Trở Mặt


Ăn trưa muộn, Thạc Chân vừa rửa chén xong trở ra phòng khách đã chạm mặt Viễn Chân từ ngoài vào.

Vô tình mắt đối mắt, Thạc Chân giật mình vội đảo mắt tránh đi, trái tim trong lồng ngực đập như đánh trống.
Bà Viễn ngồi ở phòng khách nhìn thấy Viễn Chân liền lấy làm lạ hỏi: “Sao về sớm vậy?”
“Con có chút chuyện, con đưa Chân Chân về trước.”
Nghe nhắc đến tên mình, Thạc Chân căng thẳng không dám hít thở mạnh, từng bước cứng nhắc đến sofa lấy túi ngoan ngoãn theo Viễn Chân.
Thấy Viễn Chân chủ động đến tìm Thạc Chân, bà Viễn cười cười hiểu ý, lên tiếng nhắc nhở: “Cái gì cũng vừa phải thôi, nhiều quá kẻo phản tác dụng.”
Viễn Chân không đáp, chỉ nhếch môi cười, cùng Thạc Chân chào hỏi xong liền ra về.
Trên suốt quãng đường đi, không gian yên lặng đến ngột ngạt, Thạc Chân nhiều lần hít sâu thở đều giữ bình tĩnh nhìn ra ngoài, tâm trí lại luôn mong chờ Viễn Chân sẽ lên tiếng trước.
Đến nơi, xe dừng lại trong sân lớn, Thạc Chân hiếu kỳ đưa mắt khắp nơi nhìn ngó, rơi vào tầm mắt là bảng lớn Cục dân chính, cô có chút hoảng hốt nhìn qua Viễn Chân, anh cầm một túi giấy tờ, đang gọi điện cho ai đó.
Thạc Chân biết chắc chắn Viễn Chân đưa cô đến đây không phải vì muốn kết hôn, mà vì muốn làm thủ tục phân chia tài sản của anh.
Viễn Chân nói chuyện điện thoại xong liền cúp máy xuống xe, đi vòng qua mở cửa chờ Thạc Chân đang ngồi bất động một chỗ bước xuống.
Thạc Chân cứ ngồi yên đó, những ngón tay bấu chặt túi vải đặt trên đùi, mi mắt chớp chớp sắp không kiềm được nước mắt.
Đợi không thấy Thạc Chân cử động, Viễn Chân đưa tay tháo dây an toàn, lên tiếng nói: “Xuống xe.”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Viễn Chân, nước mắt Thạc Chân lập tức rơi ra khỏi mi mắt, cô cố nén cảm xúc kích động xuống tận đáy lòng, cứng rắn nói: “Muốn chia tay thì chia tay, em không cần phí chia tay, cũng cần một xu nào của anh.”
Viễn Chân không nói lời nào, trực tiếp nắm cổ tay Thạc Chân kéo xuống xe lôi vào trong.
Ngay ở cửa đã có một nữ nhân viên ra đón, vừa thấy Viễn Chân, nhìn khí thế đạo mạo liền biết là người có mối quan hệ.

Cô gái đưa Viễn Chân đến khu vực bàn gần đó ngồi xuống, trên bàn đã bày ra giấy tờ cần thiết.
Cảm xúc Thạc Chân rối loạn, khóc không được, phản kháng cũng không xong, cổ tay lại bị Viễn Chân siết chặt không cách nào rút ra, cứ như vậy phải cam chịu ngồi cạnh anh.
Nữ nhân viên xem qua giấy tờ nhà cửa, kê khai tài sản, hộ khẩu, chứng minh,… xong liền lên tiếng hỏi xác nhận: “Anh chắc chắn chuyển mọi quyền sở hữu tài sản qua cho cô Thạc Chân?”
Thạc Chân vừa hé môi muốn từ chối, Viễn Chân lại nhanh hơn khẳng định: “Phải.”
Bàn bạc xong nữ nhân viên đẩy tờ giấy đến trước mặt Thạc Chân và Viễn Chân.

Nhìn anh thẳng tay ký tên không chút do dự, Thạc Chân khó chịu quay mặt đi mếu máo khóc.
Ký tên xong, Viễn Chân nhét bút vào tay Thạc Chân, nghiêm giọng nhắc: “Ký tên.”
“Em không ký, em không lấy!”
Thạc Chân lên giọng cự tuyệt, vừa dứt lời liền bật khóc nức nở, nếu Viễn Chân vì giận dỗi mà muốn chia tay tính phí, cô cũng không cần số tài sản đó của anh.
Tiếng khóc của Thạc Chân vang lên lôi kéo sự chú ý của những người có mặt trong sảnh chính, ai nấy đều im lặng nhìn về phía bên này, ngay cả nữ nhân viên trước mặt đang giúp làm thủ tục cũng bị cô làm cho ngạc nhiên không thốt nên lời.
Viễn Chân bối rối vì tình huống ngoài kiểm soát, anh kéo Thạc Chân lại gần người mình, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc nữa, mau ký tên đi.”
“Em đã nói là em không muốn lấy!”
Trong lúc tâm trạng hỗn loạn, Thạc Chân tức giận lớn tiếng với Viễn Chân, không gian ngay sau đó vang lên những tiếng xì xầm bàn tán, ai nấy đều nhìn Viễn Chân và Thạc Chân bằng biểu cảm đánh giá.
Nữ nhân viên ngồi đối diện nhận thức được tình hình không ổn, biết rằng Viễn Chân dùng mối quan hệ sắp xếp nhưng cô ta không thể giương mắt nhìn chuyện trái lương tâm xảy ra.
Nghĩ thật kỹ, nữ nhân viên dè dặt mở lời: “Xin lỗi ông Viễn, nhưng pháp luật đã có điều khoản rõ ràng, huống chi ở đây có rất nhiều nhân chứng, thế nên tôi nghĩ tôi không thể… giúp ông hoàn thành thủ tục kết hôn này.”
Tiếng nấc nghẹn của Thạc Chân đột ngột ngừng lại, cô tròn mắt nhìn nữ nhân viên, chưa dám tin hỏi: “Chị nói thủ tục kết hôn?”
Nữ nhân viên bị cảm xúc biến hóa trong chớp mắt của Thạc Chân làm cho ngớ người, cô gái cứng nhắc gật đầu: “Phải, là thủ tục kết hôn.”
Trên gương mặt u ám của Thạc Chân bừng nắng hạ, giây trước vừa khóc tức tưởi, giây sau liền cười rạng rỡ.

Cô dùng tay quệt nước mắt còn vương trên mặt, cầm lấy bút ký tên.
Nữ nhân viên vừa thấy Thạc Chân động bút vội hốt hoảng hỏi lại: “Đợi đã! Em chắc là tự nguyện chứ? Hôn nhân theo pháp luật là tự nguyện của hai người, nếu…”
“Em tự nguyện.” Thạc Chân không đủ kiên trì cắt ngang, bàn tay luyến thoắt ký tên mình trên giấy.
Những người có mặt trong Cục dân chính bị Thạc Chân xoay mồng mồng, không biết đâu là thật đâu là giả.
Sau khi lãnh giấy hôn thú, Thạc Chân phấn khởi chạy theo sau Viễn Chân sải bước dài không thèm đợi cô.

Chính vì Viễn Chân còn giận nên không thèm giải thích rõ ràng tình huống, khiến Thạc Chân suýt chút trong mắt người khác đã trở thành cô gái đáng thương bị ép hôn.
Ra bên ngoài, Thạc Chân vất vả đuổi theo Viễn Chân đi trước, đuổi không kịp liền ấm ức gọi: “Chú Chân!”
Viễn Chân đột ngột dừng bước, anh xoay đầu nhìn Thạc Chân bằng biểu cảm lạnh nhạt, cất giọng trầm hỏi: “Gọi bằng gì?”
Thạc Chân bị biểu tình của Viễn Chân dọa cho một phen hồn xiêu phách lạc, cô cứng nhắc nhích từng chút đến gần anh, cẩn trọng đáp: “Ch… chú Chân.”
Anh giơ giấy chứng nhận kết hôn trong tay lên, lần nữa hỏi lại: “Gọi bằng gì?”
“Chú Chân.”
Viễn Chân bị sự cứng đầu của Thạc Chân làm cho tức nghẹn, anh không thèm tranh chấp tiếp tục xoay người về phía xe đổ gần đó.
Thạc Chân khó hiểu không rời mắt khỏi Viễn Chân, lơ ngơ đi về phía bên ghế phụ mở cửa ngồi vào.

Nhưng do mãi nhìn anh, cô không để ý mà đập mạnh trán vào thành cửa, ngay lập tức đau đến mức ngồi sụp xuống đất bật khóc.
Chỉ cần nghe qua âm thanh va chạm cũng đủ biết được nghiêm trọng đến mức nào, Viễn Chân giật mình vội vàng xuống xe chạy sang chỗ Thạc Chân kiểm tra.

Anh gỡ tay đang ôm trán của cô phát hiện ngay phía trên chân mày bị ửng một vệt đỏ dài nằm ngang, khiến anh vừa xót vừa buồn cười.
Nhìn Thạc Chân nước mắt nước mắt dài, khóe môi Viễn Chân hơi cong lên, điềm nhiên nói: “Đều do em hậu đậu còn khóc cái gì?”
“A…” Thạc Chân không cam tâm thút thít, mắt mũi đỏ ửng lên.
Vài người trong Cục dân chính ra về, vô tình bắt gặp Thạc Chân ngồi trên đất khóc lóc thảm thương, họ lại tụ lại bàn tán, ngay lúc này càng dám khẳng định cô bị Viễn Chân cưỡng ép kết hôn đến phát điên, lúc khóc lúc cười không điều khiển được bản thân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui