Tại Linh Vũ Phong ở Linh Khê Tông, sau khi nhận được thư báo của Tiết Minh, Khuất Chính nhanh chóng trở về tông môn.
Cả Linh Vũ Phong chìm trong không khí căng thẳng, trong phòng không chỉ có Khuất Chính và Tiết Minh mà có thêm cả chưởng môn.
Gọi Khuất Chính về tông môn cũng chính là bàn về việc Thẩm An Nguyên bị Cố Diễm bắt đi.
Khuất Chính đã không còn bình thản như thường thấy, giờ đây ánh mắt hắn loé lên sự tức giận.
“Cố Diễm trở thành ma tu rồi bắt sư tôn? Hắn đây là muốn làm càn!”
Tiết Minh không nặng không nhẹ, lời nói cũng toàn lời chửi bới: “Cái tên bạch nhãn lang đó, hắn còn dám tìm đến tông môn ta bắt sư tôn.
Ai biết sẽ làm gì sư tôn cơ chứ! Ta phải đến ma giới cứu sư tôn!”
Cả Khuất Chính và chưởng môn đều quay phắt lại, phản đối: “Không được!”
Khuất Chính: “Ngươi xem bản thân mình như nào! Sức khoẻ ngươi trong 4 năm qua có ổn hay không mà còn đi đến đó, muốn nộp mạng cho đám ma tu sao!”
Tiết Minh bị chửi chỉ đành hậm hực im miệng, Khuất Chính đến trước chưởng môn: “Chưởng môn, mong người cho phép đệ tử được đi cứu sư tôn.
Sư tôn ta ở bên đó không biết đã xảy ra chuyện gì, mong chưởng môn cho phép.”
Chưởng môn: “Chuyện này làm sao có thể! Sư tôn các ngươi đã gặp nguy hiểm, sao ta có thể đẩy đệ tử của hắn vào nơi nguy hiểm như vậy được.
Chuyện này không đến lượt đệ tử các ngươi tham gia, đợi mọi người cùng nghĩ cách.”
Khuất Chính không cam lòng, nửa quỳ một chân xuống, bàn tay chắp lại: “Đệ tử tuyệt không lỗ mãng, đệ tử sẽ chỉ đi thu thập tin tức của sư tôn thôi.
Những năm qua đệ tử đã ở ma giới thám thính, cũng không lộ một chút sơ hở.
Mong chưởng môn ngài suy xét!”
Hệt như lời nói của Khuất Chính đã đả động đến chưởng môn, hắn ngập ngừng, cuối cùng vẫn là phải đồng ý.
Trước đó còn nhắc nhở:
“Nhớ cẩn thận, không được lỗ mãng!”
“Đệ tử xin nhận lệnh, tuyệt đối sẽ không làm trái lời người.”
Buổi gặp mặt kết thúc, Tiết Minh không vui vẻ, định tìm một nơi để giải toả tâm trạng bực bội.
Không biết như nào lại vô thức đi đến trước cửa phòng của Giản Triều Vân, chần chừ một chút rồi hắn cũng đẩy cửa đi vào.
Căn phòng sạch sẽ không một chút bụi, nhìn cũng biết là có người thường xuyên quét dọn.
Trong bốn năm kia, mỗi lần Tiết Minh mệt mỏi sẽ thường xuyên chạy đến đây, mọi người ban đầu không tìm thấy hắn đã phải lục loạn cả Linh Khê Tông lên.
Sau khi tìm được hắn nằm ở trong phòng của Giản Triều Vân, tinh thần không ổn định, chưởng môn mới cho người đến dọn dẹp để cho Tiết Minh tiện lui tới.
Tiết Minh ngồi lên giường, tâm tình đã tốt hơn trước.
Hắn nhìn quanh căn phòng một lượt, dù đã cho người đến dọn dẹp nhưng những đồ vật trong phòng của Giản Triều Vân tuyệt đối không được xê dịch một chút nào.
Cũng chỉ ngồi một lát, hắn đi ra khỏi phòng.
Dáng vẻ lưu luyến nơi cánh cửa, sợ rằng nếu không nhìn kĩ sẽ bỏ sót một chút gì đó ở trong phòng.
Tiết Minh như thường lệ sau khi rời khỏi phòng Giản Triều Vân sẽ tìm đến Tàng Thư Các.
Hắn tìm một chỗ khuất rồi lấy chồng sách đang đọc dở ra đọc tiếp, trên sàn toán loạn sách, bày bừa đến mức người đi vào cũng không có chỗ đặt chân xuống.
Đồng tử của Tiết Minh là Lâm Diêu, hắn nhìn đống sách trên sàn không khỏi nhíu mày.
“Thiếu chủ, ngài đã đọc được một phần bốn chỗ này rồi đó! Rốt cuộc đã tìm thấy thứ ngài muốn tìm chưa vậy?”
Suy nghĩ một lúc, Lâm Diêu lại hỏi tiếp: “Trong bốn năm nay ngài tìm cái gì vậy? Sao không trực tiếp hỏi phụ thân ngài cho xong, tìm làm cái gì!”
Tiết Minh thờ ơ đáp lại: “Hồi sinh người chết.”
Lâm Diêu cứng người, run rẩy nhìn hắn: “Ngài nói cái gì?”
Nghĩ hắn nghe không rõ, Tiết Minh nói lại: “Ta muốn hồi sinh người chết!”
Lâm Diêu trực tiếp hoá đá, hắn phát rồ lên: “Ngài điên rồi thiếu chủ, ngài muốn bị trời phạt sao! Tại sao lại đi tìm cái đó, biết vậy ta không cho ngài vào đây!”
Tiết Minh khinh bỉ: “Ngươi ngăn được ta sao!”
Lâm Diêu tức đến hộc máu, đúng là hắn không có cách nào để ngăn vị thiếu chủ này.
Hắn chán nản cất đi những quyển sách vứt loạn trên đất, trong lòng suy nghĩ lung tung.
Chỉ cần nghe thôi cũng đủ biết người Tiết Minh muốn hồi sinh ở đây là ai, Lâm Diêu thực ngưỡng mộ Giản Triều Vân, có thể khiến cho Tiết Minh yêu sâu đậm đến vậy.
Tiết Minh trong trí nhớ của Lâm Diêu chính là một vị thiếu chủ kiêu ngạo, coi trời bằng vung.
Nói hắn là ông trời con cũng không ngoa, đã vậy Lâm Diêu còn theo Tiết Minh từ nhỏ, tính cách như nào đương nhiên hiểu rõ hơn ai khác.
Vậy mà trực tiếp khiến Tiết Minh - một con người kiêu ngạo phải yêu đến hèn mọn như thế, Lâm Diêu nể phục vị trong lòng kia..