"Ôi, con gái nhà ai mà ngoan quá."
Đạo diễn Cao cười đáp lại, nhìn Tinh Tinh mềm mại dễ thương mà thấy hơi ghen tị.
Nếu tiểu da khỉ nhà anh ta có thể nhu thuận bằng một nửa đứa nhỏ này thôi thì tốt biết mấy.
"Đây là dì họ nhỏ nhà tôi, tên là Tinh Tinh.
Vì mọi người trong nhà đều bận công việc không ai trông con bé nên tôi chỉ có thể dẫn con bé theo cùng.
Mong đạo diễn Cao bỏ qua cho." Phó Ti Cẩn áy náy nói với Cao đạo diễn.
Do hắn không nói trước với người ta là mình có dẫn theo trẻ con, bây giờ cảm thấy hơi thất lễ.
Nếu mà gặp phải loại người bới lông tìm vết chắc sẽ nổi giận ngay tại đây mất.
Cũng may đạo diễn Cao rất dễ tính với lại anh ta cũng dẫn con gái đi cùng.
"Không sao không sao, không phải tôi cũng dẫn theo tiểu da khỉ này đến mà chưa báo trước với anh sao."
Cao đạo diễn thở dài nhìn đứa con gái hơi hiếu động của mình.
Nhà anh ta không phải không có ai trông con bé.
Suy cho cùng thì từ khi sinh ra con bé đã là cục cưng của cả nhà, mọi người trong nhà đều rất cưng chiều tiểu bá vương này.
Ngay cả anh ta thỉnh thoảng muốn dạy dỗ con gái mình một chút cũng phải cẩn thận xem xét sắc mặt của mấy vị đại thần ở nhà.
Cũng tại sáng nay anh ta không cẩn thận khi ra ngoài, bị tiểu tổ tông được nghỉ học ở nhà theo dõi, khóc lóc đòi đi theo, nếu không dẫn nó theo thì nó cứ đứng ở cửa la khóc om sòm không cho đi.
Cao đạo diễn bị con gái khóc lóc ăn vạ đến nhức cả đầu, chỉ còn cách dẫn cô bé đi cùng.
Đáng ra anh ta nên lấy lí do có việc ra khỏi nhà từ sớm, sau đó trốn vợ tìm một góc hút vài điếu thuốc trước khi đến điểm hẹn, chứ không phải như bây giờ bị tiểu tổ tông này nhìn chằm chằm nhất cử nhất động.
Cao Thông Quang trừng mắt nhìn con gái, lại bị cô nhóc nhạy bén phát hiện ra.
Cô bé đột ngột quay đầu lại, cảnh giác nhìn ông bố nhà mình, làm cho đại đạo diễn lúc ở ngoài luôn được người khác nịnh bợ bây giờ đối diện với ánh mắt của con gái lại cảm thấy chột dạ.
Anh ta vội vàng cầm bưng cà phê lên giả vờ uống, né tránh ánh mắt của con gái.
"Cháu tên là Cao Nhàn Ninh, chú đẹp trai có thể gọi cháu là Ninh Ninh."
Đạo diễn Cao này khẳng định là đang ở trong lòng nói xấu mình, Ninh Ninh hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại cười hì hì với Phó Ti Cẩn, tự giới thiệu về mình.
Cô bé có cái tên rất nhã nhặn, có thể thấy được sự mong mỏi hy vọng của gia đình đạo diễn Cao dành cho cô bé ngay từ khi sinh ra.
Đáng tiếc là sau khi lớn lên, Ninh Ninh quá hoạt bát, hoàn toàn không có chút liên quan nào với cái tên của mình.
"Chào Ninh Ninh." Phó Ti Cẩn cười dịu dàng đáp lại.
Nếu là ngày trước, chắc chắn hắn sẽ không đủ kiên nhẫn với trẻ con như vậy.
Nhưng từ sau khi có Tinh Tinh, hắn lại cảm thấy con nít rất đáng yêu, mặc kệ đó có phải bé con nhà mình hay không.
Ninh Ninh là một bé gái rất hoạt bát, bỏ qua cách ăn mặc không nhìn ra trai gái thì dung mạo của cô bé cũng rất đẹp.
Ngũ quan không tính là tinh xảo, nhưng khi kết hợp với nhau lại làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, chính là loại khí chất thoải mái rộng rãi, rất có sức hấp dẫn.
Thảo nào đạo diễn Cao chiều chuộng con gái như vậy.
Dù Phó Ti Cẩn không phải là diễn viên, không rành về việc nghiên cứu biểu hiện của người khác, cũng có thể nhìn ra đạo diễn Cao tuy miệng nói ghét bỏ, nhưng vẻ mặt của anh ta đang viết lên mấy chữ cưng chiều con gái kia kìa.
Vậy nên hắn tiện thể khen ngợi Ninh Ninh vài câu, đã làm cho bố cô bé vui đến nỗi nở hoa trong lòng.
Anh ta cứ ngồi đó cười tủm tỉm mãi.
Tinh Tinh tò mò nhìn sang Phó Ti Cẩn mấy lần.
Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên bé thấy trạng thái làm việc kiểu này của Phó Ti Thận nên thấy hơi là lạ.
Bé không thích cũng chẳng ghét trạng thái làm việc này của hắn, chỉ có một suy nghĩ: A, hóa ra con trai mình còn có một mặt như thế này.
Cảm giác giống như quen được một người bạn mới, hoặc có thể nói là càng thêm hiểu rõ một người.
Bé không ghét loại cảm giác này.
Nhận ra Tinh Tinh cứ thường xuyên nhìn mình, Phó Ti Cẩn cúi đầu lo lắng hỏi: "Tinh Tinh đói bụng hả? A Cẩn gọi cho dì nhỏ chút đồ ăn nhé?"
Tinh Tinh chưa kịp trả lời, Ninh Ninh ngồi đối diện đã không khách khí lớn tiếng trả lời hộ: "Vâng, Ninh Ninh muốn ăn bánh Back Forest lớn."
"Ăn cái gì mà ăn.
Lúc ở nhà con ăn bao nhiêu thứ còn chưa đủ hả."
Cao đạo diễn trừng mắt nhìn con gái, lại thấy Ninh Ninh đột nhiên bày ra vẻ đáng thương, anh ta đành phải sửa miệng: "Con chỉ được ăn chung một cái với Tinh Tinh."
Anh ta biết Ninh Ninh nhìn thế thôi chứ rất biết chăm sóc em nhỏ, con bé nhất định sẽ chia cho em gái phần bánh lớn hơn.
Điều này có thể giảm bớt lượng đường của nó.
Quả đúng là như thế.
Trước yêu cầu của Cao đạo diễn, Phó Ti Cẩn chỉ gọi cho hai đứa bé một chiếc bánh Back Forest.
Chiếc bánh không lớn lắm, nó chỉ to hơn những chiếc bánh nhỏ bình thường một chút.
Chiếc bánh này có khi còn không đủ cho Tinh Tinh và Ninh Ninh ăn một mình chứ đừng nói là hai người phải chia sẻ với nhau.
Nhân viên quán cà phê chu đáo mang lên hai hai bộ đĩa và một con dao nhựa.
Ninh Nhinh đứng dậy trước, cầm con dao trên bàn và bắt đầu cắt.
Đúng như dự đoán của đạo diễn Cao, cô bé cắt bánh thành hai phần, một lớn một nhỏ.
Phó Ti Cẩn thấy vậy thì cho rằng Ninh Ninh sẽ chọn phần lớn, hắn còn đang lo nếu tí nữa Tinh Tinh không muốn ăn phần nhỏ thì mình phải dỗ như thế nào.
Không ngờ Ninh Ninh lại bưng đĩa bánh nhỏ đặt về chỗ mình, sau đó đẩy đĩa bánh lớn đến trước mặt Tinh Tinh, rất tự nhiên nói: "Em ăn bánh đi."
"Em cảm ơn chị."
Tinh Tinh ngây ngô nói cảm ơn, sau đó cầm nĩa lên ăn bánh.
Trong lúc ăn, hai cô bé còn ngẫu nhiên nâng bánh lên, động tác giống như đang 'cạn ly' rồi mới ăn.
Dường như sau khi trải qua nghi thức 'cạn ly' kia thì bánh gatô sẽ trở nên ngon hơn hay sao í.
Phó Ti Cẩn ngồi nhìn mà trong mắt tràn đầy ý cười, bên tai cũng truyền đến giọng của Cao đạo diễn.
"Trẻ con rất đáng yêu đúng không? Đôi khi chúng ta sẽ cảm thấy bọn chúng là những tiểu quỷ nghịch ngợm, đôi khi lại bị những thiên thần nhỏ này làm cho cảm động."
Anh ta đưa một kịch bản được đóng gói gọn gàng cho Phó Ti Cẩn.
"Đây là bộ phim tôi định quay.
Nó nói về mối quan hệ giữa bố mẹ và con cái, chủ đề chính là hệ thống chữa bệnh.
Có lẽ sau khi quay xong sẽ không ăn khách như những bộ khác, nhưng tôi cảm thấy bộ phim này rất có ý nghĩa.
Phó tổng..."
Đây là lần đầu tiên đạo diễn Cao gọi Phó Ti Cẩn bằng tên giao của ngững người làm ăn: "Tôi mong anh suy nghĩ cẩn thận trước khi quyết định có đầu tư vào đoàn phim hay không."
Phó Ti Cẩn nhận lấy kịch bản, mới mở trang đầu tiên thì thấy chỗ đáng lẽ nên ghi tiêu đề lại bị bỏ trống.
"Chưa đặt tên cho phim à?" Hắn khó hiểu hỏi, lần đầu tiên thấy một kịch bản không có tên.
"Chưa tìm được tên phù hợp."
Phó Ti Cẩn khẽ gật đầu, không nói gì nữa tập trung đọc kịch bản.
Chi tiết mở đầu đã làm tim hắn ngừng đập.
Chỉ có một dòng miêu tả ngắn gọn: 'Người phụ nữ trung niên mệt mỏi với cuộc sống hiện tại, sau khi ngủ dậy đã biến thành một học sinh tiểu học...'
Câu chuyện kể về cuộc sống hỏng bét của một người phụ nữ trung niên.
Trong một lần tình cờ, cô ấy đã biến thành một học sinh tiểu học mười tuổi.
Sau một thời gian chung sống với gia đình đã từng không hợp nhau thì đã dần dần hóa giải được hiểu lầm.
Cuối phim nữ chính biến trở lại hình dáng ban đầu, hoàn thiện bản thân, và có một cuộc sống hạnh phúc bên gia đình.
Đây không phải là một câu chuyện xuất sắc, cũng không phải rất hấp dẫn.
Nhưng từng chi tiết gây cười và lấy đi nước mắt của người đọc đều được miêu tả rất hợp lý, rất đúng lòng người.
Làm cho người đọc có cảm giác như mình chính là nhân vật trong câu chuyện này.
Sau khi biết được những gì nhân vật đã trải qua thì không khỏi tự vấn bản thân: liệu quan hệ giữa mình và người nhà có vấn đề gì hay không?
Khép kịch bản lại, Phó Ti Cẩn bất giác nhìn về phía Tinh Tinh, thấy một con mèo nhỏ mặt dính đầy bánh kem đang cười rất vui vẻ.
Phó Ti Cẩn mỉm cười dịu dàng nhìn Tinh Tinh tiếp tục cúi đầu tiêu diệt bánh gatô.
"Thấy thế nào?"
Trước đó Cao đạo diễn vốn rất tự tin về kịch bản của mình thì bây giờ cũng cảm thấy hơi thấp thỏm.
"Kịch bản không tệ." Phó Ti Cẩn cười tán dương: "Nếu được thì tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác với nhau một cách vui vẻ."
"Ha ha ha...!Cậu đúng là có mắt nhìn.
Được, hợp tác vui vẻ!" Đạo diễn Cao cười lớn bắt tay với Phó Ti Cẩn, anh ta kích động đến nỗi da thịt trên mặt còn hơn run lên.
Hai người lại thảo luận về kịch bản.
Chắc là Phó Ti Cẩn đã từng trải qua một vài chuyện giống trong kịch bản, nên hắn có thể chỉ ra một vài khuyết điểm một cách chính xác, đồng thời cũng đưa ra những gợi ý chỉnh sửa.
Cao đạo diễn không phải là người không biết lắng nghe ý kiến của người khác, mà ngược lại anh ta rất hài lòng với những đề nghị của Phó Ti Cẩn và cảm thấy hắn rất nghiêm túc với kịch bản của mình.
Hai người nói chuyện cả ngày mà không biết chán, thậm chí còn giải quyết bữa trưa tại quán cà phê luôn.
Chỉ tội hai đứa bé bị bỏ rơi ở một bên, vốn ngồi không đã rất nhàm chán rồi mà hai đứa còn bị người lớn phớt lờ nữa chứ.
Tinh Tinh không sao, bé chỉ cần có đồ ăn ngon là có thể ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ cả ngày.
Nhưng Ninh Ninh thì thảm rồi, bé vốn là một đứa trẻ năng động, bây giờ lại bị bắt 'ngồi yên không động', đối với cô bé mỗi giây mỗi phút trôi qua đều giống như cực hình.
Không phải bố đang trả thù bé vì hôm qua bé đã làm vỡ cái ấm tử sa bố thích nhất chứ?
Ninh Ninh ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, ỉu xìu như một mớ dưa muối, thở dài trong tuyệt vọng.
Tinh Tinh cảm thấy chị gái ngồi đối diện rất thú vị, nằm dài trên bàn cười hì hì với Ninh Ninh.
"Em cười cái gì?" Ninh Ninh khó hiểu hỏi.
"Chị cười cái gì?" Tinh Tinh bắt chước nói theo.
"Đừng nói theo chị." Ninh Ninh đưa tay chọc một cái vào trán Tinh Tinh, sức lực không lớn, chỉ chạm nhẹ một cái.
"Đừng nói theo em, hì hì hì..."
Tinh Tinh cảm thấy chị gái ngồi đối diện đang chơi trò chơi với mình, nên bé cũng vươn tay chọc một cái vào trán Ninh Ninh, lại bị Ninh Ninh tránh được rồi phản công lại.
Tinh Tinh chu miệng, sau đó tiếp tục chọc Ninh Ninh.
Tất nhiên Ninh Ninh sẽ không ngồi yên chờ chết.
Hai cô bé cứ như thế mà bắt đầu trò chơi: chị chọc em thì em sẽ chọc lại chị.
Tay Tinh Tinh ngắn, phần lớn đều không chọc được Ninh Ninh hoạt bát.
Thỉnh thoảng Ninh Ninh thấy bé đáng thương mới nhường cho bé chọc mình một cái.
Vậy mà bé vẫn chơi không biết mệt, thỉnh thoảng bị Ninh Ninh lỡ tay chọc mạnh một cái cũng không khóc, vẫn cười hi hi không ngừng
Hai bạn nhỏ chơi đùa quá ồn ào, làm cho những người khác trong quán bất mãn.
Một lúc sau, một nhân viên phục vụ đến nhắc nhở uyển chuyển, hai người Phó Ti Cẩn và Cao đạo diễn mới nhận ra đứa nhỏ nhà mình ầm ĩ làm phiền đến người khác.
Hắn mỉm cười xin lỗi với mọi người trong quán rồi cùng đạo diễn Cao dẫn hai đứa bé đứng dậy đi tính tiền.
Sau khi bọn họ rời đi, nhân viên cửa hàng mang lên mười mấy đĩa bánh quy, chia cho mỗi bàn một đĩa.
Khi mọi người nghi hoặc hỏi, nhân viên cửa hàng mỉm cười trả lời: "Đây là quà xin lỗi của hai bạn nhỏ ở bàn vừa nãy muốn gửi đến mọi người vì đã làm phiền, mong mọi người tha thứ cho hai bé."
Một khách hàng cầm một chiếc bánh quy lên thì thấy còn có một tờ giấy nhỏ kẹp ở dưới.
Trên tờ giấy là hai câu 'Cháu xin lỗi', nét chữ khác hẳn nhau, chắc là do hai đứa bé cùng nhau viết..