Kết thúc bữa trưa, Viễn Chân đưa Thạc Chân về tận nhà mới quay lại công ty, với tình hình hiện tại, người bận việc người bận học, ý nghĩ muốn dẫn cô theo đến công ty chơi là bất khả thi.
Buổi chiều, Phi lại đến đưa đồ ăn lần nữa, đối diện với ánh mắt dò xét của Thạc Chân, anh chỉ có thể bất đắc dĩ khai báo: "Vào hợp đồng lớn, khó tránh bận rộn, phó chủ tịch dặn em ngủ sớm không cần chờ cửa."
Thạc Chân cầm túi đồ ăn, không ngăn được bản thân thở dài một hơi não nề.
"Còn nữa." Phi đưa túi trên tay cho Thạc Chân, cẩn thận dặn dò kỹ lưỡng: "Nếu có chuyện gì thì gọi cho anh ấy."
Ngừng một chút, Phi nghiêm trọng nhắc nhở: "Anh ấy còn bảo anh nhắn em, nếu anh ấy phát hiện trong điện thoại em có số người lạ, anh ấy sẽ đập máy, chặt luôn chân em."
Thạc Chân buồn cười cầm lấy túi đựng hộp điện thoại mới, cô đương nhiên hiểu rõ chuyện lần trước cô nhờ Lưu Minh giúp cô thoát khỏi Viễn Chân đã khiến anh rất tức giận.
Sau hai lần bị Viễn Chân dạy dỗ đến mức không bị thương cũng đổ bệnh, bóng ma tâm lý của Thạc Chân giờ đây vẫn còn ám ảnh.
Phi làm xong nhiệm vụ liền trở về công ty, Thạc Chân một mình ăn tối, ôn bài, rồi lại vào phòng Viễn Chân xem phim.
Nhưng lúc đến trước cửa phòng anh, Thạc Chân chợt nhớ đến phòng mình ở đối diện, từ lúc ở hôn lễ anh trai Mộ Khả Ý về, cô không còn thấy ai đến sửa chữa, Viễn Chân lại nói vẫn chưa sửa xong, thậm chí còn khóa cửa không cho cô vào xem thử.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, tính Viễn Chân cũng không còn xa lạ với Thạc Chân, anh luôn xem cô là trẻ con, nói không chừng căn phòng đó sắp sửa bị anh biến thành phòng công chúa toàn màu hồng, tưởng tượng đến cô vô thức rùng mình sợ hãi.
Vào phòng, Thạc Chân ôm laptop của Viễn Chân lên giường nằm, định bụng xem phim giết thời gian.
Lúc mở máy phát hiện bị khóa, Thạc Chân thử gõ ngày sinh nhật anh nhưng không được, chẳng rõ đầu óc cô đang nghĩ gì lại gõ ngày sinh bà Thạc rồi qua đến bà Viễn, Mộ Khả Ý.
Thạc Chân không mở máy được liền bực tức không muốn nghĩ nữa, trực tiếp nhắn tin qua hỏi Viễn Chân: [Mật khẩu laptop của chú?]
Mãi gần năm phút sau Viễn Chân mới hồi âm: [Sinh nhật con.]
Lúc này Thạc Chân mới bừng tỉnh, khi nãy cứ mãi nghĩ đến chuyện Viễn Chân lấy ngày sinh nhật người phụ nữ khác đặt mật khẩu, cô liền quên luôn mình.
Thành công mở được máy, màn hình nền hiển thị hình ảnh Thạc Chân chụp cùng Viễn Chân cách đây mười năm, trong hình cô còn rất bé, mặc váy xòe xúng xính, ở cạnh anh càng giống hai bố con.
Thạc Chân bật cười, vào thư viện ảnh tìm hình khác để đổi, không ngờ vô tình lại phát hiện ra bí mật Viễn Chân chưa từng nói.
Anh lưu rất nhiều hình ảnh của cô lúc nhỏ, kể cả những bức ảnh chụp lúc cô không biết, từ sau lần cô hôn trộm anh năm mười bốn tuổi, đến nay đã không còn hình của hai năm qua.
Cuối cùng Thạc Chân cũng hiểu được lý do Viễn Chân luôn xem cô là trẻ con, vì chỉ cần cô còn nhỏ, cô sẽ luôn vô tư bám lấy anh.
Khóe môi Thạc Chân khẽ cong lên mãn nguyện, hiện tại đối với cô mà nói, chỉ cần trong lòng Viễn Chân luôn có chỗ dành cho cô, dù rất nhỏ cô cũng đã hạnh phúc.
Trong lúc xem phim, Thạc Chân ngủ thiếp đi, khi chợt tỉnh dậy đã qua mười giờ.
Loay hoay vẫn chưa thấy Viễn Chân về, cô lại nhắn cho anh một tin: [Khi nào chú về?]
Gần mười phút sau, Thạc Chân suýt ngủ gục mới nhận được tin nhắn trả lời của Viễn Chân: [Con ngủ trước đi, không cần đợi.]
Thạc Chân khẽ cau mày không vui, lại hỏi: [Chú còn làm sao?]
Tin nhắn được gửi đi, Thạc Chân ra ngoài lấy nước uống, lúc quay lại vừa đúng lúc có tin nhắn mới từ Viễn Chân: [Chú gặp đối tác.]
Những ngón tay Thạc Chân vô thức siết chặt, lòng dạ co thắt, mặt mày nóng ran vì giận, nhấn mạnh từng phím viết tin nhắn gửi đi: [Với Mộ Khả Ý? Chú đúng là yêu công việc, còn yêu cả cô gái xinh đẹp hẹn hò luôn đồng hành với chú.]
Nhấn gửi xong, Thạc Chân bực tức đi đến tủ lấy chăn dự phòng ra phòng khách ngủ, điện thoại vẫn để trên giường, không thèm đợi Viễn Chân trả lời nữa.
Ra sofa phòng khách nằm xuống, Thạc Chân cuộn mình trong chăn, nước mắt uất nghẹn chảy ra.
Viễn Chân đi gặp đối tác chắc chắn có Mộ Khả Ý đi cùng, hơn mười giờ vẫn chưa có ý định về, còn trả lời tin nhắn của cô rất chậm.
Điện thoại bị Thạc Chân vứt lăn lóc trên giường không ngừng đổ chuông, còn cô ở bên ngoài chỉ ôm một bụng buồn bực.
Từ từ bình tĩnh lại, đầu óc của Thạc Chân cũng thông suốt, đều là vì cô bình thường để ý quá nhiều nên chưa hoàn toàn buông bỏ được.
Thạc Chân hít thở sâu, liên tục nhắc nhở bản thân rằng Viễn Chân tìm được hạnh phúc là cách tốt nhất cho mối quan hệ giữa anh và cô, vì vậy không được khó chịu khi anh ở bên Mộ Khả Ý.
Sau tin nhắn cuối của Thạc Chân, chưa đến hai mươi phút Viễn Chân đã về đến nhà.
Cả căn nhà chìm trong bóng tối, Viễn Chân lại dâng lên cảm giác tự trách vì để Thạc Chân một mình.
Bật đèn phòng khách, lúc Viễn Chân định về phòng lại bắt gặp Thạc Chân đang ngủ trên sofa, anh chuyển hướng đi đến gần ngồi chổm xuống, kéo nhẹ tấm chăn đang che mặt cô lại.
Mùi rượu bay xồng xộc vào mũi khiến Thạc Chân nhăn nhó mở mắt, bắt gặp ánh mắt mơ màng vì hơi men và nụ cười nhàn hạ của Viễn Chân, cô cau chặt mày một cái, xoay lưng lại với anh kéo chăn qua đầu.
Viễn Chân khẽ cười, ôm luôn Thạc Chân lẫn chăn lên về phòng, cô không hề phản kháng, tùy mặc để anh làm theo ý mình.
Về phòng, Viễn Chân đặt Thạc Chân lên giường, mang laptop và điện thoại bị cô bày bừa đến bàn cất, sau đó lấy quần áo đi tắm.
Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, Thạc Chân bỗng bị mất giấc ngủ, cô quay người nằm sấp vùi mặt trong gối, cảm nhận được mùi hương của Viễn Chân mới khiến cô giật mình.
Viễn Chân rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành, trên người toát lên hương thơm nam tính không nói, lại còn vô cùng quyến rũ.
Lát sau Viễn Chân trở ra, vừa chạm mặt Thạc Chân liền nhìn hướng khác, nằm xoay mặt ra ngoài, một mình một góc một chăn.
Viễn Chân bước đến cạnh Thạc Chân, bất ngờ ấn nhẹ vai cô nằm ngửa ra, anh chống tay xuống đệm, hạ thấp trọng tâm cơ thể, nghiêm túc hỏi: "Chân Chân, đến bao giờ con mới hết nghi ngờ chú?"
Mi mắt Thạc Chân chớp nhẹ vài cái, tư tưởng buông bỏ ùa về, cô ấp úng nói: "Con...!con không có ý gì đâu, con chỉ sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của chú.
Chuyện chú với Mộ Khả Ý...!là do tay con nhanh hơn não, thật sự không có ý gì cả, con chỉ...!thật lòng mong chú sớm tìm được hạnh phúc."
Để nói ra những lời kia, Thạc Chân đã tốn không ít dũng khí, cổ họng như bị nghẹn lại, để bày tỏ hết suy nghĩ không dễ dàng.
Sắc mặt Viễn Chân bất chợt trở nên thâm trầm, anh im lặng nhìn biểu cảm gượng gạo của Thạc Chân, nhẹ nhàng cất tiếng: "Chân Chân, đến khi con mười tám tuổi con sẽ hiểu."
Thạc Chân mơ hồ trong câu nói không rõ ý nghĩa của Viễn Chân.
Một bên mặt cô bỗng bị ôm lấy, anh bất ngờ phủ môi lên môi cô, mùi rượu thoang thoảng ở ngay chóp mũi.
Thời gian như ngừng lại, hai mắt Thạc Chân bất giác mở to kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh quay lại trạng thái bình thường.
Bởi Thạc Chân tỉnh táo hơn bao giờ hết, Viễn Chân say rồi, hành động này không thể xem là thật lòng.