lớn không một bóng người.
Chẳng quá lâu, Thạc Chân bất ngờ bị Viễn Chân túm lấy, trước mắt bị mờ bởi nước mưa, cô vẫn có thể nhìn thấy được biểu cảm giận dữ của Viễn Chân, kể cả ánh mắt hằn đỏ đầy phẫn nộ của anh.
Viễn Chân không nói gì liền vác Thạc Chân lên vai, cô lại không hề bị dáng vẻ của anh làm cho chùn bước mà ra sức vùng vẫy phản kháng chống cự.
"Buông ra! Đừng động vào tôi!"
Từng bước chân của Viễn Chân vẫn vững vàng quay ngược lại về phòng bằng cửa chính.
Trở về phòng ngủ, Viễn Chân thuận tay khóa cửa phòng rồi tùy tiện vứt chìa khóa dưới gầm giường.

Anh đưa Thạc Chân vào phòng vệ sinh mới thả cô xuống, động tác dứt khoát nhanh gọn đóng cửa sổ kéo rèm.
Chân bị thương của Thạc Chân do cố chạy càng bị sưng thêm, việc trốn chạy ngay lúc này đây trở nên cùng đường.
Bỗng nhiên, Viễn Chân nhấc Thạc Chân để vào bồn tắm bằng gỗ, mở hết nấc hai vòi nước nóng lạnh ở mức lớn nhất, mực nước trong bồn từ từ dâng lên cao.
Vẻ mặt Viễn Chân vẫn vô cảm xúc, thậm chí hiện rõ sự tăm tối tức giận.

Anh bước vào bồn, bóp chặt cổ Thạc Chân ngửa ra sau, gằn thấp giọng hỏi: "Con ghét chú lắm đúng không?"
"Phải!" Thạc Chân trừng to mắt đáp, thái độ vẫn không hề chịu thua.
Mặt mày Viễn Chân càng sa sầm tối, qua vài giây bất ngờ ấn đầu Thạc Chân vào bồn nước đã ngập tràn.
Thạc Chân mở to mắt trong làn nước, hoảng hốt theo phản xạ vùng mạnh, nhưng tay Viễn Chân ở gáy cô đè chặt không cách nào ngóc đầu lên được.
Trong tâm trí Thạc Chân hiện lên cảnh tượng ở hồ bơi, khắp nơi đều là nước hút lấy cô, trong lòng lập tức hoảng loạn, vơ vồ cố tìm lấy điểm tựa.
Sức phản kháng của Thạc Chân yếu đi, Viễn Chân liền kéo đầu cô ra khỏi mặt nước, vẻ mặt càng lúc thâm trầm phức tạp.
"Lần trước con bỏ trốn, chú đã nói gì? Nếu con đã ghét chú như vậy, ghét thêm cũng chẳng vấn đề.

Còn nếu con đã muốn chết, chú sẽ chết cùng con."
Lực ở tay bóp gáy Thạc Chân vừa chặt thêm, Thạc Chân hoảng loạn bật khóc nắm chặt lấy cánh tay anh, những đầu móng tay bấu sâu vào làn da màu đồng, cô vội vàng lắc đầu trong sợ hãi: "Không...!đừng...!đừng mà...!chú Chân..."
Đã rất lâu rồi Viễn Chân mới có thể nghe lại tiếng gọi chân thành của Thạc Chân, nhưng tiếng gọi ấy không còn là sự vô tư hồn nhiên, hai năm trước nó đã trở thành tiếng gọi mang theo sự bất lực cầu cứu.
Càng trưởng thành, ở bên cạnh Viễn Chân càng nhiều, Thạc Chân cũng dần nhận ra lớp mặt nạ thiên sứ của anh chỉ là giả.

Viễn Chân vốn là kẻ hiếu thắng lại độc tài, ở bên anh, Thạc Chân chỉ có thể sống đúng như câu "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết".
Nhìn dáng vẻ yếu đuối của Thạc Chân, cơn giận của Viễn Chân nhanh chóng qua đi, tay đang bóp cổ cô buông lỏng, đến khi bình tĩnh lại mới nhận ra bản thân đã đánh mất hoàn toàn tỉnh táo.
Thấy gương mặt sợ sệt đến tím tái của Thạc Chân và cả cơ thể cô run rẩy không ngừng trong bồn nước đang tràn nước ra khắp sàn, Viễn Chân bừng tỉnh lại, tắt hai vòi nước đang chảy ra không ngừng.
Viễn Chân đứng dậy bế Thạc Chân ra khỏi mặt bước, không giống như bế một đứa trẻ như mọi khi, lần này là tư thế bế công chúa chưa từng có trước đó.
Ra khỏi phòng tắm, Viễn Chân đặt Thạc Chân đứng xuống tấm thảm trên sàn, đến mở hành lý lấy hai chiếc khăn lớn đến trải lên đệm.
Sau hai giây chần chừ, Viễn Chân cũng đưa tay đến cởi nút áo trên người Thạc Chân, cô không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt đờ đẫn nhìn một điểm, cơ thể liên tục run rẩy.
Cách đó không lâu từng tận mắt nhìn thấy thân thể Thạc Chân, nhưng đối với Viễn Chân lại mang những ý nghĩ khác nhau.

Anh luôn khẳng định bản thân và Thạc Chân không thể, nhưng ở ngay giây phút này đây lại muốn dùng tất cả thủ đoạn trói chặt cô bên cạnh.
Ném quần áo ướt của Thạc Chân xuống sàn, Viễn Chân ôm cô lên đặt lên tấm khăn lớn đã trải sẵn trên đệm.

Quấn người cô lại trong khăn, Viễn Chân bế cô nằm vào giữa đệm, lấy chăn đắp lên.
Mang quần áo ướt của Thạc Chân bỏ vào giỏ đồ bẩn, liếc thấy cô gái nhỏ không còn sức lực nằm trên giường, Viễn Thân về phòng thay quần áo khô, trước khi đi không quên tăng nhiệt độ phòng.
Đến khi cửa đóng lại, nước mắt Thạc Chân mới chảy ra, khi cô thật lòng cần Viễn Chân, anh lại làm lơ, còn khi cô không muốn ở bên cạnh anh, anh lại dùng sự ngang tàng của mình ép buộc cô.
Lát sau Viễn Chân quay lại, tiện thể mang theo một ly nước ấm và thuốc rượu.

Anh đến bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn Thạc Chân bị cuộn trong khăn lớn.

Mắt mũi Thạc Chân ửng đỏ, hàng mi khép kín kia vẫn còn ẩm ướt bởi nước mắt.
Viễn Chân không hối hận vì những gì mình đã làm, thậm chí nếu như Thạc Chân vẫn tiếp tục có ý nghĩ trốn chạy, anh sẵn sàng phế bỏ hai chân cô, để cô vĩnh viễn không thể rời xa anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui