Dư Mẫn kéo cửa xe, khom người chui vào khoang ghế phụ.
Bão táp rít gào, gió to không ngừng thổi luồng khí lạnh qua cửa sổ, độ ấm trong xe cũng chẳng cao hơn bên ngoài là bao.
Nhưng ngay sau đó, Tưởng Thừa Trạch đã nâng cửa sổ xe lên, bật máy sưởi.
“Sao em lại ở đây?” Đôi tay với khớp xương thon dài đột nhiên duỗi đến trước mặt cô, đưa cho cô một hộp khăn giấy.
“Em giúp Mạn Mạn gửi vài thứ.
”
“Gửi đồ? Em…”
“Hiện tại em đang làm việc ở đây, Mạn Mạn không nói cho anh biết sao?”
“À.
” Tưởng Thừa Trạch không tỏ ý kiến đáp lại.
Cuộc chia tay hòa bình trong miệng Tô Mạn có lẽ cũng không dễ chịu, Dư Mẫn im lặng theo, cũng không hỏi lại – vì sao anh lại ở đây.
Chọc vào tưởng niệm của người khác là bất lịch sự.
Dư Mẫn lại dời tầm mắt về bên ngoài cửa sổ xe.
Nhìn cơn mưa to đang tàn sát bừa bãi, lại không nhịn được hắt xì một cái.
Cô thật sự bị đông lạnh quá lâu, cho dù trong xe có bật máy sưởi vẫn không khỏi rùng mình.
Tưởng Thừa Trạch nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thoáng qua áo sơ mi ướt đẫm của cô, vải dệt hơi mỏng màu trắng dán vào ngực, mơ hồ lộ ra màu sắc áo ngực.
Anh bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, “Bây giờ em sống ở đâu?”
“Khu phố ở đường Tây.
”
“Khu phố cũ bên đó?”
“Vâng.
”
Tưởng Thừa Trạch cụp mắt xuống, dường như đang âm thầm suy tính khoảng cách, cầm lấy chiếc áo vest bên cạnh đưa cho cô, “Mặc vào trước đi.
”
Dư Mẫn sửng sốt, chậm rãi cầm lấy áo khoác, bắt đầu mặc vào một cách máy móc.
Tây trang màu đen rộng thùng thình ôm lấy cơ thể cô, ngoại trừ mùi thuốc lá thoang thoảng ra, dường như còn có một ít hơi thở chỉ thuộc về anh.
Trong nháy mắt cô như bị hơi thở nhàn nhạt trên người anh lôi cuốn, mặt vô thức ửng hồng.
Trên đường trở về, cơn mưa vẫn nặng hạt như trút nước.
Những giọt nước nặng nề đập vào kính chắn gió rồi lăn xuống, giữa tiếng sấm rền vang, hơi ẩm không ngừng ngưng tụ thành giọt nước tạo thành màn sương trên kính.
Quấn mình trong chiếc áo khoác không vừa vặn, Dư Mẫn dựa vào ghế da, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy tiếng mưa to lại có thể bình yên đến thế.
Đường dài thật xa chỉ trong nháy mắt đã đến.
“Ở đây sao?” Khi xe chạy vào con hẻm cũ xưa, không còn đường nào khác, Tưởng Thừa Trạch hỏi.
“Vâng… Đến nơi rồi… Em đi lên đây.
” Dư Mẫn gật đầu, luồn tay xuống ghế xe tháo dây an toàn, hơi nghiêng người, cẩn thận cởi áo ngoài ra đưa lại cho anh.
Tưởng Thừa Trạch nhíu mày, nhìn hai ba người đi qua đường bên ngoài, “Em vẫn nên mặc vào đi.
”
Bàn tay đang đặt trên cửa xe của Dư Mẫn cứng đờ, lồng ngực không tự chủ được đáng trống reo hò, thật lâu sau, “Vậy… Anh cho em phương thức liên hệ đi, hôm nào em trả lại cho anh.
”
Hôm nào, có nghĩa là rất nhiều sự lựa chọn, không phải là đã giặt sạch sẽ, mà là thời điểm thích hợp.
Dư Mẫn đã gửi lời mời kết bạn với Tưởng Thừa Trạch, mở khóa được vòng bạn bè của anh, đánh giá sơ bộ thời gian nghỉ ngơi của anh.
Cuối tuần, cô thông qua những bài đăng của anh đoán rằng anh đang rảnh rỗi.
Thế là lấy danh nghĩ trả lại áo khoác, gửi thêm một tin nhắn: Thật ra em còn muốn nhờ anh một việc, em muốn mua một chiếc ô tô cũ để đi lại, nhưng không hiểu về xe cộ lắm, anh có thể xem giúp em không?
Dư Mẫn thừa nhận, cô gửi tin nhắn đó như một canh bạc.
Những mối quan hệ giữa con người với nhau thường được thiết lập trong sự tương tác bạn làm phiền tôi, tôi làm phiền bạn, bạn tới tôi đi.
Mặc dù điều cô đang âm mưu không phải là làm bạn với anh.
Nhưng rất nhiều chuyện, dù sao cũng phải bắt đầu từ việc làm quen trước, không phải sao?
Ôm thái độ thử một lần xem thế nào, Dư Mẫn gửi tin nhắn đi.
Tưởng Thừa Trạch bên ngoài lãnh đạm, nhưng thực chất có một tấm lòng nhân hậu, đối với những người anh quan tâm, anh vẫn luôn dịu dàng, bao dung.
Lúc ấy, có lẽ là nể mặt mũi Tô Mạn, yêu ai yêu cả đường đi, hoặc có lẽ cảm thấy một người phụ nữ ở một vùng đất xa lạ như cô cũng không dễ dàng gì.
Vì thế anh đồng ý.
Vậy để em mời anh ăn cơm.
Sau khi nhận được tin nhắn, Dư Mẫn nhanh chóng trả lời lại.
Sợ Tưởng Thừa Trạch tự xưng mình là chủ nhà, nói nên để anh mời cô, nên vội vàng bổ sung thêm một câu: Em chuyển đến chỗ ở mới, bếp trong nhà vẫn chưa dùng lần nào, để em mời anh ăn thử mấy món ăn quê hương em nhé?
Có lẽ bởi vì câu “món ăn quê hương” kia mà Tưởng Thừa Trạch nhanh chóng trả lời lại: Được.
Dư Mẫn đeo tạp dề bộn rộn đứng trong bếp.
Cá được chiên vàng đều hai mặt, tôm được nhặt sạch sẽ, đồ ăn kèm với món xào được rửa sạch, xé nhỏ và thái mỏng, bày ra từng đĩa ngay ngắn.
Cô đã dành cả buổi chiều để chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, xử lý sạch sẽ.
Bốn mặn một canh, bởi vì chuẩn bị kỹ lưỡng nên chưa đầy nửa giờ đã xong.
Lớp trang điểm của cô không hề bị xỉn màu chút nào, ngay cả đầu tóc cũng không hề rối.
“Nếm thử đi,” bưng món cuối cùng đặt lên bàn, Dư Mẫn cởi tạp dề xuống, “Em nấu ăn không giỏi lắm, anh đừng cười nhạo.
”
Tưởng Thừa Trạch gắp một miếng cá bỏ vào trong miệng, vẻ mặt bình tĩnh lộ ra một tia kinh ngạc, “Như này còn không giỏi? Em quá khiêm tốn rồi.
”
Chỉ là một câu khen ngợi đơn giản.
Dư Mẫn không nhịn được cong khóe môi, xới cho mình và Tưởng Thừa Trạch mỗi người một bát cơm, thỏa mãn ngồi xuống, cũng gắp một miếng cá.
Sau khi ăn xong, Dư Mẫn đi rửa chén, Tưởng Thừa Trạch giúp thu dọn đồ ăn vào phòng bếp, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ, “Em cũng trồng hoa?”
Căn phòng cũ xưa, thiết kế không được khoa học, phòng bếp thông ra ban công.
Mưa to xối xả trút xuống mép rào chắn bên ngoài, quần áo treo trên dây phơi đã sớm được thu về phòng, chỉ còn lại sợi dây thừng trụi lủi và một hàng chậu hoa dưới dây, cây cối trong chậu đang nở hoa rực rỡ đón nước mưa.
Dư Mẫn cầm khăn rửa bát ngước mắt lên, không muốn làm bầu không khí căng thẳng, nhưng Tưởng Thừa Trạch đã nhìn thấy chậu hoa quen mắt – cô đành phải thú nhận, “Mạn Mạn trồng.
”
“Cô ấy đi rồi, em không đành lòng để cây trong nhà cô ấy chết héo, nên đều mang về đây.
”
Tưởng Thừa Trạch xuất thần nhìn chằm chằm một lúc, xoay người, ra khỏi phòng bếp.
Thời tiết tháng chín, một khi đã mưa thì sẽ không dứt.
Khi Dư Mẫn ra khỏi phòng bếp, cơn mưa không những không tạnh mà còn có xu hướng ngày càng lớn hơn.
Cửa phòng khách mở toang, gió từ hành lang lùa vào.
Tưởng Thừa Trạch đứng ở góc nơi cầu thang rẽ lên tầng tiếp theo, dựa vào lan can hút thuốc.
Hình bóng góc cạnh sắc nét của anh tan biến vào bóng tối, chỉ còn ngọn lửa xanh yếu ớt lập lòe giữa những ngón tay anh.
Cách nửa tầng lầu, Dư Mẫn ngửi thấy mùi tinh dầu bạc hà thoang thoảng lan tỏa trong không khí ẩm lạnh, tràn ngập cảm giác lạnh lẽo như toàn thân Tưởng Thừa Trạch vậy.
Dường như nhận ra ánh mắt của Dư Mẫn, Tưởng Thừa Trạch hơi ngẩng đầu lên.
Trong ánh đèn lờ mờ, đôi mắt hẹp dài của anh khẽ nheo lại, vẻ hoang vắng thường ngày lại thoáng chút u buồn.
Sau khi Tô Mạn đuổi tới nước Pháp, không bao lâu đã níu kéo được Từ Hàng như ý nguyện, hai ngày trước, cô ấy đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè để thể hiện tình cảm.
Dư Mẫn nhớ lại chua xót trong lòng lúc trước khi nhìn thấy Tô Mạn và Tưởng Thừa Trạch thể hiện tình cảm.
Trong lúc nhất thời, cảm thấy xúc động, “Mưa lớn quá, đợi lát nữa rồi đi.
”
“Hai ngày trước kỷ niệm thành lập công ty, em trúng được một chai rượu vang đỏ, không biết có ngon hay không, anh giúp em xem đi.
”