“Chân Chân!”
Vừa nhắc đến việc lấy tính mạng Thạc Chân ra thề, Viễn Chân liền kích động tỏ rõ sự phản đối.
Đáp lại, Thạc Chân vẫn cực kỳ bình thản, không bất mãn cũng không xáo động.
“Chú sợ cái gì? Sợ lời thề linh nghiệm hay sợ em phát hiện chú nói dối?”
“Chân Chân.” Viễn Chân bất lực thốt lên, sắc mặt càng lúc càng sa sầm tối, lòng dạ nhốn nháo không yên: “Anh không nói dối em, nhưng anh không muốn lấy tính mạng em để chứng minh tình cảm.”
“Được, không thề nữa, vậy chú lập tức công khai chuyện tình cảm chúng ta với tất cả mọi người, em sẽ tin.”
Người từ đầu không muốn công khai là Thạc Chân, chỉ vì ghen tuông cô lại điên cuồng giữ chặt, đối với Viễn Chân về vấn đề này là chuyện mà anh vẫn luôn nghĩ đến.
Thấy Viễn Chân bất động không phản ứng, cũng không nói lời nào, vẻ mặt lại đăm chiêu.
Trong lòng Thạc Chân dâng lên cảm giác hụt hẫng, cô cong môi cười nhạt: “Chú không dám đứng ra thừa nhận tình cảm, thì chữ thương đó cũng chỉ là thương hại.”
“Em thật sự muốn công khai?” Viễn Chân hỏi lại lần xác nhận.
Nét mặt Thạc Chân bắt đầu có dấu hiệu dao động, lưỡng lự đáp: “Phải.”
Viễn Chân lúc này bỗng mỉm cười mãn nguyện, lôi điện thoại trong túi quần ra, vừa lướt mở danh bạ vừa nói: “Anh lập tức bảo Phi cho người đăng thông báo lên trang chủ công ty.”
Vốn định thử lòng Viễn Chân nhưng không ngờ anh lại làm thật, Thạc Chân hốt hoảng vội nhào qua giật lấy điện thoại trong tay anh.
Do tốc độ quá nhanh không kiểm soát được trọng tâm cơ thể, Thạc Chân ngã trọn vào lòng Viễn Chân.
Viễn Chân thuận thế vòng tay ôm lấy Thạc Chân, chuyển người cô ngồi lên đùi mình.
Anh nghiêm túc nhìn cô, sau cơn lo lắng là sự điềm tĩnh quen thuộc: “Anh sẽ không lấy em ra thề thốt, đổi lại anh sẽ công khai chuyện chúng ta, lúc đó đừng nói là mẹ em, bất kỳ ai cũng sẽ biết em là cô gái duy nhất của anh.”
Tay Thạc Chân đang cầm điện thoại của Viễn Chân co chặt, trong lòng thấp thỏm không yên, vội tìm cách cứu nguy tình huống: “Em chỉ buộc miệng nói thế thôi, tạm thời đừng công khai, em tin chú rồi.”
“Vậy có phải bây giờ anh nên nghi ngờ ngược lại em không? Là vì em mất mặt khi quen một người lớn hơn rất nhiều tuổi, hay vì tình cảm em dành cho anh đã khác?”
Thạc Chân ngẩng người nhìn Viễn Chân, tâm tư không rõ đang là trạng gì.
Cô đối với anh là thật lòng, nhưng lại không đủ can đảm để công khai vì sợ những thứ tiêu cực sẽ xảy đến.
Chuyện để cho Viễn Chân biết cô muốn về sống với bà Thạc là thử lòng anh, khi thấy anh nổi giận vì tin lời bà ấy, Thạc Chân chỉ chăm chăm nhìn vào một điểm.
Viễn Chân tin lời bà Thạc, nhưng sự thật thứ anh để ý chính là sợ Thạc Chân rời xa anh.
Giận vì Viễn Chân không dám thề thốt, nhưng đổi lại lời thề chỉ có hai người biết thì thâm tâm anh lại muốn công khai cho mọi người biết.
Thạc Chân biết mình sai khi không tin Viễn Chân, nhưng vì sự ghen tuông ích kỷ đã sớm khiến cô mù quáng.
Giờ đây mọi thứ đã rõ, Thạc Chân cũng không còn lý do gì hoài nghi Viễn Chân.
Cô nhướng người dậy vòng tay ôm chặt cổ Viễn Chân, giọng nói trở nên mềm mại đánh trống lảng sang chuyện khác: “Chú Chân, em đói rồi.”
Viễn Chân vờ gỡ tay Thạc Chân ra khỏi cổ mình, kiên quyết hỏi cho đến cùng: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Tay Thạc Chân ôm cổ Viễn Chân siết chặt hơn, nhỏ giọng thỏ thẻ như nài nỉ: “Chú Chân, em đói, chúng ta đi ăn trước được không?”
Viễn Chân thở dài một hơi, cuối cùng cũng phải chịu thua trước dáng vẻ yếu đuối này của Thạc Chân.
Anh vỗ nhẹ thắt lưng cô, ôn nhu nói: “Em ngồi ngay ngắn lại đã.”
Thạc Chân chầm chậm buông Viễn Chân ra, nhìn gương mặt bất đắc dĩ của anh, cô liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô ôm mặt Viễn Chân, đặt lên môi anh một nụ hôn làm hòa, thấy được nụ cười của anh, cô mới hài lòng trèo về chỗ.
Cùng nhau ăn trưa ở nhà hàng gần công ty, Thạc Chân bị Kha Mỹ làm cho phân tâm không tập trung ăn uống.
Điều Thạc Chân không ngờ đến chính là khi nhắc đến Phi hay ở trước mặt anh, Kha Mỹ đều thẹn thùng xấu hổ, nhưng chỉ trôi qua một lúc sự nhiệt tình của cô nàng này liền bùng phát dữ dội.
Đổi lại là lần khác gặp riêng, Phi chắc chắn ngồi chưa nóng ghế đã tìm cớ rời đi, nhưng hôm nay có mặt Viễn Chân, còn có Thạc Chân là bạn của Kha Mỹ, anh không thể viện lý do công việc, cũng không thể để Thạc Chân khó xử.
Nhìn vẻ mặt đầy cam chịu của Phi, Thạc Chân không nhịn cười cười trộm, lén lút đưa mắt nhìn Viễn Chân, đá mắt về hướng hai người đối diện ra dấu cho anh.
Viễn Chân hiểu được ý của Thạc Chân, cũng muốn nhân đây giúp Phi thoát khỏi cảnh đơn độc, liền bày ra dáng vẻ cao thượng nói: “Phi, lát nữa cậu đưa bạn Chân Chân về tận nhà, công việc hôm nay chỉ đến đó.”
Vừa nghe chuyện đưa Kha Mỹ về tận nhà là công việc bắt buộc, mặt Phi nghệch ra không thốt lên được lời nào.
Đổi lại, Kha Mỹ hai mắt sáng bừng, không ngờ được tạo cơ hội được ở riêng với Phi, còn có không gian nói chuyện.
Nhờ ơn Viễn Chân nên mới được phúc lợi lớn, thái độ cô nàng lập tức phấn khích: “Con cảm ơn chú!”
Thật ra, Thạc Chân giúp đỡ Kha Mỹ theo đuổi Phi, bản thân cô cũng không rõ mình đang làm đúng hay sai, bởi cô nàng cũng giống cô, nhiều năm như vậy vẫn cố chấp tương tư một người luôn cự tuyệt mình.
Nhưng tính đi phải tính lại, hiện tại Thạc Chân gần như độc chiếm được trái tim và con người Viễn Chân, thế nên cô luôn hướng đến tương lai tích cực là Phi sẽ chấp nhận tình cảm của Kha Mỹ, bù đắp những ngày tháng cô nàng đuổi theo phía sau anh.
Kết thúc bữa trưa, Viễn Chân cùng Thạc Chân chuẩn bị về nhà, ngay khi vừa ngồi vào xe, anh bỗng đánh úp hỏi: “Em no chưa?”
Thạc Chân gài dây an toàn, ngây ngô gật đầu.
“Vậy trả lời câu hỏi của anh, vì sao không muốn công khai?”
Ngay tức khắc, toàn thân Thạc Chân cứng đờ, bị câu hỏi bất ngờ của Viễn Chân làm cho giật mình thót tim.
Cô căng thẳng nhìn anh, ngập ngừng không muốn trả lời: “Chú Chân, đừng nhắc đến chuyện này nữa được không? Chẳng lẽ chú không tin em?”
Viễn Chân vẫn vô cùng điềm thản, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Chẳng phải em cũng không tin anh sao? Anh không sợ cho người khác biết chúng ta là một đôi, vậy tại sao hết lần này đến lần khác không muốn công khai?”
Thạc Chân hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, sắp xếp lại tình huống và từ ngữ mới lên tiếng: “Không phải là em không muốn, mà là chưa đến lúc.
Vả lại, trong chuyện ngày hôm nay, chú rõ ràng sai trước rồi còn gì, đều tại chú không tin em.”
Không khí chẳng mấy chốc bị đẩy lên cao, ấn đường Viễn Chân cau chặt lại bất mãn, nghiêm mặt tranh cãi: “Anh có lý do chính đáng, cũng không sợ để người khác biết, còn em không tin anh, đã vậy còn không muốn công khai tình cảm của chúng ta.”
Nét mặt Thạc Chân trầm xuống, không phải vì giận hờn Viễn Chân, bởi vì trong lòng cô đã sớm loạn.
Với vị trí Viễn Chân đang có trong xã hội và trên thương trường, Thạc Chân không muốn công khai mối tình chênh lệch quá nhiều này, vì nó có thể khiến anh trở thành tâm điểm cho đối thủ lấy làm điểm yếu công kích.
Có thể Viễn Chân không sợ, nhưng Thạc Chân không muốn vì mình lại làm cho anh phải gánh chịu những hậu quả không đáng.
Quyết định của Thạc Chân tuyệt đối sẽ không đổi, đến khi mọi thứ chắc chắn, không đợi Viễn Chân nhắc cô cũng sẽ chủ động công khai, còn hiện tại vẫn là không được.
Thạc Chân chậm rãi lấy lại dáng vẻ tự nhiên, nhẹ nhàng đáp: “Chú có thành kiến với em sao? Em là con gái, nghi ngờ bạn trai cũng là chuyện bình thường.
Đợi đã… em với chú chưa xác nhận mối quan hệ thì công khai cái gì chứ?”
Trong khi Thạc Chân đang mừng rỡ vì tìm được lối thoát, Viễn Chân lại bị cô chọc cho nổi giận, giọng nói dần lên cao: “Chân Chân! Em nói lý lẽ một chút có được không? Giữa chúng ta đã rõ ràng như vậy em còn nói chưa có mối quan hệ?”
“Chú có ý kiến? Nếu muốn em một trăm phần trăm nghe lời chú, trừ phi chú làm bố em.”
Trái ngược dáng vẻ ung dung của Thạc Chân, Viễn Chân phải nuốt ngược cơn giận vào bụng tránh giận quá mất khôn, lúc đó lại tự đẩy bản thân vào đường cụt.
Anh bật cười lạnh, dùng ánh mắt kìm nén phẫn nộ pha lẫn đắc ý nhìn cô, gằn giọng đe dọa: “Được, nhưng anh không muốn làm bố em bên ngoài, chỉ muốn làm bố em trên giường.”
Nét cười trên mặt Thạc Chân lập tức đông cứng lại..