"Em...!Bé con vừa nói gì?"
Phó Hành buông Tinh Tinh ra, ngạc nhiên nhìn cô bé.
"Tinh Tinh tha thứ cho chú."
Tinh Tinh cười hì hì nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Dường như cái cô bé quan tâm không phải là Phó Hành có lỗi với mình hay không, mà chỉ đơn giản để anh cảm thấy bớt áy náy và tự trách nên bé mới nói tha thứ dễ dàng như thế.
Vì vậy Phó Hành cũng không tin sự tha thứ của cô bé là xuất phát từ tận đáy lòng Cố Tinh Tinh.
Chua xót nhếch miệng, hai mắt mờ mịt của Phó Hành nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của Tinh Tinh: "Tinh Tinh có biết chú đã làm gì không?"
"Không biết." Tinh Tinh lắc đầu, thành thật trả lời.
Quả nhiên...!
Trái tim chùng xuống, Phó Hành tự giễu.
Sao anh có thể tin vào sự tha thứ của một đứa bé không biết sự thật?
Nếu Tinh Tinh biết được sự thật, biết mình đã từng chịu tra tấn như thế nào thì dù đang một đứa bé ba tuổi, cô nhất định sẽ không tha thứ cho anh.
Càng nghĩ tinh thần càng sa sút.
Bàn tay to lớn bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy.
"Có chuyện gì sao."
Tinh Tinh đưa tay đặt lên má Phó Hành, vừa xoa xoa, vừa kiên quyết nói: "Dù chú đã làm chuyện xấu gì thì Tinh Tinh cũng tha thứ cho chú hết.
Vì chú là người tốt nhất thế giới!"
Đồng tử anh mở to, trong nháy mắt Phó Hành cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Ngực anh khẽ run nhưng lần này anh không khóc nữa.
Tiếng cười trầm thấp nặng nề vang bên tai Tinh Tinh, cô bé nhìn nụ cười dần dần nhẹ nhõm của Phó Hành, bất giác ngây ngô cười theo.
"Hì hì..."
"Cảm ơn Tinh Tinh."
Cảm ơn em đã tha thứ cho anh.
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.
Chú, hôm nay chú cho Tinh Tinh ăn thêm một ly kem được không?" Lắc lắc bàn tay nhỏ, Tinh Tinh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, bắt đầu tranh công.
"Không được." Người lớn nào đó lạnh lùng vô tình từ chối.
"...!Chú là đồ trứng thối, Tinh Tinh không bao giờ tha thứ cho chú nữa!"
Tinh Tinh khóc nức nở chạy ra khỏi phòng, chạy đến cáo trạng với Phó Ti Cẩn đang ngồi xem thời sự ở phòng khách.
Thật đáng tiếc.
Dù ở ngoài Phó Ti Cẩn có là một tổng giám đốc lạnh lùng độc đoán đều đâu thì khi về nhà đối mặt với bố mình hắn cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu.
"À...!Kem không ngon đâu, chúng ta ăn cái khác nhé? Hình như con nhớ trong tủ lạnh có hoa quả.
Mẹ con mình ăn lê được không?" Phó Ti Cẩn giở giọng đáng thương đàm phán với Tinh Tinh.
"Không ăn!" Tinh Tinh bĩu môi từ chối nghe lời nói dối của người lớn.
Trái cây làm sao ngon bằng kem ly được.
Phó Ti Cẩn không còn cách nào khác chỉ có thể bỏ qua việc xem thời sự, cầm lấy điều khiển ti vi chuyển sang kênh thiếu nhi cho Tinh Tinh.
Đúng lúc kênh này đang chiếu phim hoạt hình đại khủng long mà cô bé thích nhất.
"Khủng long bạo chúa!"
Vừa nhìn thấy khủng long, cô nhóc hưng phấn đến nỗi quên hết mọi chuyện, nào nhớ vừa nãy mình còn đấu tranh vì đồ ăn.
Chẳng qua là tối nay cô nhóc vẫn chưa ăn cơm nên bị Phó Hành nhét một bình sữa vào tay.
Tinh Tinh ôm lấy bình uống sữa, mắt vẫn nhìn về phía tivi xem phim hoạt hình đại khủng long, vẻ mặt rất hưởng thụ.
Ba ngày học thử ở trường mẫu giáo diễn ra rất suôn sẻ.
Phó Hành vẫn có ý định đưa Tinh Tinh đến những trường khác học thử, nhưng lại bị cô nhóc thẳng thừng từ chối.
Lý do là bé vừa có bạn mới, chơi với nhau rất hợp, nên bé không thể bội tình bạc nghĩa với người ta.
Phó Hành: "..."
Người nào đã dạy cho bé con của anh những thứ này?
Tên đầu sỏ gây nên đang chột dạ đi sau lưng Phó Hành, hắn đang nghĩ chỉ cần mình chạy nhanh thì bố sẽ không bao giờ phát hiện ra chuyện này.
"Tiểu Thận!" Tinh Tinh thấy bóng dáng Phó Ti Thận đi đằng sau Phó Hành nên rất vui vẻ hét to.
Phó Ti Thận: "!!!"
Trời muốn diệt ta!
"Hì, chào buổi sáng, bố."
Phó Ti Thận xấu hổ quay đầu cười cười với bố.
Hắn rất muốn bóp chết Tinh Tinh ngay tại chỗ này nhưng đáng tiếc hắn không dám.
Nhóc con phản bội, sau này đừng mong hắn lén lút đưa đi chơi!
Nhận ra hình như mình đã vô tình đào hố con trai, Tinh Tinh ngồi trên ghế trẻ em vô tội chớp mắt rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra bưng bát cháo ăn sáng.
Chà, cháo ngon cháo ngon, tay nghề của chú càng ngày càng tiến bộ.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tinh Tinh đi mẫu giáo, cả nhà đều đặc biệt đẩy lùi lịch trình để đưa bé đi học.
Ngay cả Cố Lan cũng chạy đến Phó gia từ lúc sáng sớm, đúng lúc cả Phó gia đang ăn sáng nên Tinh Tinh nhiệt tình mời Cố Lan ngồi xuống ăn cùng
Bốn người đàn ông cao lớn mỗi người một vẻ hộ tống một bánh bao nhỏ đi mẫu giáo, hùng hổ đi qua đám đông.
Không chỉ trẻ em tò mò nhìn mà ngay cả phụ huynh đưa con em đi học cũng không nhịn được liếc mắt nhìn sang.
Nhưng năm người thật sự rất đẹp, từ ông chú hơn bốn mươi tuổi đến bé con ba tuổi đều thu hút ánh nhìn của đám đông.
Con người đều là động vật thị giác nên đương nhiên sẽ thích những thứ đẹp đẽ.
Hôm nay là ngày khai giảng nên bên ngoài nhà trẻ có rất nhiều người.
Ngoài những học sinh đến học thử trước rồi mới quyết định có học ở đây hay không thì còn có cả những học sinh cũ từng học ở đây.
Số lượng học sinh và phụ huynh đông đến nỗi không thể đếm hết.
Nhìn xung quanh đều chỉ thấy những cái đầu đang chuyển động.
Cũng may Tinh Tinh được 'tứ đại hộ pháp' bảo vệ chặt chẽ nên không bị người ta va phải.
Khó khăn chen ra khỏi đám đông để đi đến trước cửa lớp học.
Cô giáo đứng ở cửa lớp liếc mắt một cái đã nhìn thấy bọn họ.
"Bạn nhỏ Tinh Tinh đến rồi."
Cô giáo cười thân thiện tiếp đón, ngồi xổm xuống chào hỏi với Tinh Tinh, từ đầu đến cuối ánh mắt rất đúng mực không ngẫu nhiên nhìn vào mấy người Cố Lan.
Về cơ bản, những đứa bé học ở trường này không phú thì quý, thân phận của phụ huynh học sinh tất nhiên cũng rất đặc thù.
Vì để tránh xảy ra những chuyện không cần thiết, khi trường mầm non này tuyển giáo viên thì yêu cầu đầu tiên là giáo viên không được có bất cứ mối quan hệ nào với phụ huynh học sinh ngoài mục đích giảng dạy.
Những giáo viên vi phạm không chỉ bị sa thải mà còn mang tiếng xấu trong ngành, tương lai sau này khó có thể xin việc.
"Em chào cô Miêu Miêu."
Tinh Tinh ngoan ngoãn chào hỏi.
"Tinh Tinh ngoan quá."
Cô giáo Miêu Miêu dắt tay Tinh Tinh quay lại gật đầu chào hỏi với mấy người Phó Hành rồi mới dẫn bé vào lớp ngồi vào vị trí của mình.
Chỗ ngồi trong lớp được xếp theo chiều cao của bọn trẻ.
Dáng người Tinh Tinh nhỏ hơn so với các bạn đồng trang lứa nên được xếp ngồi ở hàng đầu tiên dễ thấy nhất.
Những bạn nhỏ trong lớp đều ngoan ngoãn ngồi thành hàng trong khi phụ huynh chen chúc nhau đứng ngoài cửa ra vào hoặc cửa sổ, có người còn cố ngó đầu vào để xem con mình và vẫy vẫy tay muốn thu hút sự chú ý của đứa nhỏ.
Thỉnh thoảng có đứa bé đáp lại bố mẹ đang đứng ngoài cửa thì bố mẹ đó đều cười vui vẻ giống như phi tần được hoàng thượng lật thẻ.
Không biệt họ tự hào điều gì nhưng hành động này đã thu hút những ánh mắt hâm mộ của các phụ huynh khác.
Phó Hành và Cố Lan đều là những người đàn ông thành thục, tất nhiên sẽ không làm ra loại chuyện ngây thơ này.
Nhưng Phó Ti Thận không giống, tên này không hề để ý đến mấy người kia, hắn chỉ nghĩ đơn giản là đứa nhỏ nhà người ta có thì bé con nhà mình cũng phải có.
Cho nên hắn lắc lư mạnh hai cánh tay giống như chú chó husky vẫy vẫy cái đuôi, còn suýt chút nữa hét lên để thu hút sự chú ý của Tinh Tinh.
Đáng tiếc tiểu bá vương Tinh Tinh đang bận làm quen với bạn mới nên không chú ý đến con Erha nào đó đứng ngoài cửa sổ đang háo hức được chú ý.
Mãi đến khi Hàm Hàm chọc chọc tay Tinh Tinh, bảo cô bé nhìn ra bên ngoài: "Người kia là anh trai cậu à?"
"Anh trai?" Bé làm gì có anh trai?
Tinh Tinh nghi ngờ quay đầu, đối diện với khuôn mặt điển trai đang chờ mong của Phó Ti Thận.
Cô bé lập tức đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ, cũng vẫy vẫy tay với hắn: "Tiểu Thận."
"Mấy người mau nhìn đi, Tinh Tinh nhìn con kìa, bé con cười đáng yêu ghê!"
Mặt Phó Ti Thận hiện lên vẻ hoa si, dáng vẻ này khiến Phó Ti Cẩn rất chướng mắt, hắn quay đầu đi không thèm nhìn tiếp.
Thời gian cũng không còn sớm nên Cố Lan và Phó Hành muốn về đi làm, để hai anh em họ Phó ở lại trường mẫu giáo trông đứa nhỏ.
Có điều bây giờ Phó Ti Cẩn cũng cảm thấy hắn nên về đi làm, hắn không muốn ở cùng một chỗ với đứa em trai đáng xấu hổ này.
Chín giờ sáng, trường mẫu giáo lịch sự mời phụ huynh ra về, sân trường vốn ầm ỹ cũng yên tĩnh lại nhưỡng chỗ cho bầu không khí học tập, giáo dục.
Sau khi chính thức vào học, Tinh Tinh mới phát hiện ra chương trình học bây giờ của bọn họ cũng không khác với thời gian học thử lắm, thậm chí còn thoải mái hơn.
Mỗi bạn nhỏ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ học tập hàng ngày thì có thể thoải mái vui chơi trong thời gian còn lại, miễn là không ra khỏi tầm mắt của giáo viên.
Nhiệm vụ hôm nay là học hai từ đơn tiếng anh và năm chữ cái bính âm, đồng thời đếm số từ một đến ba.
Kiểu học này của trẻ con chỉ cần phân biệt nhận dạng chứ không cần viết.
Tinh Tinh rất thông minh, lại có nền tảng được gia sư dạy trước nên bé học rất nhanh.
Ngoài việc tốn thời gian để nhớ hai từ đơn tiếng anh thì những cái khác cô bé đã được học rồi, chỉ cần ôn tập lại.
Mười phút sau Tinh Tinh vui vẻ chạy ra góc lớp chơi trong sự hâm hộ của các bạn cùng lớp.
Hàm Hàm là người thứ hai hoàn thành nhiệm vị.
Hai cô gái nhỏ thuận lợi tụ tập với nhau reo hò vui vẻ, mãi đến khi bị cô giáo cảnh cáo phải giữ im lặng, cả hai đều giơ tay che miệng, vụng trộm cười ngây ngô.
"Tinh Tinh, bọn mình lén ra ngoài chơi đi."
Hàm Hàm kéo áo Tinh Tinh, nhìn trộm cô giáo đang tập trung giảng bài cho những bạn nhỏ khác.
"Không...!Không được, cô giáo đã dặn chúng ta không được ra khỏi lớp."
Tinh Tinh nghe Hàm Hàm nói cũng thấy động lòng, nhưng vẫn nhớ mình phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo.
"Đừng sợ, bọn mình chỉ lén đi một tí thôi rồi về ngay, được không?"
Hàm Hàm lay lay cánh tay Tinh Tinh, nũng nịu nói.
"Không được, nếu cô giáo phát hiện thì bọn mình sẽ bị đánh vào mông đó."
Tinh Tinh lắc đầu từ chối đề nghị của Hàm Hàm.
"Được rồi..."
Hàm Hàm hơi thất vọng, nhưng Tinh Tinh không đi cùng nên cô bé cũng không dám ra ngoài một mình.
Cũng may vào giờ giải lao cô giáo cho phép bọn họ ra hành lang chơi.
Trong nháy mắt, tất cả bọn trẻ trong lớp đều giống như ngựa hoang đứt cương lao ra ngoài.
"Tinh Tinh mau đến đây, tớ vừa mới tìm được một chỗ rất vui."
Hàm Hàm kéo tay Tinh Tinh chạy nhanh về phía cầu thang.
Do chạy quá nhanh lại còn không nhìn đường nên cô bé đã đụng ngã một cậu bạn khác.
"Ối!"
Cậu nhóc bị đụng phải ngã ngồi trên đất, lớn tiếng kêu đau dọa cho Hàm Hàm sợ run người.
Nhất là khi nhìn thấy cậu nhóc này còn lớn tuổi hơn bọn họ, cô bé càng thêm sợ hãi.
"Mình...!Mình xin lỗi."
Hàm Hàm run rẩy nói xin lỗi với người ta, bàn tay nhỏ bé lại lặng lẽ buông tay Tinh Tinh ra, không muốn Tinh Tinh bị liên lụy.
Nếu...!Nếu có bị đánh thì mình Hàm Hàm bị đánh là được rồi.
-----------------Hết Chương 31---------------