Viễn Chân đặt nước cùng chai thuốc rượu lên bàn, lấy quần áo mặc vào cho Thạc Chân, mỗi hành động đều tỉ mỉ cẩn thận, hạn chế tiếp xúc da thịt nhiều nhất có thể.
Thạc Chân vẫn khép mi mắt, thân thể mềm nhũn vô lực, hoàn toàn không chút phản ứng trước sự tác động của Viễn Chân.
Mặc quần áo cho Thạc Chân xong, Viễn Chân ngồi ở cuối giường, đặt hai chân cô lên đùi mình, thoa thuốc rượu lên cổ chân bị sưng, sau đó mới mang vớ ấm vào cho cô, cuối cùng kéo kín chăn đắp lại.
Anh đến bên cạnh Thạc Chân, nâng sau đầu cô lên một chút, kề ly nước ấm đến miệng cô tiếp nước.
Da thịt lạnh lẽo của Thạc Chân dần ấm lại, sắc mặt tái nhợt cũng hồng hào lên đôi chút.
Viễn Chân chuyển người nằm cạnh Thạc Chân, nghiêm túc ngắm nhìn từng đường nét trên mặt cô.
Lòng dạ Viễn Chân lại trở nên xáo động, phải thừa nhận rằng trẻ con lớn rất nhanh, mới ngày nào còn là một đứa bé, chớp mắt đã trở thành một thiếu nữ.
Nghĩ rồi Viễn Chân vô thức đặt lên tóc Thạc Chân một nụ hôn, vòng tay ôm chặt cơ thể gầy dưới lớp chăn dày vào người.
Mi mắt Thạc Chân động nhẹ, hơi thở từng chút thêm phần nặng nề, hành động của Viễn Chân khiến cô chỉ thêm vài phần sợ hãi.
Qua một lúc, khi Thạc Chân vừa ngủ thiếp đi tiếng gõ cửa bỗng vang lên, cô giật mình tỉnh giấc, cảm nhận được đệm bên cạnh chuyển động.
Viễn Chân rời giường ra mở cửa, bắt gặp Mộ Khả Ý bên ngoài liền đanh mặt, ảm đạm cất tiếng mất kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
Nụ cười trên mặt Mộ Khả Ý có chút gượng gạo, miễn cưỡng đáp: "Bố mẹ anh nói không thấy anh với Thạc Chân đến nhà hàng ăn trưa."
"Chúng tôi sẽ ăn sau, cảm ơn." Viễn Chân tuông một câu máy móc, dứt lời liền đóng sầm cửa, quay trở lại giường nằm xuống.
Nhưng ngay khi Viễn Chân vòng tay ôm người Thạc Chân, cô bỗng cựa nhẹ như ngầm ám chỉ không muốn bị động chạm.
Viễn Chân nhìn Thạc Chân mắt vẫn nhắm nghiền xoay mặt chỗ khác, không cần biết cô có thích hay không, trực tiếp ôm trọn kéo cô vào người mình.
Mãi đến chiều, khi cơn mưa bên ngoài đã dứt, Viễn Chân về phòng chuẩn bị tham dự hôn lễ anh trai Mộ Khả Ý, trước lúc rời đi còn chuẩn bị cháo nóng và nước ấm trong bình giữ nhiệt cho Thạc Chân.
Viễn Chân rời đi không lâu, Thạc Chân bị cơn đói làm cho thức giấc.
Trong lúc ăn cháo cho Viễn Chân chuẩn bị, Thạc Chân bị ánh sáng mờ chớp tắt bên ngoài cửa sổ kéo kín rèm làm cho tò mò.
Thạc Chân chậm chạp leo xuống giường, đến bên cửa sổ hé rèm ra kiểm tra.
Từ hướng phòng của cô có thể nhìn thấy không gian tiệc cưới của anh trai Mộ Khả Ý, thậm chí trong tập thể người không nhìn rõ mặt kia, cô vẫn dễ dàng nhận ra vị trí của Viễn Chân đang đứng, kể cả Mộ Khả Ý mặc váy lộng lẫy đứng cạnh khoác tay anh.
Thả rèm xuống, Thạc Chân cong môi cười nhạt trở về giường, nhớ lại cách Viễn Chân đã đối xử với cô, và cách anh đối xử với Mộ Khả Ý ngay thời điểm này, thật giả cô đều không thể nhận ra.
Ngồi trên mép giường, tầm mắt của Thạc Chân vẫn hướng về tấm rèm đang che kín cửa sổ, đột nhiên lại nghĩ đến mẹ, kể từ ngày thoát khỏi địa ngục trần gian ấy, cô chưa từng gặp lại hay liên hệ với bà một lần nào.
Qua một lúc, Viễn Chân trở về phòng, áo vest ngoài vắt trên tay, cà vạt cũng đã tháo ra.
Thấy Thạc Chân ngồi quay lưng với cửa không có bất kỳ động tĩnh nào khi Viễn Chân vào, anh nghi hoặc chậm rãi bước đến gần kiểm tra.
Đến trước mặt Thạc Chân, Viễn Chân đặt vest lên đệm, ngồi chổm xuống trước mặt cô nghiêm túc quan sát.
Sắc mặt Thạc Chân hơi ửng hồng, dáng vẻ như đã sớm thả hồn theo gió, Viễn Chân đưa tay sờ mặt cô, quả nhiên phát hiện cô đã bị sốt.
"Chân Chân."
Nghe tiếng gọi của Viễn Chân, Thạc Chân giật bắn mình tròn mắt, đến khi tận mắt nhìn thấy biểu cảm dịu dàng của anh mới bớt đi sợ hãi.
Viễn Chân có thể thấy rõ được sự bài xích của Thạc Chân dành cho mình ngày càng lớn, nhưng anh vốn không còn cách nào khác, đối xử nhẹ nhàng lại khiến cô nghi ngờ mọi khía cạnh, thẳng tay trừng phạt lại khiến cô càng có thành kiến với anh.
"Lát nữa chúng ta phải bay về sớm, sáng ngày mốt chú có cuộc họp ở công ty."
Thạc Chân gật đầu không nói, ngay cả ánh mắt cũng vô thức tránh ánh mắt Viễn Chân.
Viễn Chân bỗng đứng dậy rời đi, cũng rất nhanh quay trở lại, anh đưa cho Thạc Chân ly nước ấm, bẻ đôi viên thuốc hạ sốt đưa cho cô.
Nhìn thấy hành động của Viễn Chân, Thạc Chân lại nhớ về khi còn nhỏ, mỗi lúc cô bị bệnh, anh tỉ mỉ đến mức cà nhuyễn thuốc, pha với một ít đường mới đưa cô uống.
Dù Thạc Chân đã lớn, Viễn Chân vẫn để ý đến chi tiết nhỏ, viên thuốc không hề lớn nhưng anh vẫn lo cô bị mắc nghẹn.
Đợi Thạc Chân uống xong, Viễn Chân cầm lấy ly đặt lên bàn gần đó, mở miếng hạ sốt dán lên trán cô.
Chín giờ đêm, ngoại trừ bố mẹ và vợ chồng anh trai Mộ Khả Ý ở lại, gia đình Viễn Chân đều tranh thủ trở về để kịp công việc cho tuần mới.
Ra khỏi phòng khách sạn, ông Viễn vừa nhìn thấy Viễn Chân bế Thạc Chân như mọi khi liền tỏ thái độ ra mặt, riêng bà Viễn lại nhận ra vấn đề.
"Sao cả ngày hôm nay con bé không ra khỏi phòng?"
"Bị sốt rồi." Viễn Chân ngắn gọn đáp.
Bà Viễn nghe đến liền lo lắng tiến gần, giở khăn lớn đang trùm Thạc Chân lên, thấy cô đang nhắm mắt ngả vào vai Viễn Chân, trên trán dán miếng hạ sốt, bà đưa tay sờ sờ mặt cô.
Kiểm tra xong bà Viễn phủ khăn che lại cho Thạc Chân, chợt thở dài bất an: "Sức khỏe con bé càng ngày yếu, con nên để ý hơn một chút."
Viễn Chân không đáp, nét mặt hoàn toàn là sự khẳng định.
Ngoại trừ Thạc Chân, đương nhiên chẳng ai biết cô bị đổ bệnh là vì anh hại.
Bố mẹ Mộ Khả Ý tiễn ông bà Viễn ra xe, một vài người bạn cùng tuổi đi cùng trò chuyện thêm vài câu trước khi chia tay, tình cờ phát hiện Viễn Chân bế một người, tuy chỉ thấy đôi chân nhỏ lộ ra khỏi tấm khăn lớn cũng dễ dàng đoán được là con gái.
Một người đàn ông trung niên tính tình vốn thẳng thắn, vừa thấy nhân vật mới xuất hiện liền lên tiếng nói thẳng: "Viễn Chân từ trẻ đã bảnh bao phong lưu, làm bố đơn thân chắc chắn không dễ, nhưng đời khó tránh chuyện không ngờ, ráng mà cố gắng nhé."
Viễn Chân lạnh lùng nhìn ông ta một cái, trực tiếp xoay người ôm Thạc Chân lên xe 10 chỗ đang chờ sẵn.
Viễn Thành và Mộ Khả Ý cũng chẳng nán lại mà lên xe trước, ông bà Viễn nói thêm vài câu mới lên sau.
Viễn Chân chọn chỗ ở cuối xe cạnh cửa sổ, Mộ Khả Ý ngồi bên cạnh, lặng lẽ đưa mắt quan sát anh và Thạc Chân.
Viễn Chân đặt Thạc Chân ngồi giữa hai chân mình, tay để ở thành cửa sổ lót đầu cho cô, tay còn lại ôm gọn hai chân cô trên đùi anh, vô tình thành cố ý chiếm không gian khiến Mộ Khả Ý không thể nhích đến gần.
Cẩn thận phủ chăn đắp lên người Thạc Chân, mỗi một cử chỉ của anh đều vô cùng dịu dàng.
Mộ Khả Ý ngồi bên cạnh không khỏi ghen tỵ với Thạc Chân, nhưng sâu trong thâm tâm luôn tự nhắc nhở "muốn có được bố phải lấy lòng được con"..